Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh.
Lúc trước không có danh phận, bây giờ cũng không có danh phận.
Có lẽ ở trong giới nhân vật nổi tiếng, cô ta chính là chuyện cười.
“Chúng tôi sắp đăng ký kết hôn rồi.”
Lục Vinh Hàn vô cùng tức giận, ông ấy không hi vọng thành tiêu điểm để người khác bàn tán xôn xao.
Ông ấy đã bị gọi là tra nam phiên bản phương đông.
Hoa hồng xinh đẹp đặt ở trong nhà không cần, cả ngày lăn lộn với đám phụ nữ bình thường không có gì lạ, không chỉ mắt kém, hơn nữa khẩu vị rất nặng.
Ông ấy kéo Tư Mã Ngọc Như ra bên ngoài, không muốn bị người khác chế giễu.
“Chúng ta đã chia tay, tôi đã không còn quan hệ gì với cô nữa.”
Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, đánh mạnh lên trên đầu Tư Mã Ngọc Như.
“Anh muốn bội tình bạc nghĩa sao? Anh đừng quên, anh đã từng thề với em, phải yêu em cả đời?”
“Tôi yêu là một người phụ nữ lương thiện, không phải một người phụ nữ tà ác mà tham lam, cả ngày chỉ biết gây ra sóng gió.” Trong mắt Lục Vinh Hàn tràn ngập thất vọng.
Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Là người khác muốn hại em, không cho em dễ chịu, chẳng lẽ em nên ngồi yên đợi chết, ngay cả phản kháng cũng không có tư cách sao?”
“Nếu thực sự có người muốn hại cô, cô không thể đứng ở đây nói chuyện với tôi rồi.” Lục Vinh Hàn lạnh lùng nói.
Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy, em không danh không phận, chịu nhục, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đi theo anh, hao phí tất cả thanh xuân của em, bây giờ anh nói trở mặt là trở mặt, anh không thấy xấu hổ với em sao?”
“Cô cần không phải là tôi, mà là sản nghiệp của nhà họ Lục, cô trộm đi con gái của tôi, làm hại đến bây giờ không biết con bé sống hay chết, rất có khả năng sớm không còn trên thế giới này.
Tôi không nợ cô cái gì.” Lục Vinh Hàn nói.
Ông ta đã nhìn ra được, rời đi lâu như thế, Tư Mã Ngọc Như vẫn không thay đổi chút nào, ông ta đã không ôm hi vọng đối với cô ta nữa.
Tư Mã Ngọc Như khóc nước mắt nước mũi chảy đầy, nhìn vô cùng thê thảm.
“Đó là do Minh Thịnh làm, không có một chút quan hệ nào với em, sao anh có thể tính chuyện Minh Thịnh làm lên trên đầu em.
Hơn nữa không phải em cũng mất đi con của mình sao? Nếu đứa bé còn sống, nhà họ Lục đâu tới lượt Lục Kiến Nghi.”
Những lời này không cẩn thận lại để lộ tâm tư của bản thân.
Lục Vinh Hàn cười lạnh lùng: “Cô ba câu không rời nhà họ Lục, cô chính là muốn đạt được sản nghiệp của nhà họ Lục như vậy sao? Cô cảm thấy chỉ dựa vào một người phụ nữ như cô, có thể phá hủy nhà họ Lục tôi?”
Tư Mã Ngọc Như nghiến răng.
Võ Tắc Thiên có thể phá hủy cả triều Đường, sao cô ta không thể khiến nhà họ Lục thay tên đổi họ được?
“Anh hiểu lầm rồi, em không cần nhà họ Lục, em chỉ cần làm vợ danh chính ngôn thuận của anh mà thôi.”
Lục Vinh Hàn xua tay: “Được rồi, tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa.
Tách ra là kết quả tốt nhất đối với mọi người, sau này mỗi người đều mạnh khỏe.”
“Có phải là anh nghĩ em bị mộng du, cho nên ghét bỏ em hay không? Em không có mộng du, là Hoa Hiền Phương hại em, cô ta chính là muốn chia rẽ chúng ta, báo thù thay cho Y Hạo Phong.” Tư Mã Ngọc Như nức nở nói.
Lục Vinh Hàn nhíu mày, mỗi lần nghe cô ta nói chuyện này lại tức giận.
“Cả đầu cô chỉ nghĩ là người khác muốn hại cô, tôi thấy cô không chỉ bị mộng du, còn có chứng vọng tưởng bị hại.
Sau này cô muốn làm thế nào thì làm thế đó đi, tôi nhắm mắt làm ngơ.”
“Đó là Đỗ Di Nhiên sai bảo, không có một chút liên quan nào tới tôi.” Tư Mã Ngọc Như nói dối, muốn đổ hết tất cả mọi chuyện lên trên người Đỗ Di Nhiên.
“Không có cô, Đỗ Di Nhiên có thể quen Liễu Giai Tuệ, có thể được thêm vào trong nhóm kẻ thứ ba sao? Cô và cô ta chính là cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa.” Lục Vinh Hàn càng nói càng tức giận, người phụ nữ trước mắt đã hoàn toàn biến thành một người không quen biết, ông ấy đã không biết chút gì nữa.
Lúc này Tư Mã Ngọc Như thực sự sốt ruột.
Cho dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Lục Vinh Hàn sẽ trâu già gặm cỏ non, tìm niềm vui mới.
“Vinh Hàn, em không muốn xoắn xuýt chuyện quá khứ nữa.
Em đã quyết định buông bỏ hết mọi chuyện lúc trước, sống thật tốt với anh, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” Cô ta nắm lấy tay ông ấy: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn, đừng xen vào chuyện nhà họ Lục nữa.
Kết hôn xong thì dẫn theo Ngọc Thanh chuyển ra nước ngoài ở, mọi thứ đều bắt đầu lại một lần nữa.”
Lục Vinh Hàn hất tay cô ta ra: “Tôi không có khả năng kết hôn với cô, cả đời này đến chết tôi cũng là con cháu của nhà họ Lục.”
“Em đi cầu xin bà cụ, cầu xin bà ấy đồng ý cho chúng ta kết hôn, nếu bà ấy đồng ý, có phải là anh sẽ hồi tâm chuyển ý đúng không?” Tư Mã Ngọc Như khóc nói, đều tại bà già chết tiệt kia và Hoa Hiền Phương làm hại, sao bọn họ không chết đi?
Lục Vinh Hàn nhìn cô ta: “Ngọc Như, cô có biết hay không, bây giờ cô toàn thân lệ khí, cô ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng oán khí trong mắt không tản đi được.
Cô đang oán hận người nào?”
Tư Mã Ngọc Như run rẩy dữ dội.
Cô ta hận ông già nhà họ Lục.
Hận Hoa Hiền Phương.
Hận Lục Kiến Nghi.
Hận Y Hạo Phong.
Hận tất cả những người cản trở cô ta, những chướng ngại vật không cho cô ta vừa lòng đẹp ý.
“Em không làm sai bất cứ chuyện gì, em là người bị hại, nhưng anh lại đổ hết mọi lỗi lầm lên trên người em, em có thể không oán, có thể không thương tâm sao?”
Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Cô đúng là không có một chút ăn năn nào, cô không cứu được nữa.”
“Anh thay lòng đổi dạ, cho nên mới coi em như vậy.
Anh thề sẽ bảo vệ em cả đời, đối với em không rời không bỏ, em tin tưởng không hề nghi ngờ, không oán không hối đi theo anh.
Bây giờ anh quen một con hát, đã muốn vứt bỏ em, những lời thề non hẹn biển lúc trước, đều chỉ là thuận miệng nói một chút à?” Tư Mã Ngọc Như lại khóc rống lên một lần nữa.
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi.
“Tôi nghĩ chỉ có tách ra, mới có thể khiến cô đoạn tuyệt mọi quan hệ với nhà họ Lục.
Từ nay về sau, cô sẽ giống như những người lui tới trên đường phố, chỉ là người bình thường không thể bình thường hơn.
Coo không phục cũng được, muốn tranh cũng được, muốn đấu đá cũng được, đều không còn cơ hội nữa.”
Tư Mã Ngọc Như lảo đảo về sau một bước, ngã lên trên mặt đất.
Ông ấy là chỗ dựa vững chắc của cô ta, đã không có ông ấy, tất nhiên cô ta không là gì cả.
Hoa Hiền Phương vươn một ngón tay ra có thể nghiền cô ta thành cặn, còn đấu như thế nào nữa?
“Em nói em sẽ bỏ hết tất cả, em sẽ không tranh không đấu nữa, em chỉ muốn kết hôn với anh, thanh thản ổn định làm vợ của anh, những lời em nói đều là lời thật lòng.”.