Chú Định

Chương 2

Bạch Vũ Ngọc nắm tay Cao Doanh Tâm trở lại con thuyền, trên tay chỉ cầm hai cái cần câu. Bạch Vũ Hàm liền nhíu mày hỏi Bạch Vũ Ngọc "Hoàng huynh muốn câu cá sao ?"


Bạch Vũ Ngọc cảm thấy như vậy mới thú vị, mang tiếng đi du ngoạn mà toàn mua thức ăn có sẵn thì chẳng khác gì ra ngoài ăn uống. Hôm nay, cả nàng và Cao Doanh Tâm đều muốn chuyến đi lần này phải để lại kỉ niệm, đặc biệt là hôm nay còn có Bạch Vũ Hàm, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Vũ Hàm tham gia cùng bọn họ "Trong thời gian thuyền qua bờ bên kia, chúng ta sẽ câu cá, tới đó sẽ nướng cá ăn"


Bạch Vũ Hàm cảm thấy như vậy cũng rất vui, đậm chất dã ngoại a "Được"


Người lái thuyền bắt đầu chèo để thuyền rời bờ, Cao Doanh Tâm kéo Cao Ngọc Tuyền vào trong ngồi uống trà, nghỉ mát. Để mọi việc bên ngoài cho hai người kia giải quyết.


Bên ngoài, Bạch Vũ Ngọc cùng Bạch Vũ Hàm cho mồi vào dây rồi thả xuống nước. Chợt Bạch Vũ Ngọc lên tiếng "Vũ Hàm, hay là về đây sống cùng ta và Cao gia đi"


Bạch Vũ Hàm thầm thở dài, tại sao hôm nay ai cũng đề cập đến những chuyện này như vậy "Hoàng huynh, ta còn con đường phải đi"


Bạch Vũ Ngọc nhất thời không biết nên nói gì, nàng biết rõ Bạch Vũ Hàm lúc này chỉ có hận ý, sẽ không bỏ qua như mọi lần. Yên ắng một lúc, lại hỏi "Dù con đường đó không thể quay lại ?"


Bạch Vũ Hàm gật đầu "Một khi ta đã quyết, tuyệt đối sẽ không hối hận"


Dây cước căng lại, Bạch Vũ Hàm kéo cần câu lên, một con cá lớn và một con bạch tuộc nhỏ đang bám ở thân con cá, cả hai đều bị đưa lên cạn. Thả cá và bạch tuộc vào một cái máng nhỏ, Bạch Vũ Hàm tiếp tục thả mồi xuống sông.


Bạch Vũ Ngọc cũng nhanh chóng câu được cá, sau khi bỏ cá vào máng nước, nàng nhìn sang Bạch Vũ Hàm "Nếu ngươi cần, một vạn binh của ta có thể cho mượn"


Bạch Vũ Hàm tâm tình thoải mái, lúc này mới nhìn trực diện Bạch Vũ Ngọc, mỉm cười "Ý tốt của ngươi thì ta nhận, nhưng cuộc chiến này vốn ngươi không hứng thú, ta sẽ không tuỳ tiện làm ảnh hưởng ngươi"


Bạch Vũ Ngọc thật không ngờ dù cả hai luôn ở xa nhau, thỉnh thoảng thư từ hỏi thăm sức khoẻ nhau thì còn lại không nói gì nữa. Vậy mà Bạch Vũ Hàm vẫn luôn hiểu nàng, biết nàng nghĩ gì, chán ghét gì "Ngươi phải cẩn thận"



Một canh giờ sau, Bạch Vũ Ngọc hài lòng nhìn tám con cá và một con bạch tuộc mà hai nàng câu được, vui vẻ đi vào gọi hai đại mĩ nhân "Ra ngoài chơi chút đi, chúng ta sắp đến bờ rồi"


Cao Ngọc Tuyền như cũ nhàn nhạt đứng lên đi ra ngoài. Cao Doanh Tâm từ nãy giờ chỉ nhìn Bạch Vũ Ngọc, đứng lên dùng tay áo lau mồ hồi cho nàng, dịu dàng hỏi "Có mệt không ?"


Bạch Vũ Ngọc hạnh phúc lắc đầu, nhìn thấy người trong lòng, mệt mỏi được đánh tan là có thật a. Nhớ lại lúc trước nhận ra tình cảm quái dị của nàng đối với Cao Doanh Tâm, nàng thật sự sợ hãi mà trốn sang trấn khác tận ba năm, không chịu nỗi nhớ mới bất lực quay về đối mặt với Cao Doanh Tâm. Mà tam tiểu thư Cao gia khi đó gặp lại nàng, đầu tiên là trách móc, sau đó liền khóc đến kinh người. Bạch Vũ Ngọc phải mất gần một ngày mới dỗ Cao Doanh Tâm yên tỉnh, thật sự hù chết nàng.


Vài ngày sau hỏi ra mới biết là Cao Doanh Tâm ba năm trước cũng có ý định tránh né, ngày mà Cao Doanh Tâm đem hành lí rời đi cũng là ngày Bạch Vũ Ngọc bỏ đi. Cao Doanh Tâm cũng như Bạch Vũ Ngọc, nhớ nhung không dứt nên phải trở về sau hai năm xa nhà. Cứ nghĩ về đến sẽ được gặp Bạch Vũ Ngọc, không ngờ Cao Doanh Tâm còn phải đợi Bạch Vũ Ngọc thêm một năm. Thời gian đó thật sự khủng khiếp đối với hai người họ, nghĩ lại thôi cũng thấy đau lòng, không mong sẽ lại xa nhau lần nữa.


Bạch Vũ Hàm bên ngoài chán nãn, ngồi xổm xuống chơi với mấy con cá trong máng nước, nghĩ đến bọn chúng chuẩn bị bị đem đi nướng, thật không nỡ a.


Cao Ngọc Tuyền đi ra ngoài, liếc nhìn Bạch Vũ Hàm một chút rồi hướng về phía mũi thuyền đang đi, tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên.


Chợt con thuyền bị va vào tảng đá ngầm bên dưới sông, cả thuyền rung mạnh. Cao Doanh Tâm được Bạch Vũ Ngọc ôm trọn vào lòng.


Tuy nhiên, Cao Ngọc Tuyền đang đứng bên cạnh mạn thuyền vì không có chổ giữ thăng bằng liền ngã xuống nước. Bạch Vũ Hàm bên cạnh nhìn thấy, không suy nghĩ nhiều lập tức nhảy theo xuống sông để cứu Cao Ngọc Tuyền.


Cao Ngọc Tuyền thật sự không biết bơi, vùng vẫy không có chổ níu, nghĩ là chính mình như vậy lại chôn thân nơi này. Trong lúc bất lực buông xuôi, nàng cảm nhận được có người ôm nàng.


Cũng may bọn họ đã sắp vào bờ nên Bạch Vũ Hàm ôm Cao Ngọc Tuyền bơi về khu rừng bên kia trước. Chiếc thuyền của họ cũng đi theo sau.


Bạch Vũ Hàm đưa Cao Ngọc Tuyền lên bờ, thực hiện thao tác sơ cứu, liên tục hô hấp cho nàng. Một lúc sau, Cao Ngọc Tuyền ho sặc sụa, nước trong miệng cũng chảy ra, lúc này Bạch Vũ Hàm mới nhẹ nhõm ngồi thẳng xuống đất. Chưa từng trải qua sự tình như vậy, chỉ toàn thấy trên phim ảnh thôi, hiện tại được thực nghiệm, thật sự sợ muốn chết.



Bạch Vũ Hàm đỡ Cao Ngọc Tuyền ngồi dựa vào lòng, bắt mạch cho nàng, thấy mạch đập dần ổn định, Bạch Vũ Hàm mới thôi lo lắng. Nhìn người trong lòng "Không sao rồi"


Cao Ngọc Tuyền mệt mỏi nhắm mắt, vẫn không có ý định rời khỏi lòng người kia.


Người lái thuyền vì phải né đá bên dưới sông nên bây giờ mới cập bến, lo sợ chạy xuống, quỳ rạp xuống đất "Xin lỗi vương gia, xin lỗi Cao nhị tiểu thư"


Bạch Vũ Ngọc đỡ Cao Doanh Tâm xuống thuyền, cả hai đi đến chổ Bạch Vũ Hàm, nhìn cảnh trước mắt rồi nhìn người trèo thuyền. Bạch Vũ Ngọc lên tiếng "Được rồi ngươi đi đi, ngày mai giờ này nhớ quay lại"


Người trèo thuyền liền dập đầu thêm một cái "Đa tạ, ngày mai ta sẽ tới đón các vị", nói xong đứng lên đi về thuyền.


Cao Doanh Tâm ngồi xuống bên cạnh Cao Ngọc Tuyền, nắm tay nàng, lo lắng "Nhị tỷ thấy thế nào rồi ?"


Cao Ngọc Tuyền lúc này mới thấy tốt hơn một chút, mở mắt, rời khỏi lòng Bạch Vũ Hàm "Ta không sao, đừng lo"


Cao Doanh Tâm yên tâm mà Bạch Vũ Ngọc cũng bớt căng thẳng, cầm máng cá lên rồi nói "Vũ Hàm, căn nhà gỗ kia là của chúng ta, mình tới đó đi, để Ngọc Tuyền thay y phục"


Ý của Bạch Vũ Ngọc là muốn Bạch Vũ Hàm đưa Cao Ngọc Tuyền đến nhà gỗ, bình thường không có nghĩ đến, hôm nay thấy một cảnh thâm tình như vậy mới phát hiện Bạch Vũ Hàm và Cao Ngọc Tuyền vô cùng xứng đôi.


Bạch Vũ Hàm nhìn thấy ý cười trong mắt Bạch Vũ Ngọc, không khỏi khinh thường, chuyện vậy mà cũng nghĩ ra được. Chỉ là Bạch Vũ Hàm cũng không nỡ để mĩ nhân đi bộ, mạnh mẽ bế Cao Ngọc Tuyền lên, một đường thẳng đi đến nhà nhỏ đằng trước.


Cao Ngọc Tuyền một lần nữa gần gũi với Bạch Vũ Hàm, trong lòng không rõ là tư vị gì, chỉ là không thấy chán ghét như khi có những nam nhân khác muốn chạm vào nàng. Có lẽ là do Bạch Vũ Hàm cũng là nữ nhân đi.



Trong khi đó ở phủ thừa tướng, đại tướng quân Phúc Vĩnh đang cùng Cao Dũng nói một số chuyện. Phúc Vĩnh chính là muốn khuyên Cao Dũng nên nghĩ đến xã tắc.


Tuy nhiên, Cao Dũng chỉ đáp "Dù hoàng đế bất tài, bất nhân nhưng ta cũng không thể để cho một trong hai vương gia hoặc cả hai cùng tạo phản. Như vậy sẽ gieo tiếng xấu cho Tây Nguỵ Bạch Đế, con cháu đời sau noi theo sẽ không tốt. Dù sao ta cũng đã hứa với tiên đế rằng không được giương mắt nhìn hoàng tộc chém giết lẫn nhau"


Phúc Vĩnh khẽ thở dài, đi khuyên một trung thần đúng là sai lầm của hắn "Thừa tướng thà có lỗi với thường dân bá tánh, cũng không thể vì đất nước làm chuyện tốt đẹp một lần ?"


Phúc Vĩnh biết rõ Cao Dũng vẫn luôn tự trách bản thân vì đã đưa một hôn quân lên nắm quyền. Cho nên suốt mấy năm nay Cao Dũng mới không thường xuyên thượng triều nếu như không có việc quan trọng, còn chuyển đến một trấn xa xôi như vậy, cũng là không muốn chịu sự áp bức hay nghi ngờ của Bạch Vũ Gia.


Đối với Bạch Vũ Gia, chỉ cần những người có khả năng đoạt vị mà đồng ý đi xa một chút, hắn tuyệt đối không làm khó dễ họ.


Cao Dũng đã sai một lần, không muốn làm thêm chuyện gì có lỗi với tiên đế nữa, triều đại này như thế nào phải xem theo ý trời. Hắn không thể dấy lên chiến tranh, như vậy thì thiên hạ còn chịu nhiều đau thương, mất mát hơn "Đại tướng quân nếu không còn gì xin mời về cho, ta còn việc phải làm"


Phúc Vĩnh không còn gì để nói, đứng lên cáo từ rồi đi ra ngoài. Nhìn lên bầu trời, thở dài, Tây Nguỵ đến đời của Bạch Vũ Gia thật sự phải sụp đổ sao. Sau đó lại tự nói trong lòng như để an ủi hy vọng của hắn "Tiên đế, ngài hãy dẫn đường cho một trong hai vị vương gia"


Buổi tối, Bạch Vũ Ngọc ở bên ngoài nhóm lửa còn Bạch Vũ Hàm rất đảm đang, cùng Cao Doanh Tâm ngồi tẩy cho sạch hết vẩy cá, sau đó dùng một cây tre đâm xuyên từ đầu đến đuôi để đem nướng.


Cao Ngọc Tuyền vốn không giỏi những việc này nên chỉ ngồi yên nhìn mọi người làm.


Cao gia có ba người con, mỗi người đều có một lợi hai riêng. Cao đại thiếu gia Cao Khiết Bình là Xa Kỵ tướng quân, đánh đâu thắng đó. Còn Cao nhị tiểu thư thông minh xinh đẹp, trước giờ chưa có ai qua mặt được nàng. Nói về Cao tam tiểu thư, có thể nói nàng là người vô lo vô nghĩ nhất, ngoại trừ biết chút ít võ công, còn lại đều chạy nhảy khắp nơi tìm thú vui.


Bốn người ngồi quanh ngọn lửa để nướng cá, lúc ăn xong lại thấy rất khát nước. Thấy vậy, Bạch Vũ Hàm liền lên tiếng "Để ta đi lọc nước sông cho các ngươi dùng đỡ"


Hai mĩ nhân nghiêng đầu nhìn Bạch Vũ Hàm, cả Bạch Vũ Ngọc cũng rất hiếu kì "Nước sông có thể uống sao ?", trước giờ các nàng chỉ nghe uống nước mưa, nước suối, chưa từng thấy ai múc nước sông mà uống a.


Bạch Vũ Hàm cảm thán, nước sông ở thời này thật sự bị kì thị nha. Ở hiện đại, nước gì cũng có thể làm thành nước tinh khiết, ngày nào đó phải truyền đạt công thức này cho mọi người mới được "Một lát sẽ biết"


Cao Doanh Tâm vẫn rất tò mò "Nước sống vừa đen vừa dơ, có thể sao ?"



Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Tin ta"


Bạch Vũ Hàm đi ra bờ sông lấy nước, rồi lấy vài viên sỏi, càng tiện lợi hơn khi ở đây còn có cát. Bạch Vũ Hàm lấy lá cây đốt thành than sau đó đem tất cả để cẩn thận vào một cái bình, bắt đầu lọc nước.


Một lúc sau, loạt nước màu đen lúc nãy không còn, thay vào đó là một bình nước trắng. Bạch Vũ Hàm sau khi thành công mới cảm thấy lo lắng, không biết lọc rồi có thật sự uống được không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thử phương pháp này.


Về phần ba người kia, không rõ là Cao Ngọc Tuyền nghĩ gì, chỉ thấy Cao Doanh Tâm và Bạch Vũ Ngọc đang trầm trồ nhìn bình nước hoá từ màu đen sang màu trắng, thật lạ mắt nha.


Bạch Vũ Ngọc "Ngươi làm sao biết được cách lợi hại như vậy ?"


Bạch Vũ Hàm cười cười "Đi đây đó nên được mọi người chỉ dạy"


Cao Doanh Tâm là người xung phong uống đầu tiên "Không có mùi hôi", đã vậy còn rất mát


Bạch Vũ Ngọc cũng múc một miếng uống thử, quả thật tuyệt vời.


Bạch Vũ Hàm thấy Cao Ngọc Tuyền vẫn ngồi yên, đành lấy nước đưa cho nàng "Muốn thử không ?"


Cao Ngọc Tuyền nhìn li nước trước mặt, từ từ đưa tay nhận lấy "Đa tạ"


Ban đêm, Bạch Vũ Hàm vì không ngủ được nên ra ngoài dạo, không ngờ gặp Cao Ngọc Tuyền cũng đang đứng ngoài này. Liền đi đến, cởi áo khoác của mình choàng lên người Cao Ngọc Tuyền.


Bạch Vũ Hàm nửa thật nửa đùa "Không ngủ mà ra đây để suy nghĩ cách trở thành mẫu nghi thiên hạ sao ?"


Cao Ngọc Tuyền quay người nhìn Bạch Vũ Hàm, vô cùng thẳng thẳn "Nếu điện hạ đã biết ta muốn gì, vậy ngươi có muốn cùng ta nắm giữ giang sơn ?"

Bình Luận (0)
Comment