Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 875

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Henry là người tốt.” Lục Vinh Hàn mấp máy môi, không nói nữa.
Ông ấy cũng không biết nên nói gì, giữa ông ấy và Y Hạo Phong giống như đã cách nhau rất xa, muốn ở bên nhau một lần nữa, không dễ dàng.
Sau khi đưa Y Hạo Phong trở về, ông ấy trở về nhà mình.
Tư Mã Ngọc Như đang ở nhà đợi ông ấy, đã chuyển hết đồ của mình trở về.
“Vinh Hàn, anh đi đâu thế? Gọi điện cho anh anh cũng không nghe máy, không phải là anh đi hẹn hò với người phụ nữ khác đấy chứ?”
“Hẹn hò thì thế nào? Có liên quan gì tới cô?” Lục Vinh Hàn tức giận nói.
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh.
“Không phải chúng ta đã làm lành rồi sao?”
“Chúng ta sẽ không làm lành, cô nên nhanh rời đi đi.” Tâm trạng của Lục Vinh Hàn không được tốt lắm, giọng điệu nói chuyện cũng có chút bực bội.
Tư Mã Ngọc Như nghe thấy thế, lập tức khóc lên.

“Vinh Hàn, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, cho dù em phạm phải chút sai lầm, anh cũng không thể níu chặt em không buông như vậy được.”
“Không phải tôi muốn níu chặt cô không buông, là tôi phát hiện chúng ta không thích hợp.” Lục Vinh Hàn nói.
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới mang tai.
“Chúng ta đều đã là vợ chồng già, còn có gì thích hợp hay không thích hợp.

Anh chính là nhìn trúng Thượng Quan Yến Nhi, thay lòng đổi dạ đúng không?”
“Cô coi như tôi thay lòng đổi dạ đi.” Lục Vinh Hàn cứng rắn nói.

Từ nhỏ ông ấy đã cố chấp, một khi làm ra quyết định sẽ khó thay đổi.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, đã muốn chết tâm rồi.
“Anh không cần em nữa, em sẽ đi chết, anh thực sự muốn thấy em tự tử sao?”
“Cô đây là muốn chơi một khóc hai nháo ba thắt cổ với tôi sao? Cô nên biết tôi ghét nhất loại phụ nữ nào.” Lục Vinh Hàn nhíu mày.
Tư Mã Ngọc Như không có biện pháp, đành phải chơi xấu.
“Đã muộn rồi, tôi không muốn nhiều lời, lên đi ngủ.”
Con hồ ly tinh Thượng Quan Yến Nhi, cô ta sẽ không bỏ qua cho Thượng Quan Yến Nhi.
Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà, ngồi ở trên ghế sô pha: “Cô đã thích ngôi nhà này, tôi sẽ để lại cho cô, tuổi già của cô tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Lúc này Tư Mã Ngọc Như mới phát hiện, một khi người đàn ông lật mặt, thì rất vô tình.

Một khi thay lòng, cho dù tám con ngựa đều không kéo lại được.
Cô ta vốn cho rằng cho dù cô ta làm gì, ông ấy đều không rời bỏ cô ta, hóa ra cô ta sai rồi, cô ta nghĩ hay quá.
“Em đã biết sai rồi, em sẽ cố gắng hối cải, chẳng lẽ anh không thể cho em một cơ hội được sao? Người không phải thánh hiền, có người nào không mắc sai lầm? Biết sai có thể thay đổi là được.


Bây giờ em chỉ muốn sống thật tốt bên anh, chăm sóc Ngọc Thanh thật tốt, giống như trước đây, làm một người vợ hiền mẹ đảm.

Anh đừng giận dỗi với em, được không?”
“Đã muộn rồi, đi ngủ đi, chuyện khác ngày mai lại nói.” Ông ấy phả ra một vòng khói, đứng dậy đi vào phòng.
Lúc này ở trên đỉnh núi, hai túi sữa nhỏ đã ngủ thiếp đi.
Những người khác ngồi trên đệm ngắm sao.
Hoa Hiền Phương nhận được tin nhắn do dì Mai quản gia gửi tới, cười hì hì.
“Các quý ông và quý bà, tuyên bố một tin tức tốt cho mọi người, tối hôm nay bố dẫn theo mẹ ra ngoài nghe buổi nhạc hội.”
“Ôi trời ơi, không ngờ tới dì Mai còn là bà tám nha.” Lục Sênh Hạ che miệng nở nụ cười.
“Dì Mai là quản gia của ông cụ nhà chúng ta, lúc trước đã đi theo mẹ, tất nhiên là hi vọng mẹ và bố sẽ tái hợp lại.” Hoa Hiền Phương nói.
Lục Sênh Hạ gãi đầu: “Bố đang xướng vở tuồng gì thế, một lát thì có quan hệ tốt với Thượng Quan Yến Nhi, một lát lại muốn hợp lại với mẹ, chẳng lẽ là mùa xuân thứ hai lan tràn.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô ấy: “Sức tưởng tượng của em thực sự phong phú.” Trên mặt của anh không có biểu cảm gì, mang theo vài phần lạnh nhạt, đối với chuyện của bố mẹ, anh đã sớm vô cảm.
Hoa Hiền Phương cười: “Em thấy bố và Thượng Quan Yến Nhi thực sự chỉ là bạn bè bình thường, không có gì.

Hoàn toàn là Tư Mã Ngọc Như phóng đại lên, khiến mọi người suy đoán lung tung.”
“Thần nữ có lòng, tương vương vô ý cũng không biết chừng nha.

Em cảm thấy Thượng Quan Yến Nhi thích bố, người anh tuấn thành thục giống như bố, chú già trung niên tràn ngập mị lực, rất được nữ minh tinh trong giới giải trí hoan nghênh nha.”
Lục Sênh Hạ nói xong lại nghe Hứa Kiến Quân ở bên cạnh thở dài: “Đợi lúc cháu kết hôn, cũng là chú già rồi.” Cậu bé đây là rơi vào trong vòng luẩn quẩn chú già không thoát ra được.
Mọi người ở đây cùng nghẹn họng.

vo-yeu-co-chut-tam-co-875-0.jpg
Tư Mã Ngọc Thanh ăn một miếng bò khô, dùng giọng nói mơ hồ nói: “Dượng thực sự ly hôn với cô rồi ạ?”
“Hai người bọn họ ngay từ đầu đã không kết hôn, đâu nói tới chuyện ly hôn, chỉ chia tay mà thôi.” Lục Sênh Hạ nói.
vo-yeu-co-chut-tam-co-875-1.jpg
“Ông ta muốn rời đi thì rời đi, muốn trở về thì trở về, có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng.
“Bố chỉ chuyển ra ngoài ở, cũng không bị trục xuất ra khỏi nhà họ Lục mà.” Hoa Hiền Phương vỗ bả vai anh: “Thực ra ông ấy muốn xin lỗi anh, nhưng mà lớn tuổi, không nhún nhường được.

Anh người lớn hào phóng một chút, cho ông ấy một bậc thang đi.”
Lục Kiến Nghi xoay người lại, một tay nâng đầu cô lên, nhìn cô: “Em cảm thấy ông ta và mẹ thực sự sẽ tái hôn sao?”
“Chuyện này thì không thể nói trước được, chúng ta không thể quyết định thay mẹ, bà ấy là người bị hại lớn nhất trong tam giác tình yêu này.

Em nghĩ, em sẽ không đi khuyên bảo mẹ tiếp nhận bố, do chính mẹ quyết định, dù sao chú Henry cũng không tệ.

Nếu đổi thành là em mà nói, chắc chắn sẽ chọn chú Henry, sẽ không lựa chọn bố, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.” Cô cười ha ha.
Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Sao anh ăn em lại ăn rất hăng say nhỉ?”.


Bình Luận (0)
Comment