Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 811



Tuy trong lòng cô nhỏ Đỗ cảm thấy Hoa Hiền Phương chính là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng cô ả không thể không thừa nhận, lời cô nói cũng có mấy phần có đạo lý.

“Cho dù như thế, nhưng ngoại trừ cô, còn ai muốn Di Nhiên sinh non?”
Hoa Hiền Phương nhún vai đáp.

“Sao các người lại biết chúng tôi sẽ đến đây?”
Điểm này cô nhỏ Đỗ cũng không rõ, là Đỗ Di Nhiên muốn đến, cho nên cô ả đi theo cùng.

“Trước đó chúng tôi hoàn toàn không biết mấy người sẽ đến đây, đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.


“Chuyện này cô nên hỏi Đỗ Di Nhiên cho rõ rằng, cô ta không thể nào tự nhiên lại vô duyên vô cớ chạy đến nơi này.

” Hoa Hiền Phương không chút hoang mang nói.

“Loại chuyện này cũng chẳng phải lần đầu xảy ra.


Lục Sênh Hạ giống như nghĩ đến chuyện gì, gọi Tư Mã Ngọc Thanh đến.

“Ngọc Thanh, có phải em kể chuyện chúng ta đến đây nghỉ phép cho Tư Mã Ngọc Như nghe không?”
Tư Mã Ngọc Thanh rụt cổ một cái.

“Chị họ, em không cố ý đâu, cô luôn hù dọa em, em sợ hãi, cho nên không cẩn thận nói ra.


Trong đáy mắt Lục Sênh Hạ lóe lên lạnh lẽo.


“Em biết ngay là bà ta làm trò quỷ, bà ta cố ý tiết lộ hành tung của chúng ta cho Đỗ Di Nhiên và Kiều An biết, vì thế bọn họ mới không hẹn mà gặp đến đây.


Cô nhóc đang nói thì thấy Kiều An từ cửa đi vào.

“Cô Đỗ sao rồi?”
“Cô ta đã không sao.

” Lục Sênh Hạ hời hợt đáp.

Trong mắt Kiều An lóe lên thâm trầm không rõ, sau đó nhanh chóng biến mất.

“Không sao là tốt rồi.


Lục Sênh Hạ sâu xa nhìn qua cô ta.

“Chị Kiều An, chị hãy thành thật nói cho chúng tôi biết, có phải Tư Mã Ngọc Như gọi điện cho chị, nói với chị chúng tôi ở chỗ này.


Kiều An ôm lấy cánh tay, ấp a ấp úng đáp.

“Cô ấy cũng chỉ có lòng tốt, cô ấy vẫn luôn quan tâm đến mẹ con chúng tôi.


“Lòng tốt ư?” Lục Sênh Hạ cười nhạo một tiếng.

“Chị nhớ lại xem, chị đã quên lần trước bà ta hạ độc con chị à, muốn hại chết đứa nhỏ vu oan cho chị dâu tôi?”
“Chuyện này… Tôi…” Kiều An buông tầm mắt xuống, không nói gì nữa, giống như chấp nhận chuyện này.

Cô nhỏ Đỗ âm thầm giật mình.

“Ý của mấy người là, hoa hồng kia là do Tư Mã Ngọc Như mua chuộc đầu bếp bỏ vài? Sao có thể như vậy được chứ, chuyện này có chỗ tốt nào với cô ta?”
“Cô à, dù sao cô cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đạo lý này, chắc hẳn cô cũng biết đúng không? Tư Mã Ngọc Như chính là hi vọng chị Di Nhiên và chị dâu tôi đấu đến mức hai bên cùng tổn hại, như thế mới khiến cho bà ta có cơ hội xoay người.

” Lục Sênh Hạ chững chạc đàng hoàng nói.

Cô nhỏ Đỗ nửa tin nửa ngờ, việc này cô ả vẫn nên đi tìm Đỗ Di Nhiên hỏi thăm rõ ràng mới được.

“Nói tóm lại, tôi nhất định sẽ tra chuyện này đến cùng, tuyệt đối sẽ không buông tha cho người hại Di Nhiên.


Ánh mắt Hoa Hiền Phương dừng trên hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên nghi hoặc.

Chẳng biết vì sao cô lại cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quái.

Tuy Tư Mã Ngọc Như hi vọng cô và Đỗ Di Nhiên đấu đến cô chết tôi sống, nhưng chắc hẳn cô ta không ngu đến mức khiến cho Đỗ Di Nhiên sinh non, chuyện này đối với cô ta mà nói không có chỗ tốt nào.

Đỗ Di Nhiên không có đứa nhỏ trong bụng, cô ta sẽ không ầm ĩ được nữa, đâu thể giúp cô ta.

Lần trước chuyện ở làng du lịch, trong lòng cô cũng có một nỗi băn khoăn không cách nào giải thích, rốt cuộc là ai hạ độc Tư Mã Ngọc Như?
Đầu bếp thừa nhận với cảnh sát chính mình đã nhốt Tư Mã Ngọc Như, nhưng cũng không thừa nhận chuyện hạ độc Tư Mã Ngọc Như.

Chuyện này vẫn là một ẩn số.


“Khải Liên, cô phái người lục soát một lượt phòng bếp và chỗ nghỉ ngơi của nhân viên nhà ăn, nhìn xem có còn sót lại bột phấn hoa hồng không.


“Vâng.

” Khải Liên gật đầu đáp.

Về đến phòng, Hoa Hiền Phương ngồi xuống bên cạnh Lục Kiến Nghi, vẻ mặt buồn phiền.

“Ma vương tu la, em lại bị người ta dội nước bẩn, Đỗ Di Nhiên uống canh gà bị người ta bỏ bột phấn hoa hồng, người đầu tiên mà cô ta nghi ngờ chính là em.


Lục Kiến Nghi cau mày, mỗi lần đến làng du lịch đều có chuyện yêu ma quỷ quái làm loạn, thật đúng là bực bội.

“Chuyện này có liên quan đến Tư Mã Ngọc Như hay không?”
Hoa Hiền Phương xoa cằm nói.

“Đỗ Di Nhiên và Kiều An đều là do cô ta gọi đến, cô ta cũng không muốn chúng ta có một ngày nghỉ yên bình, chẳng qua em cảm thấy cô ta sẽ không làm ra loại chuyện bỏ thuốc Đỗ Di Nhiên này, chuyện này đối với cô ta mà nói không có một chỗ tốt nào.


Trong mắt Lục Kiến Nghi lóe lên sát khí.

“Cô ta là một kẻ điên, có gì mà không làm được chứ.


“Người trong tâm không biết kính sợ trời đất ắt gặp tai ương.

” Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng, cho dù đầu óc Tư Mã Ngọc Như có chập mạch, cũng tuyệt đối sẽ không quên gây sóng gió.

Một tiếng sau Khải Liên đi đến, người của cô ấy lục soát làng du lịch, nhưng không phát hiện ra phấn hoa hồng còn sót lại.

“Tôi đã nói bảo vệ kiểm tra camera giám sát trong nhà bếp, nhưng cũng không phát hiện ra điểm đặc biệt nào, cũng chỉ là lúc gần đến buổi trưa, Kiều An có đến nhà bếp.


Hoa Hiền Phương gật đầu, trong đáy mắt lóe lên sắc bén, nhưng cô cũng không nói gì thêm, chỉ xua tay nói.

“Em nhớ Kiều An dị ứng đậu phộng, chắc hẳn cô ta đến đó dặn dò nhà bếp không cho mấy thứ liên quan đến đậu phộng vào đồ ăn.


Lục Kiến Nghi rót cho cô một cốc sữa.

“Lần sau đi nghỉ phép nhất định phải bảo mật tin tức, không cho bất kỳ ai đến gần.


Cô hờn dỗi liếc qua anh.

“Ai bảo đóa hoa là anh quá tươi thơm, một đống ong bướm vây quanh.


Anh đưa tay xoa đầu cô.

“Cả đời này anh đều thuộc sở hữu của một mình em, ai dám trêu chọc đến anh là chán sống.


Hoa Hiền Phương uống một ngụm sữa, nhếch môi nở một nụ cười kì lạ.


Sau khi ăn cơm xong, cô gọi Kiều An đi tản bộ ven hồ.

“Buổi trưa cô đến nhà bếp à?”
Kiều An sút cục đá dưới chân, gương mặt khuất trong bóng tối, ảm đạm không rõ.

“Tôi phải qua đó dặn dò, tôi bị dị ứng đậu phộng, cho nên mỗi lần đi ăn ở ngoài đều phải căn dặn nhà bếp không cho bơ lạc vào đó.


Hoa Hiền Phương tiện tay ngắt một chiếc lá, vuốt trong tay.

“Tôi nhớ ra rồi, đúng là cô đã từng nói như thế, dị ứng không phải là chuyện nhỏ, phải cẩn thận mới được.


“Cũng không có gì, tôi bẩm sinh đã thế, may mắn không di truyền cho đứa nhỏ.


Giọng điệu Kiều An duy trì bình tĩnh.

Hoa Hiền Phương vuốt ve bụng.

“Cô cảm thấy ai sẽ là người bỏ hoa hồng vào canh gà của Đỗ Di Nhiên?”
“Ngoại trừ Tư Mã Ngọc Như, tôi cũng không nghĩ ra được ai khác?”
Kiều An chậm rãi nói, sau đó cô ta hỏi ngược một câu.

“Cô cảm thấy là ai?”
Hoa Hiền Phương nhếch môi cười lạnh.

“Trò giá họa này đúng là cũ rích, cô ta không biết trò khác, đúng là vô vị.


Kiều An quay đầu nhìn thoáng qua cô.

“Cô cẩn thận một chút, Đỗ Di Nhiên và Tư Mã Ngọc Như rất thân thiết, chưa chắc đã tin tưởng cô ta làm đâu, làm không tốt, cô ta sẽ cắn cô không thả.


Hoa Hiền Phương nhún vai đáp.

“Cô ta còn trông cậy vào việc mẹ quý nhờ con, đương nhiên sẽ không bỏ qua, không sao hết, tôi cũng đã quen rồi, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.


Kiều An lộ ra chút nham hiểm.

“Mệnh của nghiệt chủng trong bụng cô ta thật đúng là cứng rắn, hoa hồng cũng không làm gì được.

”.


Bình Luận (0)
Comment