Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 378

Chương 378: Noãn Tâm, có tiền catse rồi này!

“Vai diễn của bạn là Bạch liên hoa… nhưng bạn lại diễn thành một nhân vật khoa trương hống hách”

*Bạch liên hoa nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.

“Ừm… mong cô giáo Tô dạy bảo” Cái này cũng coi như việc đơn giản nhất rồi.

Gần như Tô Noãn Tâm chỉ cần vài giây là đã có thể nhập vai, cô nhìn bạn nam kia rồi dịu dàng nói: “Đàn anh… thật ra Tô Mộ Từ không tốt đẹp như những gì anh nghĩ đâu, con người cô ta trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác… suốt ngày đi đâm chọc, mách lẻo… thật ra mọi người đều rất ghét cô ta. Đàn anh, anh đừng thích cô ta nữa, được không? Em thích anh rất lâu rồi… hơn nữa trong lòng Tô Mộ Từ không hề có anh, em tình nguyện hy sinh tất cả vì anh… xin anh, xin anh chấp nhận em”.

Nói rồi lại bày ra dáng vẻ thẹn thùng, xấu hổ cúi đầu xuống.

Vừa đi nói xấu người khác, vừa tỏ tình với người mình thích… hơn nữa người cô ta nói xấu còn là nữ chính, quả đúng là nhân vật này mang đến cho người xem một cảm giác rất khó chịu và ghét bỏ.

Cộng thêm biểu cảm xấu hổ thẹn thùng được Tô Noãn Tâm thể hiện rất chân thực lại càng làm cho người xem chán ghét hơn.

Bạn nữ kia thấy vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Cô giáo Tô… hình như tới tìm được cảm giác rồi”.

cũng không thể không nói rằng bản thân bạn nữ đó có thiên phú diễn vai người phụ nữ xấu xa, sau khi tìm được cảm giác đã có thể nhập vai mang đến cho người xem cảm giác chán ghét hơn cả Tô Noãn Tâm vừa diễn.

Tô Noãn Tâm hài lòng gật đầu nói: “Không tồi”.

Bạn nam kia thấy thế cũng vội vàng nói: “Cô giáo Tô, còn tớ thì sao… tới phải làm gì để có thể nhập tâm vào vai diễn đó đây?”

“Bạn là hotboy của lớp chúng ta đúng không?”

“Ừm… tạm coi như vậy đi.”

“Tôi cảm thấy vẻ bề ngoài của bạn không tồi… còn về vấn đề kỹ thuật diễn xuất thì bạn vẫn cần nghiên cứu nhân vật kỹ hơn. Thực tế cô giáo cũng chưa từng diễn vai đàn ông nên cũng không nghiên cứu nhiều về nhân vật nam… cho nên cô giáo cũng bó tay rồi, xin bạn bỏ qua cho..”

Cả lớp lập tức cười phá lên.

Vương Khả Di dở khóc dở cười đứng dậy rồi nói: “Thôi được rồi… bạn Tô Noãn Tâm đã biểu diễn cho mọi người hẳn hai nhân vật rồi, một người là cô giáo, một người vào vai nữ phụ, cô nghĩ chắc hẳn các em cũng đã thu về cho mình rất nhiều kinh nghiệm rồi.”

Các bạn sinh viên gật đầu đáp: “Thưa cô, Tô Noãn Tâm diễn xuất tốt thật đó.”

“Bởi vì giống như những gì bạn ấy đã nói đó, bạn ấy đã hòa mình vào vai diễn, hoàn toàn biến bản thân mình thành nhân vật… Cô tin các em chỉ cần làm được việc này thì sẽ có thể nhập vai rất nhanh, hơn nữa cũng để lại rất ít vết tích biểu diễn, hầu hết đều dùng cảm xúc chân thật nên màn biểu diễn sẽ rất tự nhiên”.

“Thưa cô… em có thể xuống dưới được chưa?” Tô Noãn Tâm vừa thoát vai đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Cô cảm thấy với trình độ của mình mà đứng lên bục giảng cũng quá là mất mặt rồi.

Vương Khả Di cười nói: “Đi đi! Bài giảng này của bạn Tô Noãn Tâm rất bổ ích”

Tô Noãn Tâm nghe vậy thì càng thấy xấu hổ hơn nữa, cô ôm mặt chạy về chỗ ngồi của mình, hai má cũng đỏ bừng lên.  Dương Diễm huých tay cô: “Noãn Tâm ngốc này, cô giáo đang khen cậu đó, cậu xấu hổ cái gì chứ?”

“Tớ chỉ thấy… rất mất mặt thôi.”

“Trời, mất một cái gì chứ? Tớ thấy vừa nãy cậu oai lắm đó! Diễn xuất giỏi, nhập vai cũng rất nhanh!”

“Thật sao?”

“Thật đó, trước mắt là như thế, trong lớp chúng ta cũng chưa có ai đạt được trình độ như thế đâu.”

Nhưng Tô Noãn Tâm vẫn cảm thấy rất xấu hổ, lại bị bạn bè trêu chọc cả nửa ngày trời nên mãi cho tới lúc tan học, da mặt cô cũng dày thêm không ít, cho nên mới hồi phục lại được một chút.

Lịch học buổi sáng kết thúc rất nhanh chóng.

Tô Noãn Tâm không ngờ rằng sáng nay cô mới hỏi tiền catse thì chiều nay đã có luôn rồi.

Cô nhìn số dư trong tài khoản đột nhiên có thêm hơn hai tỷ tư, tính tiền nộp thuế, sau đó ước tính số tập của bộ phim chiếu mạng cũng gần bốn mươi tập thì số tiền còn lại cũng khá nhiều.

Noãn Tâm, có tiền catse rồi này!” Hai người các cô đang ăn cơm ở nhà ăn thì đột nhiên Dương Diễm nhảy bật khỏi ghế, phấn khích kêu to.

Bình Luận (0)
Comment