Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 32


???? Edit: Miahem
Lục Trạch Vũ mở tin tức địa phương, phát hiện một tin tức với tiêu đề 《 nam sinh cưỡng bức nữ sinh đại học bị kết án hai năm tù》.

Bấm vào để xem.

Ảnh chụp màn hình của đoạn video cho thấy toàn bộ quá trình tên tội phạm bỏ thuốc vào ly cà phê và uống cà phê đã pha đó với nạn nhân.

Mặc dù mặt nữ sinh đó đã được bôi mờ, nhưng dáng người, cách ăn mặc, ngay cả động tác đều rất quen thuộc.

Anh siết chặt nắm tay, thiếu chút nữa đem IPAD bẻ gãy.

Lập tức cầm lấy di động.

Khi cuộc gọi được thực hiện, Cố Nhạc Nhiên vừa mới ra tay.

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tên tóc xanh che miệng lăn đến trên mặt đất, trong cổ họng bị cắm một xiên tre rất sâu, Vu Bác nhìn còn phát đau cả người.

Cố Nhạc Nhiên còn thu xếp công việc bớt chút thì giờ dạy dỗ hắn: "Về sau thời điểm đánh nhau không cần mở miệng."
Tên tóc vàng và tên tóc đỏ bị thái độ ung dung bình thản của cô trấn tĩnh vài giấy, đột nhiên, tên tóc vàng tung một quyền đánh vào mặt cô.


Cố Nhạc Nhiên nghiêng đầu tránh nó một cách linh hoạt nhưng vẫn bị xước một góc má.

Cô lộ ra ánh mắt dữ tợn, giơ chân đạp lên chính xác đũng quần của tên tóc vàng, chỉ nghe thấy tiếng "ô ô", sau đó hắn ta liền kẹp chân lăn sang một bên.

Tên tóc đỏ có chút run run, đưa tay ra sau lưng, như là đang sờ cái gì.

Lúc này, điện thoại di động của Cố Nhạc Nhiên đổ chuông, là nhạc chuông độc quyền cô cài đặt cho Lục Trạch Vũ.

"Ôm một cái ôm một cái nha! Ôm chú tôi ngồi lên kiệu hoa!"
Tên tóc đỏ nghe thấy mà ngẩn người.

Cố Nhạc Nhiên vung tay lên, "Chờ một chút, tôi trả lời cuộc gọi cái đã."
"Cô mẹ nó, tìm đường chết rồi!" Tên tóc đỏ nổi giận, từ phía sau rút ra con dao ngắn, hướng cô đâm tới.

Lúc cô nhận thức được sự việc, di động không cẩn thận bị vứt ra xa, dừng bên chân Vu Bác.

Cuộc gọi được kết nối.

Lục Trạch Vũ: "Xin chào?"
Khi Vu Bác nhìn thấy người bên kia cầm con dao, anh ấy đã hét lên, "Cố Nhạc Nhiên, cẩn thận!"
Anh muốn đi đến hỗ trợ, nhưng chân lại vô tình đạp lên điện thoại của cô.

Màn hình bị nứt ra.

Đó là điện thoại di động của Lục Trạch Vũ tặng cho cô.

Cô lòng đau như cắt.

Cố Nhạc Nhiên tức muốn hộc máu, vươn tay nắm lấy cổ tay tên áo đỏ, hung hăng vặn ra phía sau hắn, tên đó đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, cả người cũng vặn vẹo theo.

Cô túm lấy cổ áo hắn ta, hướng vào tường "Thịch thịch thịch" liên tiếp ba lần.

Hôn mê.

Vu Bác một chân đá bay con dao đi.

Cái gọi là, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.


Với cú đã vừa rồi, con dao vừa vặn tới được tay tên tóc vàng.

Hắn ta che lại háng, nhịn đau cầm lấy đao đâm vào ngực Vu Bác.

Cố Nhạc Nhiên tay mắt lanh lẹ vọt tới trước người Vu Bác, ngăn cản hắn ta lại, một dao này liền trút xuống cánh tay cô, thời điểm rút con dao ra quần áo của Cố Nhạc Nhiên nhanh chónh bị nhiễm đỏ.

Cô cắn răng, ra tay tàn độc, đơn giản là đạp một cước vào chân tên tóc vàng đem hắn biến thành tàn phế.

Ba tên côn đồ kêu thảm một tiếng, lăn thành một đống.

Cô đè chặt cánh tay rồi hét vào mặt Vu Bác, "Đừng thất thần nữa, mau đem điện thoại nhặt lên đi!"
Vu Bác chạy nhanh tới nhặt điện thoại, ôm cô nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Sau khi đến bệnh viện cấp cứu, Vu Bác đã gọi điện báo cảnh sát.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của Nhiên ca, cái đó," tay anh khẽ run lên, trong lòng rưng rưng, "Anh có thể hay không lấy thân báo đáp?"
"Không phải, em nói đàn anh đó, sao lại lấy oán báo ơn vậy?"
Cố Nhạc Nhiên mất máu nghiêm trọng, miệng vết thương còn chưa được khâu lại, lúc nói chuyện hơi thở rất mong manh, "Điện thoại của em đâu, mang lại đây đi."
Vu Bác đem "thi thể" chiếc điện thoại lại cho cô.

Màn hình vỡ vụn, dù làm cách nào cũng không khỏi động lên.

Cô thở dài: "Cho em mượn điện thoại của anh một chút."
Sau đó nhấn dãy số đã thuộc nằm lòng và bấm núi gọi.


Đã kết nối.

Lục Trạch Vũ: "Ở đâu?"
Cô tinh thần vững vàng: "Trường học nha, còn có thể ở chỗ nào? Lúc anh gọi đến vừa vặn điện thoại bị rớt xuống đất, hỏng rồi."
"Trùng hợp như vậy?"
Âm cuối của cô còn lên tông một chút, "Không phải ngẫu nhiên như vậy!"
Vu Bác không thể tin vào tai mình.

Giây trước còn là tiếng muỗi kêu, giây tiếp theo liền lên giọng như chuông lớn.

Quả thực là tinh tế.

Lục Trạch Vũ: "Cháu bị thương phải không?"
Cô "A" một tiếng, "Anh đùa cái gì vậy."
"Không cần giả bộ."
"Cái gì?"
"Có tiếng xe cấp cứu."
Cô: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Đừng nói, bài hát《 thượng kiệu hoa 》 này khá là cháy!.

Bình Luận (0)
Comment