Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong đẩy xe em bé tới vườn hoa tản bộ.
Bánh trôi ở trong xe em bé ngủ say.
“Mẹ, bây giờ bố trở về, mẹ có tính toán gì không?” Hoa Hiền Phương hỏi.
Y Hạo Phong nhún vai: “Mẹ không nghĩ quá nhiều, có đôi khi mẹ cảm thấy sống một mình cũng rất tốt, đàn ông chỉ là dư thừa.”
“Thực ra đàn ông đều như vậy, lúc mẹ ở bên cạnh ông ấy, ông ấy không coi mẹ là quan trọng, đợi mẹ rời đi, ông ấy mới hiểu rõ tầm quan trọng của mẹ, muốn quý trọng mẹ.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
Điểm này, Lục Kiến Nghi di truyền từ bố.
Y Hạo Phong mỉm cười: “Cùng ông ấy qua nửa cuộc đời, chán ghét, không muốn tiếp tục nữa, chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Con đừng khuyên mẹ nữa.”
Hoa Hiền Phương thở dài, có câu gọi là bi thương tới mức chết tâm, mẹ là như vậy, Lục Kiến Nghi cũng y như vậy.
“Trước đây con cũng không muốn tha thứ cho Kiến Nghi, một mình sống rất tốt… Cuối cùng con cảm thấy anh ấy sẽ không là người chồng tốt.
Nhưng sự thực chứng minh con sai rồi, người đàn ông biết sai có thể thay đổi ngộ tính vẫn rất cao.
Mẹ để bố theo đuổi mẹ một lần nữa, khiến ông ấy trả lại hết những thứ ông ấy nợ mẹ, như vậy cũng giải hờn dỗi ở trong lòng.”
Y Hạo Phong chỉ cười, không nói gì.
Lúc này Lục Vinh Hàn đi tới, nhìn bánh trôi ngủ say một lát.
“Tên nhóc này thực ngoan, không ầm ĩ một chút nào.
Kiến Dao và Kiến Diệp ầm ĩ hơn thằng bé nhiều.
Bố nhớ rõ trước đây mỗi lần bọn nhỏ đều muốn đi chơi, không nguyện ý ở yên trong phòng.”
“Bánh trôi giống Kiến Nghi, trước đây Kiến Nghi yên tĩnh như vậy, vừa đùa là sẽ cười.
Vừa sinh ra đã hiểu chuyện như vậy.” Y Hạo Phong cười khẽ nói.
Lục Vinh Hàn chà xát tay: “Hạo Phong, qua hai ngày nữa có buổi đấu giá ngọc thạch, nếu bà có hứng thú mà nói, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem.”
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Y Hạo Phong nói rất nhỏ.
Bọn họ đi dạo ở vườn hoa một vòng, sau khi quay về đại sảnh, Lục Sênh Hạ đi tới.
“Bố, bố vẫn luôn trốn tránh mẹ cũng không phải là biện pháp, bố nên dành thời gian nói chuyện hẳn hoi với bà ta đi.
Nếu thực sự muốn chia tay, thì nói cho rõ ràng, khiến bà ta hoàn toàn hết hi vọng đi.”
Lục Vinh Hàn bưng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, giống như có chút suy nghĩ.
Lúc chiều, ông ấy trở về biệt thự.
Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy ông ấy tới, vô cùng vui vẻ: “Vinh Hàn, cuối cùng anh cũng trở về rồi.”
“Tôi đã về nhà họ Lục, sẽ không ở nơi này nữa, ngôi nhà này tôi để lại cho cô.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như thấp thỏm: “Em đã biết sai rồi, anh tha thứ cho em đi.
Anh đã nói cho dù em làm sai chuyện gì, anh đều sẽ không trách em, sẽ đối xử tốt với em cả đời không rời không bỏ mà.
Chẳng lẽ bây giờ, những lời này đều không tính toán gì hết sao? Anh nói không cần em, thì không cần em nữa, anh nói xem sau này em phải làm sao bây giờ?”
Cô ta che mặt, gào khóc.
Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà, ánh sáng của điếu thuốc lấp lóe trong không khí.
“Chính vì ỷ vào hứa hẹn của tôi đối với cô, cô mới không kiêng nể gì, hết một tới hai, hết hai lại tới ba gây sóng gió.
Người mà cô thương tổn không phải là người khác, mà là người nhà và người thân của tôi.
Cô đã bành trướng tới mức ngay cả mình là ai cũng không biết, chỉ có để cô trở về ban đầu một lần nữa, mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.”
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, quay về làm cô ta trước đây một lần nữa sao? Làm sao có thể được!
Cô ta vĩnh viễn khó có khả năng vứt bỏ vinh hoa phú quý.
Cô ta muốn làm người thượng đẳng, làm người đứng trên đỉnh cao.
“Em vẫn luôn là chính mình, ngoại trừ anh ra, em cái gì cũng không cần, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?”
Lục Vinh Hàn lắc đầu nói: “Ngọc Như, tôi cũng muốn quay lại làm mình trước đây.”
Một câu đơn giản, đã nói rõ toàn bộ.
Ông ấy sẽ không ở bên ngoài với cô ta nữa, ông ấy muốn ở nhà họ Lục, mà cô ta đã bị nhà họ Lục đuổi đi, không có khả năng trở về nữa.
Tư Mã Ngọc Như đã sắp chết tâm: “Anh không thể đối xử với em như vậy, anh không cần em nữa, em sẽ tự tử.”
“Nếu cô không quý trọng sinh mệnh của mình như vậy, tôi cũng không có biện pháp.” Lục Vinh Hàn lạnh nhạt nói, tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ, ông ấy đã chịu đủ.
Tư Mã Ngọc Như xông tới nắm lấy tay ông ấy: “Vinh Hàn, em không ngăn cản anh về nhà, nhưng anh dẫn em về cùng với.
Bà cụ hiểu rõ anh nhất, anh cầu xin với bà ta, nói nhiều mấy câu hay vào, bà ta sẽ tiếp nhận em một lần nữa.”
“Chưa từng có người nào bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, còn có thể trở về.” Lục Vinh Hàn trầm thấp nói: “Cô nên biết, bây giờ nhà họ Lục do ai quyết định, trước mắt tôi đều chỉ có thể ở nhà dành cho khách, cô đừng vọng tưởng nữa.
Cô phạm phải lỗi lầm, tội lỗi chồng chất, bọn họ sẽ không tha thứ cho cô.”
Thù hận trong lòng Tư Mã Ngọc Như cuộn trào giống như nước sông, liên miên không dứt.
Là Hoa Hiền Phương, nhất định là cô ngăn cản từ bên trong, người phụ nữ âm hiểm giả dối này, tâm cơ thâm trầm như vậy, chỉ cần có cô ở đây, cô ta đừng nghĩ sống ngày lành.
“Anh luôn nói là em có lỗi với Hoa Hiền Phương, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới mọi chuyện đều do cô ta làm ra sao? Nếu không phải cô ta đến trước mặt bà cụ tố cáo tội ác của em trước, vu oan cho em, sao em có thể bị đuổi ra?”
Lục Vinh Hàn hít một hơi xì gà, gương mặt chậm rãi trở nên âm trầm: “Quả nhiên là cô vẫn không tỉnh táo lại chút nào, còn đổ hết mọi tội lỗi lên trên người Hiền Phương.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Tỉnh táo lại không phải chỉ có mình tôi, vì sao Hoa Hiền Phương không tỉnh táo lại đi, nếu không phải cô ta phản nghịch với tôi khắp nơi, tôi đã không nghĩ tới chuyện phản kích, làm ra một số chuyện sai lầm.” Cô ta chưa bao giờ cho rằng mình có lỗi, người không vì mình trời tru đất diệt.
“Cô thích nghĩ như vậy, thì nghĩ như vậy đi.” Lục Vinh Hàn dụi điếu xì gà trong tay, đứng dậy.
Không thèm nói nhiều nửa câu.
Ông ấy đã không có biện pháp lại câu thông với cô ta nữa.
“Vinh Hàn, anh đừng đi, đừng bỏ em lại một mình mà.”
Tư Mã Ngọc Như nắm lấy cánh tay ông ấy, không cho ông ấy đi, bị ông ấy hất ra: “Tự cô giải quyết cho tốt đi.”
Tư Mã Ngọc Như thất thanh khóc rống lên: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy…”
Biệt thự Lục Lam, bọn nhỏ đang chơi đùa ở trong vườn hoa.
Tư Mã Ngọc Thanh bưng bánh ngọt do mình tự tay làm tới.
“Đây là bánh ngọt tổ ong cho chú nướng, các cháu nhanh tới đây ăn thử xem.”
Hứa Kiến Quân nắm tay Kiến Dao và Kiến Diệp chạy tới.
Kiến Dao và Kiến Diệp đã hai tuổi, có thể ăn bánh ngọt.
Kiến Dao cầm lấy một miếng cắn một cái: “Oa, ăn ngon thật!”
Kiến Diệp cũng ăn một miếng: “Rất mềm, không thấy ngấy chút nào, đúng là ăn rất ngon… Chú Ngọc Thanh quá lợi hại.”
“Chú Ngọc Thanh đúng là trù thần chuyển thế.” Hứa Kiến Quân vừa ăn bánh ngọt, vừa nói.
Tư Mã Ngọc Thanh đắc ý nhướng mày.
“Nếu các cháu thích ăn mà nói, sau này chú sẽ thường xuyên làm cho các cháu ăn.”
“Được ạ, chúng cháu rất thích ăn.” Kiến Dao và Kiến Diệp vui vẻ nói.
Tư Mã Ngọc Thanh cảm thấy rất có thành tựu.
Tuy cậu bé không thông minh như mọi người, nhưng cậu bé có “kỹ năng” đặc biệt của mình, cũng được cho là một đứa bé lợi hại.
Lục Vinh Hàn trở lại.
Nhìn thấy ông ấy, Lục Sênh Hạ đi tới nghênh đón..