Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 997

Chương 997

Hai tròng mắt cô ta hơi nheo lại, giọng lạnh lạnh nói: “Lục Viễn Phương, ông biết kết cục của việc chọc giận tôi không?”

 

Lục Viễn Phương tiếp tục đánh vào mông Lục Tích, Kỷ Vân Như càng khó chịu thì trong lòng ông ta càng sảng khoái.

 

Ông ta cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Không vội, bà cứ xem kết cục của việc chọc giận tôi trước đi đã”

 

“Ba ơi con sai rồi…Lần sau con không dám, ba đừng đánh mông con nữa”

 

Lục Tích rưng rưng xin tha nói.

 

Đau quá.

 

Ba xuống tay quá mạnh.

 

Vì sao lại đối xử với cậu như vậy chứ.

 

Lần trước ông đã cầm dao dí vào cổ cậu để hù doạ mẹ.

 

Lần này lại còn đánh cậu.

 

Rốt cuộc cậu đã làm sai chuyện gì?

 

Kỷ Vân Như nhìn hình ảnh đó, trong đầu hồi tưởng lại việc mình đánh đứa con riêng kia vào ngày hôm qua.

 

Trong lòng cô ta có chút đau mà nói: “Lục Viễn Phương, ông mau dừng tay! Lục Tích cũng đã nhận sai rồi!”

 

Lục Viễn Phương dùng sức cuối cùng tét một cái rồi sau đó mặc quần lại cho Lục Tích, đặt ở trước mặt mình, giáo dục nói: “Nhớ rõ chưa?”

 

Lục Tích điên cuồng gật đầu nói: “Vâng, lần sau con cũng không dám nữa!”

 

“Đi, mang con đi xem nước tiểu đầy giường, miễn cho con không phục!”

 

Kỷ Vân Như hít sâu một hơi, thiếu chút nữa phụ ra một ngụm máu.

 

Căn bản là Lục Tích không có tè đầm, xem em gái ông mà xeml Lục Viễn Phương ông cứ chờ dấy!

 

Sáng tinh mơ, không khí thiếu chút nữa bị nổ tung.

 

Lục Viễn Phương sao lại tìm được Lục Tích chứ.

 

Rõ ràng cô ta…Đã bảo vệ thăng nhóc như vậy Sao vẫn bị tìm được chứt!

 

Kỷ Vân Như có cả cảm giác hoài nghi cuộc sống.

 

Vội thu dọn lại, thay quần áo, không có tâm tư tắm rửa trang điểm gì liền xông ra ngoài.

 

Trong phòng khách của nhà họ Lục, Lục Viễn Phương nắm tay Lục Tích đi vào, Lục Viễn Phương chỉ vào một bãi ướt át trên khăn trải giường, giọng nghiêm khắc nói: “Thấy chưa?”

 

Mắt Lục Tích rưng rưng gật đầu nói: “Thấy rồi ạ”

 

“Về phòng thay quần áo đi, sau đó xuống lầu ăn bữa sáng, ăn xong, ba đưa con tới trường, đi học.”

 

“Ba tự đưa con đi sao?”

 

“Đúng, về sau ba sẽ tự mình dạy dỗ con”

 

Lục Tích rụt rụt cổ, trong mắt hiện lên một chút cảm giác khủng hoảng.

 

Không thể nghi ngờ gì, trong lòng cậu càng sợ người ba này hơn.

 

Bởi vì từ trước tới nay ông và cậu ta không thể thân nhau được.

 

Ông ấy vẫn luôn coi mình như không khí…

Bình Luận (0)
Comment