Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 163

Hai hàng lông mi cong dài của Minh Dao khẽ run lên, cô bé nép mình trong lòng mẹ, không mở miệng nói chuyện với bất kỳ ai.

Bạch Kỳ Sương vỗ nhẹ vào lưng cô bé an ủi nói: “Minh Dao ngoan, Minh Dao đừng sợ, hai chị này đến để theo mẹ học nghề thôi.”

Rõ ràng là Minh Dao có thể nghe hiểu những gì các cô nói, chỉ là không biết cô bé có chịu nghe hay không thôi

Tô Noãn Tâm vẫn kiên trì nói tiếp: “Đúng vậy, mẹ của em rất lợi hại! Bạn chị cực kỳ ngưỡng mộ mẹ em.”
Minh Dao khẽ chớp mất vài cái, nhưng ảnh mặt vẫn không có bất cứ cảm xúc gì

Nhưng nếu Bạch Kỳ Sương muốn đưa bữa sáng cho cô  thì Minh Dao vẫn  phối hợp há miệng ra.

Nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Ngay cả Bạch Kỳ Sương cũng là vì sự dịu dàng trong giọng nói của Noãn Tâm nên mới chú ý đến cô nhiều hơn.

Cũng từ đó mới phát hiện ra cô là một người rất đặc biệt… Cô gái này quả thực rất dễ lan tỏa ấm áp đến mọi người.

Đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh, tràn đầy năng lượng đó.

Đúng là một hạt giống tốt để làm diễn viên.

Từ trước đến nay ánh mắt của Vương Khả Di đều rất độc đáo nên mới đưa người đến chỗ của Bạch Kỳ Sương học tập, ông muốn nhờ Bạch Kỳ Sương dạy dỗ có mấy ngày cũng là vì xem trong năng khiếu của cô.Nhưng giới giải trí là một cái chảo nhuộm lớn.

Một đứa trẻ ngoan như vậy, nếu lỡ vào giới này để rồi bị nhiễm bẩn thì khác nào hủy hoại cả cuộc đời của người ta.

Bạch Kỳ Sương nghĩ đến quá khứ của mình thì không khỏi thầm thở dài… thôi bỏ đi, đều là số phận của mỗi người.

Có lẽ số phận của hai đứa trẻ này sẽ tốt hơn cô ấy.

Đặc biệt là đứa trẻ trước mắt cô ấy lúc này, nghe Vương Khả Di nói cô còn có người chống lưng.

Mong rằng con đường phía trước của cô có thể thuận lợi hơn một chút

Bạch Kỳ Sương đút bữa sáng cho Minh Dao xong liền đưa cô bé trở về phỏng ngủ, Tô Noãn Tâm thấy thế liền vội vàng nói: “Cô à, cô cứ bế Minh Dao ngồi giảng bài cho chúng em đi ạ.

Bạch Kỳ Sương nghe vậy thì hơi truyền ra một lúc rồi nói: “Như thế có được không?”

“Không có gì là không được cả Như thể có thể để Minh Dao nghe nhiều hơn, nói không chừng cô bé được di truyền từ cô mà có thiên phủ diễn xuất bẩm sinh trị sao?

Bạch Kỳ Sương cười khổ đáp: “Văn nên bỏ đi thì hơn… Cô cũng không có y định để con bé học diễn xuất ”

“Nhưng nếu như diễn xuất có thể làm cho Minh Dao sinh ra hướng thời có thể làm cho có bà cảm thấy hương thư vi nhưng sự vật sự việc nằm ngoài thế chủ động.

Cô ấy chưa từng nghĩ đến những điều này.

Lưỡng lự một hồi, cuối cùng thì cô ấy vẫn gật đầu nói: “Vậy chúng ta cứ thử xem sao”

“Đúng vậy, nếu Minh Dao không thích thì chúng ta đưa cô bé về phòng tự chơi một mình cũng được.”

“Cũng được.”

Nói rồi Tô Noãn Tâm và Dương Diễm nhanh nhẹn vào phòng bếp rửa bát, dọn dẹp phòng bếp một lượt rồi mới rửa tay chuẩn bị nghe giảng.

Bạch Kỳ Sương ôm Minh Dao trong lòng rồi giảng bài cho các cô.

Lúc mới bắt đầu, Minh Dao còn có chút kháng cự với những người xung quanh, nhưng dần dà Minh Dao lại rất bình tình, de mẹ ôm vào lòng, nghe các cô nói chuyện.

Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ sau thì Bạch Kỳ Sương liền phát hiện Minh Dao đã nằm bò trong lòng cô ngủ say từ lúc nào.

Cô ấy không khỏi dở khóc dở cười nói: “Đứa trẻ này… một tiếng động cũng không phát ra liền ngủ mất từ lúc nào không hay, để cô đưa nó về phòng ngủ đã.”

“Vâng thưa cô.”

Bạch Kỳ Sương đưa Minh Dao vào phòng ngủ xong thì nhanh chóng ra ngoài tiếp tục giảng bài cho các cô

Nhưng chưa được bao lâu thì cửa phòng ngủ đã bị Minh Dao mở ra từ bên trong

Minh Dao cứ thể chạy chân trần từ trong phòng và ngoài, cô bẻ không nói gì mà chỉ chăm chăm đi đến bên cạnh Bạch Kỳ Sương, bộ lên chân của cô ấy rồi ngồi y nguyên như lúc trước,

Bạch Kỳ Sương thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc…

Bình Luận (0)
Comment