“Buổi tối ăn cơm ở nhà đi, ăn cơm xong lại cùng nhau đi.” Bà cụ Lục nói.
“Dạ.” Lục Vinh Hàn gật đầu, trên mặt có chút vui mừng.
Lục Vinh Hàn trở lại công ty, Tư Mã Ngọc Như đã đợi từ lâu.
“Hôm nay tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, cô không có chuyện gì thì đừng ở nơi này nữa.” Ông ấy lạnh nhạt nói.
Tư Mã Ngọc Như xông tới ôm lấy ông ấy: “Vinh Hàn, em sai rồi, anh đừng không để ý tới em, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được không? Thực ra mọi chuyện mà em làm đều là vì sợ mất đi anh, ở trong lòng em, không có bất cứ người nào bất cứ chuyện gì quan trọng hơn anh, em yêu anh mà.”
Lục Vinh Hàn kéo tay cô ta ra: “Ngọc Như, tôi từng đồng ý chăm sóc cô cả đời, tôi sẽ làm được, tôi sẽ cho cô cơm áo không lo lúc tuổi già.
Nhưng quan hệ giữa chúng ta chỉ có thể dừng ở đây.
Ở bên cạnh tôi mấy năm nay, cô bị lạc chính mình, rời khỏi tôi, mới có thể khiến cô biến trở về mình chân chính.”
Tư Mã Ngọc Như khóc rống lên: “Em đã lớn tuổi như vậy, anh muốn em sống một mình thế nào đây? Con gái của em không tiếp nhận em, con trai cũng không thích em, anh lại vứt bỏ em, em chỉ có thể đi tìm chết rồi.”
“Chỉ cần cô nguyện ý hối cải, Sênh Hạ vẫn sẽ tha thứ cho cô.” Lục Vinh Hàn cúi đầu, lộ ra chút tự giễu: “Cô nói xem một người làm ông nội như tôi, còn học người trẻ tuổi bỏ trốn, ngốc tới mức nào.”
Tư Mã Ngọc Như run lẩy bẩy: “Em không muốn tranh giành với Hoa Hiền Phương, em chỉ nuốt không trôi cục tức này, nếu không phải cô ta hại em, sao em có thể bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài?”
“Không có bất cứ người nào làm hại cô, là cô tự mình hại mình.
Tôi vốn cho rằng dẫn theo cô rời đi, đã không còn Hạo Phong, thì có thể cùng cô sống cuộc sống chỉ có hai người, nhưng bây giờ tôi mới biết được, cô không phải muốn những thứ này.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
thật tốt, còn có…” Ông ấy nghẹn ngào.
Còn có Y Hạo Phong, đời này người ông ấy nợ nhiều nhất chính là bà ấy.
Nếu bà ấy còn nguyện ý tha thứ cho ông ấy, tiếp nhận ông ấy, Ông ấy sẽ làm một người chồng tốt lần nữa.
Thần kinh toàn thân Tư Mã Ngọc Như đều đang giật giật.
“Vậy em thì sao, vì bọn họ, anh muốn vứt bỏ em à? Em không danh không phận đi theo bên cạnh anh nhiều năm như thế, còn sinh một trai một gái cho anh, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, anh nói vứt bỏ em, thì vứt em sao? Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em nữa rồi hả?”
“Tôi nói rồi tôi sẽ chăm sóc cô, cô làm nhiều chuyện có lỗi như thế, vốn nên tiếp nhận trừng phạt, tôi có thể khiến bọn họ không đi truy cứu cô, cho cô hưởng thụ lúc về già.” Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
“Anh nói dễ nghe như vậy, thực ra là vì nhìn trúng Thượng Quan Yến Nhi, ghét bỏ em già, không cần em nữa có đúng không?”
Nhắc tới chuyện này, Lục Vinh Hàn có chút tức giận: “Tôi và Thượng Quan Yến Nhi không có một chút quan hệ gì, là cô tự suy nghĩ miên man, còn làm ra một đống chuyện.”
ý cho anh cưới em.
Sở dĩ bà cụ đề xuất yêu cầu như vậy, chắc chắn cũng vì Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong đứng phía sau xúi giục.”
Cho dù cô ta chết cũng phải kéo Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong làm đệm lưng, sẽ không để bọn họ sống ngày lành.
Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Không cho tôi cưới cô, đó là di mệnh của ông cụ, không phải Hiền Phương và Hạo Phong xúi giục.”
“Nhưng mà Hoa Hiền Phương tự mình nói cho em biết, anh hẳn là biết, cô ta là người phụ nữ rất có tâm cơ.
Mà Y Hạo Phong, bà ta cũng hận em như vậy, sao có thể cho phép anh sống hạnh phúc.
Em vốn không muốn thứ gì cả, chỉ muốn rời xa tất cả phân tranh, nhưng chính vì vậy, mới lại bắt đầu tranh đấu với bọn họ.
Em có thể thề với trời, mỗi một câu em nói đều là thật, nếu em nói dối, sẽ bị trời giáng sấm sét đánh chết.”
Tư Mã Ngọc Như dựng hai tay lên thề, những thứ như lời thề cô ta chưa bao giờ tin, nếu thề có tác dụng mà nói, đã không cần pháp luật.
Lục Vinh Hàn im lặng.
“Cô đi ra ngoài trước đi, tôi muốn một mình im lặng một lát.”
“Em không đi, em muốn ở cùng với anh, hôm nay em sẽ về nhà ở, sẽ không rời khỏi anh nữa, nếu anh không cần em nữa, em sẽ tự tử.” Tư Mã Ngọc Như chơi xấu.
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Ngọc Như, những lời tôi nói với cô lúc đầu đều là lời nói thật, tôi thực sự muốn về nhà họ Lục, còn chuyện mà cô nói, tôi sẽ hỏi mẹ tôi rõ ràng.”
“Anh hỏi bà cụ, bà cụ sẽ nói cho anh nghe chân tướng sao? Bà ta vốn không thích em, một lòng đều hướng về Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong, tất nhiên sẽ che chở cho bọn họ.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Vậy cũng đợi tôi biết rõ mọi chuyện rồi nói sau.” Lục Vinh Hàn nhíu mày.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như thấp thỏm: “Không bằng anh dẫn em đi gặp bà cụ, em quỳ xuống cầu xin bà ấy cho chúng ta kết hôn, bà ta không đồng ý em sẽ không đứng dậy, cho dù quỳ tới lúc hai đầu gối gãy cũng không sao.”
“Mẹ lớn tuổi rồi, không chịu được cô quậy như vậy.” Lục Vinh Hàn liếc cô ta một cái, ông ấy biết rõ, muốn người nhà họ Lục tiếp nhận Tư Mã Ngọc Như một lần nữa gần như là không có khả năng.
Chuyện nhóm kẻ thứ ba của cô ta gây rối, khiến đám chú thím đều vô cùng bất mãn đối với cô ta.
Cho dù phát động gia tộc bỏ phiếu, cũng không có người sẽ đồng ý.
“Nhà họ Lục có quy củ bất thành văn, nếu là người bị phạt vào Tĩnh Tâm Uyển, thì không có khả năng nhận được sự tha thứ.
Tôi ngăn cản không để cô bị nhốt vào Tĩnh Tâm Uyển, nhưng không có biện pháp khiến cô nhận được tha thứ.
Đời này kiếp này cô và nhà họ Lục không có duyên phận nữa.”
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy bị giẫm mạnh vào trong kẽ nứt băng tuyết.
Chỉ cần Lục Vinh Hàn không kết hôn với cô ta, cô ta sẽ không có một chút bảo đảm, có khả năng bị giẫm đi bất cứ lúc nào, còn có khả năng bị đuổi đi, không vét được chút gì.
“Cho dù thế nào, anh đều đã không cần em, đời này kiếp này của em, sống là người của anh, chết cũng là quỷ của anh, anh muốn vứt bỏ em, em thực sự sẽ chết.” Cô ta lại ôm lấy ông ấy, rõ ràng là muốn chơi xấu.
Lục Vinh Hàn đẩy tay cô ta ra: “Được rồi, cô trở về đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Anh không đồng ý, em sẽ không rời đi.” Tư Mã Ngọc Như đặt mông ngồi lên trên ghế sô pha.
Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi thư ký: “Mời bà chủ ra ngoài.”
Tư Mã Ngọc Như đã nhìn ra, lần này ông ấy thực sự làm thật, mình không sử dụng chiêu tàn nhẫn một chút, sẽ không lấy lại được trái tim của ông ấy.
“Buổi tối em sẽ trở về nhà, anh muốn đuổi em đi, em sẽ nhảy từ mái nhà xuống.”
“Tùy cô.” Lục Vinh Hàn lộ ra chút không kiên nhẫn, xua tay với thư ký, thư ký mời cô ta ra ngoài.
Ông ấy có chút buồn bực, cuộc sống mà ông ấy muốn không phải như vậy, Tư Mã Ngọc Như thực sự thay đổi, trở nên không thể nói lý, khác hoàn toàn với trước đây..