Chồng Yêu - Thân Ái Đích Lão Công

Chương 12

Ngày hè năm 1994, tình yêu tinh khiết của tuổi trẻ giống như pháo hoa trước khi vụt tắt. Trong tim đọng lại hình ảnh rực rỡ sắc màu lúc trước, tôi tựa như còn có thể nghe được làn hơi ấm chỉ thuộc về cuộc tình say đắm của riêng ngày hè năm 1994 ấy. Thời gian trôi đi mang theo được mất vui buồn, chỉ còn lại tâm tình nói chung không tránh khỏi hoài niệm, năm ấy chúc người kia được mãi mãi hạnh phúc, có thành sự thật?

Người bây giờ có tốt không?

Nửa đêm giật mình tỉnh dậy, bên cạnh người có phải có một người đàn ông so với tôi còn dịu dàng hơn nhẹ nhàng hô hấp mang lại hạnh phúc cho người?

Hàng ngày có bao nhiêu người lướt qua bạn! Hơn nữa năm trước, tôi trên đường gặp lại Kiệt, một người đàn ông từng khiến cho tôi vui buồn.

Tôi biết, tôi và anh ta từng thuộc về nhau, ngày hôm đó trời nắng đến chói chang, làm tôi hoa mắt chóng mặt! Rõ ràng đã là tháng 12 rồi mà? Tâm hồn tưởng đã đóng băng sao lại tự nhiên tan chảy không ngăn cản được?

Tôi còn đang tự hỏi có cần chào hỏi người kia không, anh ta đã đi về hướng tôi, trên mặt là nụ cười kinh ngạc, hỏi thăm tôi dạo này thế nào như chẳng có chuyện gì, như là một người bạn thân lâu ngày hỏi thăm nhau!

Chúng tôi còn có thể là bạn sao? Tôi không dám chắc chắn về đáp án khiến cho tôi chờ mong này!

Đơn giản chỉ là trao đổi số điện thoại, chúng tôi tạm biệt nhau, tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi chưa từng một lần gọi điện thoại, có lẽ là tôi không dám cũng không tình nguyện quấy rầy đến mối quan hệ không rõ có phải là bạn hay không này? Nửa năm qua người đó cũng đã làm đủ trách nhiệm của một người bạn mà gọi điện thoại đến nói chuyện vài lần.

Đầu tuần, Kiệt gọi điện thoại đến, vốn là một số lạ, thì ra người đó đã thay số điện thoại khá lâu rồi, nhưng tôi hoàn toàn không có để ý. Điều làm cho tôi ngạc nhiên là nhà mới chúng tôi mới dọn đến ở Cao Hùng, lại cách chỗ của người đó chưa đến hai trăm mét!

Tôi đem chuyện này nói cho chồng yêu biết, Gấu lớn lập tức giống y như trẻ con vừa tò mò lại vừa phấn khích, vẫn muốn tôi hẹn người kia tụ tập. Kiệt cũng đồng ý rất thoải mái.

“Em có còn nhớ anh ta không?” Gấu lớn hỏi luôn.

“Chắc chắn là không, bởi vì trong lòng em lúc này chỉ có một mình anh mà!”

“Nếu như, anh ta muốn cùng em nối lại tình xưa, em làm sao đây?” Mặt Gấu Lớn y như đang ép cung, chỉ còn thiếu cầm nguyên cái bóng đèn rọi vô mặt tôi!

“Anh ta có người yêu rồi, được chưa nào?”

“Anh nói là nếu là nếu như?” Gấu Lớn vẫn chưa từ bỏ ý định!

“Tình yêu em với anh không có bất kì chữ nếu nào cả!” Lời tôi nói tuy có chút buồn nôn, nhưng cái này cũng tuyệt đối là nói thật.

“Cái kia làm với anh thích hơn hay là với anh ta?”

“…” oa kiềm chế đây là câu hỏi kiểu gì hả?!

Khi tôi vượt qua được 100 câu hỏi tình yêu đầy cân não, trước khi tôi kịp chạy ra chụp lấy chậu hoa ở lan can đem vô đập vào đầu bé gấu đầu đá cho bất tỉnh luôn, Kiệt rốt cuộc cũng đã đi tới trước chung cư nhà chúng tôi.

Chúng tôi xuống nhà, trong thang máy Gấu Lớn cấp cho tôi vài K điều phải ghi nhớ, ai khiến anh đi nói cái gì mà nếu như tôi cảm thấy Kiệt tốt hơn, anh có thể vun vào cho chúng tôi… Chuyện quỉ gì đây.

Tới đại sảnh, Kiệt đang đứng một mình ở cổng vào, hình dáng thâm thúy như tính cách, cơ thể đen đen cao cao, hình như có mập lên một chút, có thể nói là ngoại hình trưởng thành không? Trong lòng tôi không khỏi loạn một chút!

Ba người chúng tôi quyết định lái xe đi đến một tiệm đặc sản địa phương ăn hải sản trước, rồi đi Karaoke… Nhưng mà tôi cùng Gấu Lớn hóa ra đã quen đem theo chìa khóa xe của chúng tôi. Đợi đến khi tôi lên lầu rồi quay trở xuống dưới nhà, Gấu Lớn với Kiệt đã như bạn bè thân thiết đã lâu đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Tôi cũng không bất ngờ, có lẽ hai người ở cùng một địa phương, thành ra đều có tính cách thân thiện rồi! Tôi nghĩ, tối nay hình như có một khởi đầu rất thuận lợi.

Gấu Lớn lái xe, Kiệt ngồi ở ghế phụ, tôi ngồi ở phía sau. Lỗ tai hóng hớt nghe hai người nói chuyện vui vẻ đến hăng say, tôi từ phía sau nhìn bóng dáng hai người, nghĩ thầm: Hai người đàn ông này thật ra rất giống nhau, giống nhau đều là người có tấm lòng khoáng đạt cởi mở, chỉ là Gấu Lớn có vẻ dũng mãnh chín chắn hơn, Kiệt thì vẫn mang theo vẻ bướng bĩnh trước sau như một.

“Nói thật, nếu như anh cùng “anh ta” quen và theo đuổi em cùng một lúc, em sẽ chọn ai?” Đây là một trong những câu hỏi tình yêu lớn mà Gấu Lớn hỏi, lúc nãy tôi đã trả lời lưu loát, thật ra những câu hỏi thế này cho dù là ai thì cũng không thể có câu trả lời chuẩn xác, phải không? Có lẽ, yêu hay không yêu cho tới bây giờ chính là không phụ thuộc vào ai cả?!

Bãi đậu xe cách quán hải sản chúng tôi định ăn khá xa, trên đường đi đến quán hải sản, Gấu Lớn có vẻ không giống lúc bình thường. Thường thì khi đi ngoài đường, luôn là tôi len lén nắm lấy tay Gấu Lớn, quàng quàng vai Gấu Lớn, nhưng mà tối nay thái độ của chồng yêu rất khác lạ, vừa xuống xe liền chủ động khoác vai tôi, còn như có như không nghiêng đầu vào giống như muốn hôn tôi. Cái gì mà “Ban ngày ban mặt mà xấu hổ” vân vân và vân vân mà Gấu Lớn nói trước kia đã bị đá thẳng xuống Thái Bình Dương rồi, bộ dạng hoàn toàn là vội vã khẳng định quyền sở hữu… Cái này có thể xem như là thu hoạch bất ngờ của tôi không? Mặc dù biện pháp kém cỏi này khiến cho người khác không biết khóc hay nên cười, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Có phải tất cả những người đàn ông được gọi là chồng, đều không hay không biết mà đem tình yêu thể hiện ra bên ngoài phải không? Tôi một bên nghĩ đến điều này, một bên tận hưởng “kì tích” mà khó có được của tối nay.

Khi đến tiệm hải sản, Gấu Lớn với Kiệt khi thức ăn chưa đem ra đã giống như vừa gặp đã thân mà đem rượu cao lương Kim Môn uống ầm ầm. Bình thường nhậu nhẹt xã giao, Gấu Lớn nổi tiếng là vừa xuất hiện đã lủi mất, thế như bây giờ sao lại can đảm quá vậy! Bất quá tôi dám chắc rằng cái này không phải gặp được bạn rượu gì gì đó, chỉ là gấu xấu tính muốn phát tiết cảm giác chua lét trong lòng thôi.

Tôi vội vàng cản hai người uống ít lại, Gấu Lớn còn nói: “Sợ cái gì? Tối nay chồng ăn hải sản, hứa chắc sẽ làm cho em hạnh phúc tới bến…” hai chữ “tới bến” còn được đặc biệt nhấn cao giọng.

Tôi nghe đến liền đỏ hết cả ta… Nhưng Kiệt hóa ra lại cười đến sảng khoái.

Trong lúc ăn, Gấu Lớn với Kiệt nói rất nhiều, đủ chuyện trên trời dưới biển, còn tôi thì không nói nhiều lắm. Nhưng người cũng chẳng rảnh rỗi gì, bởi vì tôi dưới sự sai bảo của Gấu Lớn, một hồi thì lấy đá, một hồi lấy khăn, một hồi lấy nước suối, một hồi đi lấy tăm… Còn phải thỉnh thoảng giúp Gấu Lớn rót rượu, gắp thức ăn, lột tôm, múc canh… Tôi biết Gấu Lớn đang cố ý, cái này chính là một trong những cách anh khẳng định quyền sở hữu. Dù sao tôi cũng đã sớm biết chồng yêu của tôi một khi tính gấu xấu xí xì ra thì chẳng khác gì trẻ con cả.

Nói qua nói lại, Kiệt nhìn đồng hồ một chút, gọi điện thoại. Tôi biết chắc chắn Kiệt đang gọi cho “người kia” mà tôi chưa từng gặp.

Lời lẽ của Kiệt nghe rất dịu dàng, tôi nghe thấy Kiệt nói với “Người kia” cái gì mà cho chó ăn, đổ rác… lụn vụn, chỉ là cuộc nói chuyện rất bình thường.

Nghe qua, trong lòng tôi lại giống như bị đánh bom, ngày hè năm 1994 khi tôi và Kiệt chia tay bỗng nhiên trở nên xa xôi đến bất ngờ, xa đến mức khiến người ta không cảm nhận được, không chạm tới được. Tôi đột nhiên phát hiện ra được tình yêu hồi tuổi trẻ tôi cho rằng rất sâu đậm, thật ra chỉ là trống rỗng không có thực. Những mảnh vụn rơi rụng từ trong cuộc sống, tình yêu thuần khiết trăm phần, hồi tưởng lại không còn hình dáng rõ ràng.

Dùng xong bữa ăn, trên đường đi hát Karaoke, tôi lái xe, Gấu Lớn ngồi bên cạnh. Kiệt ngồi ở phía sau lại gọi điện thoại, lại là “người kia”… Tôi nghe thấy Kiệt nói: “Lần sau đưa em đến tiệm hải sản này, có cả món sườn bò nướng mà em thích nhất… À, ngay chỗ chúng ta vẫn thường đi… Gần đó…”

Món mà Kiệt thích anh là món gì? Tôi tự hỏi, câu trả lời đã không còn lưu trong kí ức.

Một đêm mùa hạ năm 1994, một thiếu niên khóc rất thương tâm, nước mắt chảy nhiều đến mức đôi mắt cũng đau đớn. Khi đó thiếu niên chỉ có một điều ước duy nhất là mong cho người đàn ông có tên là Kiệt được mãi mãi bình an hạnh phúc, có được tình yêu… Có lẽ, thần thánh nào đó nơi chân trời đã nghe được phải không?

Dường như tâm nguyện khi còn trẻ của tôi, nút thắt sâu tận đáy lòng đã được cởi bỏ. Trong trí nhớ, người đàn ông tên Kiệt này như ngựa hoang, cuối cùng vẫn để cho người ta dùng một sợi dây cương dịu dàng giữ lại người kia không phải là tôi, đó nhất định là một người rất dịu dàng và rất tốt, tôi nghĩ vậy!

Trong phòng quán Karaoke nho nhỏ tràn đầy thanh niên nam nữ, bầu không khí sôi động vui vẻ. Kiệt không hề bất ngờ khi vẫn là trung tâm của sự chú ý. Khi anh ta chuyển từ nhạc dân ca, nhạc trung quốc, nhạc Đài Loan đến nhạc tiếng Anh, lời ca cao vút mà hàm hậu, nhấn nhá tự nhiên cùng tỏa ra mùi vị vô cùng phóng túng, đám đông cao giọng bè theo, vỗ tay hòa nhịp. Tôi không thể không thừa nhật Kiệt thật sự rất cuống hút, giống như

Tay tôi len lén nắm lấy tay Gấu Lớn dưới gầm bàn, bóp nhè nhẹ, sau đó chớp mắt nói lời em yêu anh trong im lặng! Thình lình nghe Kiệt trên sân khấu gào to: “Elton lên song ca đi, bài tiếp theo là bài ruột của chúng ta mà!” Bên tai vang lên giai điệu của bài Everytime you go away của Paul Young.

Gấu Lớn kéo tay tôi nói: “Không được đi, cái gì mà bài hát của ‘chúng ta’? Thì ra là ghen rồi.

Tôi kéo chồng yêu đứng dậy ra hiệu chúng tôi đi trước với Kiệt. Kiệt hiểu ý cười cười, chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt với Kiệt, bên tai cũng vang lên tiếng hát động lòng người của Kiệt.

EVERYTIME YOU GO AWAY

YOU TAKE A PIECE OF ME WITH YOU

Không biết lần sau gặp lại Kiệt sẽ là khi nào? Có lẽ, còn rất rất rất lâu

Dưới sao trời, tôi cùng chồng yêu đi chậm rãi, trong làn gió đêm mơn man lóe lên ánh sáng đủ màu như pháo hoa rực rỡ vỡ òa rồi tan biến đi trong cuộc sống thường ngày.

Chúng tôi yêu cuộc sống bình lặng chỉ thuộc về hai người, thật sự!

Trên đường về nhà

“Nếu như, chúng ta chia tay, Kiệt lại theo đuổi em lần nữa, em có thể đồng ý hay không?” Gấu Lớn hỏi tôi bất thình lình.

Trời ơi là trời! Xem ra những câu hỏi khảo nghiệm tình yêu vẫn còn có thể tiếp tục kéo dài một khoảng thời gian rất rất rất dài rồi

“Chúng ta làm sao chia tay chứ? Đừng nói lung tung!”

“Anh chỉ giả thiết thôi mà Em có thể như vậy không?”

“Em sẽ không đồng ý, em sẽ vẫn chờ anh quay lại với em…” “Câu trả lời” thông minh đến ngay cả tôi cũng phải tự khâm phục, há há!

“Nếu như, sau khi anh chết, Kiệt lại theo đuổi em thì sao?” Gấu Lớn hỏi tiếp.

Tôi vừa nghe Gấu Lớn nói ra lời xui xẻo này, liền nổi cáu.

Một lát sau, Gấu Lớn tự nhiên vuốt vuốt mặt cười nói: “Gương thần, gương thần, xin hỏi trên đời này ai là người vợ đẹp nhất, quyến rũ nhất?” Tiếp sau đó đem kính chiếu hậu trên xe xoay đến trước mặt tôi. Tôi bị chọc cười, cái này lại là thủ đoạn mới để lừa gạt vợ sao?

Tôi cười nói: “Gương thần, gương thần, trên đời này ai là người yêu bé gấu đầu đá nhất ” đang muốn đưa tay xoay kính chiếu hậu, lại không đề phòng để cho Gấu Lớn ôm chầm, hôn lên má tôi.

Đêm hôm đó, Gấu Lớn đặc biệt cố gắng, đặc biệt vui vẻ, giống như là đang tham dự giải đấu.

Trước khi ngủ, chồng yêu tôi theo thói quen thường ngày nằm trên giường, để cho tôi gãi lưng giúp anh, đây là một trong những hành động trước khi ngủ mà Gấu Lớn thích nhất. Tôi nhớ đến một tiết mục gì đó từng xem qua trên TV chiếu về loài gấu sống trong rừng thường thích nhất là dùng lưng cọ cọ vào thân cây, chính là để gãi ngứa hay là vì cái gì đó nhưng giờ phút này, chồng yêu của tôi không chỉ là một bé gấu bị thuần phục bởi Hành Tinh Elton, lấy việc hưởng thụ mà không phải làm việc trở thành niềm vui thú.

“Nếu như làm tình cũng là một bộ môn thi đấu, em nghĩ chồng em nhất định sẽ là tuyển thủ thành phố nha!”

“He he Thật sao?! Anh còn tưởng anh có thể là tuyển thủ quốc gia chứ!” Gấu Lớn lập tức ngất ngây.

“Ọc anh có cơ hội trở thành tuyển thủ quốc gia, chỉ cần hai đứa mình cố gắng luyện tập! Không bằng mình bắt đầu từ bây giờ luôn đi?” Tôi nói thật nghiêm túc.

Chúng tôi cười òa.



Phiên ngoại – Gấu Lớn

Tác giả: Gấu lớn

Chào các bạn xem “Chồng yêu”!

Hôm nay tôi có mấy lời muốn nói, bởi vì vợ yêu của tôi, thật sự là quá đáng rồi. Đem những chuyện đáng xấu hổ của tôi tung lên mạng, thôi thì bỏ đi, dù sao các bạn cười tôi cũng không nghe thấy. Nhưng mà vợ tôi trong văn chương đem tôi tả thành một người đàn ông vừa không có lãng mạn lại vừa đầu đá, tôi thật sự muốn nghiêm túc phản đối! Phản đối! Lại phản đối! Bởi vì bình thường đều là em ấy “đầu độc” tôi, em ấy lại còn ác độc mà đi méc trước. Ý định ban đầu của tôi là định để em ấy phải chịu trách nhiệm, phải chú thích vài lời, bất quá, tôi nghĩ hay là không nói mới tốt nhất. Nếu không, nếu không vợ yêu của tôi nổi cáu, tối nay lại không cho tôi làm, tôi đừng mong đụng tới.

Nói tôi không lãng mạn, tôi muốn phản đối!

Tôi cũng rất muốn lãng mạn mà, nhưng mà xem qua người tôi là có thể đủ để giải thích rồi, bộ dạng của tôi là bộ dạng lãng mạn mà người ta thường nói sao? Các bạn nghĩ lại xem, mấy phim tình cảm trên TV, diễn viên nam có phải là vừa đẹp trai vừa nhã nhặn, nói như vậy diễn mấy loại tình cảm lâm li bi đát mới vừa có thể đẹp mắt lại vừa khiến cho người ta có cảm giác chứ! Không tin, bạn thử để Trần Tùng Dũng đi đóng vai Jack trong Titanic thử xem, tôi dám chắc chắn là có kêu 10 đạo diễn như James Cameroon đến, có 12 người sẽ bị điên (2 người khác chính là Kate Winslet và nhà sản xuất.) hơn nữa, nếu như tôi nghiêm trang vừa tặng hoa lại vừa dùng cơm dưới ánh nến, vợ yêu của tôi nhất định sẽ cười lăn cười bò, đồng thời lại có thể nghiêm khắc tra tấn nghi ngờ tôi có phải đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ với em ấy hay không. Các bạn nói tôi phải làm sao? Bất quá, tôi tất nhiên đẹp trai hơn Trần Tùng Dũng nhiều, điểm ấy mọi người không cần nghi ngờ.

Nói tôi không có tặng hoa, điều đó tôi thừa nhận. Nhưng mà vợ yêu của tôi cũng không có nói ngoài ban công nhà chúng tôi có hơn hai mươi chậu hoa các loại, cái này còn không phải là vì em ấy sao? Có hoa lan, có hồng môn, có tường vi, còn có hoa hồng, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ lãng mạn hay sao? Hơn nữa, mỗi lần chúng tôi đi mua hoa, từ lựa chọn, dừng xe lại ven đường đào đất, đến về nhà chuyển chậu, toàn bộ đều do một tay tôi làm, em ấy chỉ phụ trách trả tiền, có thể hưởng thụ cảnh đẹp hương thơm từ ban công, như vậy còn chưa được sao?

Hơn nữa, tôi không tặng quà cho vợ yêu tôi, nhưng mà tiền lương của tôi ngay cả rút bớt cũng chẳng làm liền giao hết toàn bộ cho em ấy. Những đồng nghiệp khác còn có thể có quĩ đen ở ngoài không cho vợ biết, như là tiền tăng ca, tiền trợ cấp, hay tiền thưởng đều len lén lưu lại làm dùng làm của riêng. Nhưng tôi thì không hề như thế, bởi vì vợ yêu của tôi đều biết rành mạch toàn bộ phụ cấp của tôi, một xu cũng chẳng tha. Từ khi tôi quen vợ yêu của tôi còn chưa đến một năm, em ấy đã bắt đầu vừa dỗ vừa gạt, cộng thêm đe dọa uy hiếp, làm cho tôi trong lúc mơ màng đã đem toàn bộ tài sản giao cho em ấy quản lí, em ấy còn cười nói với tôi: “Làm cho giỏi, em sẽ không xử tệ với anh!” Các bạn nói, tôi làm sao có tiền để mua quà tặng cho em ấy đây? Hơn nữa, tiền tiêu vặt em ấy cho tôi cũng chỉ có 15,000 đồng, so với thu nhập căn bản còn muốn ít hơn, điều này tôi cũng muốn phản đối! Đến lúc này tôi chỉ có quyền lợi cộng hóa đơn hai tháng một lần, hơn nữa tôi dám chắc chắn đó là bởi vì vợ yêu của tôi lười, mới có thể đem một đống hóa đơn kia quăng qua cho tôi.

Nói đến nấu cơm, thật ra ông chồng nào không muốn đi làm về, có thể thảnh thơi thoải mái ngồi ở ghé salon xem báo, uống trà, chờ vợ yêu chuẩn bị một bữa cơm nóng sốt ngon lành. Nhưng mà, vợ yêu của tôi, dạy mười mấy lần, vẫn không biết dùng nồi cơm điện. Nói em ấy vo gạo, vo một hồi, còn phải cầm tới hỏi tôi như vầy đã sạch chưa? Thật vất vả vo gạo xong, lại còn phải hỏi đong nước bao nhiêu thì vừa? Một con cá đầy đủ, chẳng biết em ấy chiên kiểu gì, cuối cùng con cá banh xác. Không biết nêm nếm thức ăn, không biết canh nước nấu cơm luộc ra cái trứng, chiên trứng thì tôi phải vừa ăn vừa lừa vỏ. Hơn nữa tôi còn không được phép có bất kì oán giận gì, nếu không em ấy sẽ lập tức chụp tội danh không thương em ấy lên đầu, cái này thì tôi gánh không được đâu! Tội danh này nếu mà xử phạt, nhẹ thì trừ tiền tiêu vặt tháng sau, nặng thì em ấy một bên cười lạnh một bên vác dao, bảo tôi trước tiên vô wc luyện tập làm sao ngồi chồm hổm mà đi toilet mới thôi. Các bạn nói tôi có thể không đích thân nấu không? Lại quên nói, sở trường của vợ yêu tôi là nấu canh. Em ấy có thể nấu canh thịt bò kim châm, bắp cải cuộn, canh chua, gà nấu bắp, chỉ bất quá, những cái đó phải dùng đồ đóng gói sẵn mà nấu. Kì cục hơn là, mẹ rõ ràng nấu ăn rất ngon, em ấy tại sao lại chẳng giống một chút nào.

Nếu như nói tôi không thích cùng em ấy đi dạo phố, thật sự là oan uổng rất lớn! Tôi cũng thường cùng cả nhà vợ yêu tôi vui vẻ đi dạo đến các siêu thị lớn hàng hóa dịch vụ đa dạng, hơn nữa chưa từng có một câu oán giận. Nhưng cùng vợ yêu của tôi đi mua đồ dùng gia đình hay những thứ lặt vặt thì tốt, như như phải cùng em mua đồ nội thất, đồ điện các loại thật sự tôi chịu không nổi. Nhớ lần trước vợ yêu tôi muốn mua một cái máy tính để bàn, em ấy có thể từ cửa hàng lớn 3C rất đa dạng về hàng hóa dịch vụ ở Bình Đông đi đến trung tâm điện máy Xán Khôn, đi qua tất cả cửa hàng đồ điện tử ở Cao Hùng một lần thì em ấy mới cam lòng. Vất vả lắm mới quyết định được, vợ yêu tôi còn muốn so sánh giá cả, từ giá của từng món linh kiệt đến mặt bằng giá chung, cuối cùng còn phải có thêm quà tặng mới chịu thôi. Các bạn nói trên đời này có người nào làm chồng chịu được đây? Hơn nữa, các bạn đoán ra rồi, tôi tuyệt đối không được tức giận, nếu không buổi tối lại không được bắn nha.

Còn nữa, các bạn có thể nói vợ yêu tôi đừng đánh tôi nữa được không. Em ấy thích nhất là chém vào bả vai cùng tay tôi, còn nói tôi da dày thịt béo, có đánh cũng không bị đau. Có trời mới biết, tôi đau muốn chết luôn! Nhưng mà em ấy hết lần này đến lần khác đều không có tin. Tôi nói tôi muốn đến đồn cảnh sát nhờ ủy ban chống bạo hành gia đình bảo vệ, kết quả em ấy liền đem giấy chứng nhận Judo tam đẳng đưa cho tôi, nói tôi cầm theo đi tố cáo, nghĩ đi nghĩ lại tôi đành phải quên đi. Tôi để lại một lời nhắn ở chỗ này, các bạn nhất định phải thay tôi khuyên nhủ em ấy. Chuyện này thì phải tôi phải nhờ đến các bạn rồi.

Có một ngày tôi hỏi vợ yêu có cảm thấy tiếc khi chúng tôi không thể có em bé hay không. Kết quả em ấy nói như đúng rồi: “Không!” Em ấy nói bởi vì nếu như là bé trai mà lỡ ngang ngược bướng bĩnh như tôi hồi nhỏ, thì chúng tôi có thể vì tức mà chết nếu như có con gái, chẳng may lớn lên giống như tôi, tay to chân thô, lỡ đâu không tốt mà có thêm lông ngực, cam đoan không thể nào gả đi được, như vậy thì quá thê thảm rồi! Giống như chỉ cần có di truyền thứ gì của tôi thì đều không tốt, thật sự là làm tôi tức chết mà!

Nói tới đây, tin tưởng bạn nhất định hình dung được cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của tôi ác liệt tới mức nào rồi nhỉ, nhưng mà ai bảo tôi yêu em ấy chứ? Tôi thừa nhận là tôi thích bắn, mới có thể có được một người vợ vừa đẹp trai vừa quyến rũ, nhưng mà tôi làm mệt chết như vậy, kết quả người thoải mái không phải là em ấy sao? Nếu như các bạn còn chưa có vợ, ngàn vạn lần không nên học theo tôi có biết chưa? Nếu không thì kết quả cũng bi thảm giống như tôi thôi!

Tôi có dự cảm, tôi nói về em ấy nhiều như vậy, vợ yêu tôi sau khi xem được nhất định sẽ rất tức giận, rồi lại không cho tôi làm. Bất quá hôm nay tôi phải đi trực, cái đó liền không thành vấn đề!

Chương phiên ngoại này vốn là Gấu Lớn viết nha, anh nói tôi nhất định phải post lên! Bởi vì anh muốn phản đối. Tôi đọc một chút, phát hiện anh ví tôi như quỉ dạ xoa, thật sự rất đáng giận. Bất quá tôi vẫn post lên, muốn để cho anh biết, người mọi người ủng hộ là tôi. Không phải sao? Tất cả những gì anh nói chỉ là lời từ một phía, hơn nữa tôi cũng có thể giải thích mà! Tin tôi đi, thật đó.
Bình Luận (0)
Comment