Chú Định

Chương 39

Hoàng cung Bắc Tề, Phó Đổng Trác đang cùng Trương Siêu uống rượu bầu bạn.


"Ngươi nói xem, ta có phải một phu quân tồi không ?"


Trương Siêu uống cạn ly rồi đáp "Xét về lý, hoàng thượng là đang giữ vững thế lực cho ngài nên ngài làm vậy là không sai, nhưng về tình ..."


Phó Đồng Trác tự cười khinh chính mình "Về tình thì ta là tên phụ bạc có đúng không ?"


Ngày đó nếu không nhờ thế lực của Mộ Dung gia ủng hộ thì hắn cũng khó ngồi vững trên ngôi vì hoàng đế này cho đến bây giờ.


Phó Đổng Trác day dứt, tự trách là vậy, nhưng cũng chính đêm nay, hắn đã phái người đến công kích Mộ Dung gia, buộc Mộ Dung Thiên Phú phải giao ra binh quyền cho hắn. Hắn thật sự lo sợ một ngày nào đó Mộ Dung gia cũng sẽ đứng lên phản bội hắn, nỗi sợ này xuất phát từ sự bỏ đi của Mộ Dung Lan Khuê.


Sau khi Trương Siêu rời đi, Tiểu Hoà Tử là thái giám bên cạnh Phó Đổng Trác, lúc này hắn mới lên tiếng "Hoàng thượng, nếu ngài đã loại bỏ thừa tướng, vậy sao còn để yên cho quốc sư ?"


Phó Đổng Trác cười như không cười, nói "Bởi vì sẽ có người thay ta diệt trừ hắn"


Sáng hôm sau, sát thủ ám sát Mộ Dung Thiên Phú trở lại để bẩm báo "Tham kiến hoàng thượng"


Phó Đổng Trác cho tên kia đứng lên, sau đó hỏi "Như thế nào ?"


Tên sát thủ ôm quyền đáp "Thần theo lời bệ hạ căn dặn, sau khi đánh trọng thương thừa tướng, nếu hắn đồng ý giao ra binh quyền thì sẽ không đuổi giết hắn, nên thần đã để hắn chạy đi"


Phó Đổng Trác gật đầu "Làm tốt lắm, ra ngoài sẽ có người thưởng cho ngươi"


Tên sát thủ liền khấu đầu "Đội ơn hoàng thượng"


Phó Đổng Trác thở dài ngồi trên ngai vàng của hắn, trong lòng thầm nói "Hoàng hậu, đây là sự bao dung cuối cùng ta dành cho nàng"


Hắn vốn không truy cùng giết tận Mộ Dung Thiên Phú là bởi vì không muốn Mộ Dung Lan Khuê sau khi biết chuyện mà đau lòng, bất quá trong lòng vẫn hy vọng Mộ Dung Thiên Phú cùng Mộ Dung Lan Khuê sớm ngày đoàn tụ.


Cùng ngày hôm đó ở Tây Nguỵ, Lục Đàm cùng Cao Khiết Bình tìm đến Thành vương phủ để bàn tán về sự việc sáng nay ở trên triều bởi vì hôm nay Bạch Vũ Hàm lại viện cớ bệnh nặng để vắng mặt nên họ phải đến khai báo.


Một bàn tròn gồm bốn người, Lục Đàm lên tiếng "Có tin đồn ở Bắc Tề, Mộ Dung Thiên Phú vì sự bỏ đi của hoàng hậu nên cảm thấy có lỗi với hoàng đế, vì vậy lão đã giao lại toàn bộ binh quyền cho Phó Đổng Trác rồi bỏ đi tìm một nơi không thị phi để sống những ngày cuối đời"


Cao Khiết Bình tiếp lời Lục Đàm "Ta lại cảm thấy thông tin này không xác thực, sẽ không ai dễ dàng từ bỏ binh quyền như vậy, nhất là những người luôn có chí lớn trên mặt trận"



Bạch Vũ Hàm nghe xong chỉ im lặng, thời gian qua nàng đã quá xem thường Phó Đổng Trác, hắn không phải không hề biết gì, hắn chỉ đang âm thầm thâu tóm thế cục.


Song, Lục Huệ Trân cũng im lặng, nàng bây giờ đã hiểu lý do Mộ Dung Lan Khuê rời đi. Sư tỷ của nàng thông minh như vậy, nên sớm đoán được sự vô tình của Phó Đổng Trác cũng là chuyện không khó.


Bạch Vũ Hàm nắm tay Lục Huệ Trân, sau đó nhìn Lục Đàm và Cao Khiết Bình "Hai huynh có thể giúp ta một việc"


Cao Khiết Bình gật đầu "Điện hạ cứ nói đi"


"Có thể giúp ta tìm một gia trang rộng rãi một chút, xa kinh thành và xa phía Bắc"


Lục Đàm vốn không nghĩ nhiều "Điện hạ lại muốn đưa vương phi đi du ngoạn sao ?"


Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Cứ cho là vậy"


Mộ Dung Thiên Phú sau khi bị Phó Đổng Trác cướp binh quyền thì lão đến điểm hẹn hội ngộ cùng Mộ Dung Lan Khuê và Mục Tử Đồng. Mộ Dung Lan Khuê sớm đã đoán được Phó Đổng Trác sẽ vô tình với Mộ Dung gia.


Ở Tây Nguỵ, khi đang thượng triều, Cao Ngọc Tuyền bất ngờ bỏ qua chính sự, chỉ tập trung ở Bạch Vũ Hàm "Vương gia, ta thật sự không dám nghĩ ngươi lại là người khẩu phật tâm xà"


Bạch Vũ Hàm nhìn lại Cao Ngọc Tuyền "Thái hậu, thỉnh nói rõ"


"Ngày hôm qua là vương gia đem thức ăn từ ngoài cung đến cho hoàng thượng ?"


"Phải, hoàng thượng rất thích ăn kẹo hồ lô, ta vẫn thường đi mua cho hắn"


"Vậy vương gia có biết, đêm qua hoàng thượng bị ngộ độc bởi hai xâu kẹo của ngươi không ?", Cao Ngọc Tuyền tức giận hỏi Bạch Vũ Hàm.


Cả triều lập tức trấn động, riêng Bạch Vũ Hàm vẫn đứng đó, sắc mặt không có kinh ngạc. Lục Đàm và Cao Khiết Bình sau khi bình tĩnh lại cũng đoán được Bạch Vũ Hàm đã bị Cao Ngọc Tuyền vu oan, họ biết Bạch Vũ Hàm luôn thận trọng lẫn không muốn tranh đoạt ngôi vị nên Bạch Vũ Hàm sẽ không rảnh rỗi ám sát Bạch Vũ Đình, nếu muốn giết Bạch Vũ Đình thì Bạch Vũ Hàm đã thẳng tay chứ không đơn giản để cho hắn vẫn còn cứu được.


Bạch Vũ Hàm mỉm cười nhưng trong lòng là sự chua xót, sự việc này rốt cuộc vẫn xảy ra.


Bạch Vũ Hàm từng bước đi lên đứng ngang hàng với Cao Ngọc Tuyền "Thái hậu thực sự muốn mọi chuyện không thể cứu vãn ?"


Cao Ngọc Tuyền không nhìn Bạch Vũ Hàm, nàng sợ nàng sẽ mềm lòng "Thành vương đã không còn thiện chí với hoàng thượng. Năm đó khi phế thái hoàng, vương gia cũng đã nói hắn đạo đức kém, ngay cả hoàng thân cũng giết hại, vậy cho hỏi hiện tại, vương gia có khác gì hắn không ?"



Lục Kì cũng biết Bạch Vũ Hàm sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ như vậy, liền muốn đòi lại công đạo "Thái hậu, người có chứng cứ gì để buộc tội Thành vương hay không ?"


Ngay khi Cao Ngọc Tuyền muốn đưa bằng chứng giả vào thì Bạch Vũ Hàm đưa tay lên ngăn lại "Lời thái hậu nói ... có lẽ là sự thật ..."


Cao Ngọc Tuyền nhíu mày nhìn Bạch Vũ Hàm. Trong lòng có chút giật mình, xem ra Bạch Vũ Hàm sớm đã biết ý định của nàng. Nhưng một rừng, tuyệt đối không thể có hai hổ.


"Vương gia, sao người lại làm vậy ?"


"Thành vương, ngươi không xứng đáng mang trọng trách hộ tá hoàng thượng", một quan nhất phẩm theo phe Bạch Vũ Đình được thời lên tiếng


Lại trấn động ...


Bạch Vũ Hàm thật sự chán ghét những tên chỉ biết lấy lòng Cao Ngọc Tuyền, đưa mắc liếc nhìn Mặc Ân.


Mặc Ân ở bên dưới, rút mạnh một phần kiếm để tạo ra âm thanh, các binh lính đứng hai bên hong của chính điện liền đồng thanh đập thanh giáo xuống đất. Tất cả những kẻ nào đang ồn ào liền trở nên kinh sợ mà im râm rấp.


Bạch Vũ Hàm lại tiếp lời "Truyền thái y đang chửa trị cho hoàng thượng"


Như đã được Cao Ngọc Tuyền cho đợi sẵn ở bên ngoài, lão thái y sau khi nghe truyền, hắn liền đi vào "Tham kiến thái hậu, Thành vương"


Bạch Vũ Hàm nhìn lão "Hoàng thương bị ngộ độc dẫn đến tiêu hoá rối loạn ?", ở hiện đại tạm gọi là ngộ độc thực phẩm.


"Ân"


Bạch Vũ Hàm lúc này vẫn không quan tâm bên dưới hỗn loạn thế nào, vẫn nhìn Cao Ngọc Tuyền "Có lẽ thực phẩm bên ngoài không phù hợp với long thể hoàng thượng, là bổn vương sơ xuất. Thái hậu muốn như thế nào để tin thành ý của ta ?"


Cao Ngọc Tuyền chính là không rõ vì sao Bạch Vũ Hàm lại không chống cự trong khi nàng đã biết đây là cái bẫy từ trước. Chỉ là hiện tại, Cao Ngọc Tuyền chỉ có thể đi tiếp, không thể dừng lại "An Châu cần một quân chủ tốt, hy vọng điện hạ có thể đến đó để giúp hoàng thượng củng cố một phần đất nước"


Sau lời nói của Cao Ngọc Tuyền, trắng đen tự giác phân rõ. Chính là thái hậu cố ý đẩy Thành vương vào đường cùng, khiến Thành vương của họ rời đi, có như vậy thì an nguy của Bạch Vũ Đình mới được bảo toàn.


Bạch Vũ Hàm cười một cách cam chịu "Thần ... tuân lệnh"



Trở về, Bạch Vũ Hàm đưa Lục Vũ Hoa đi ra ngoài mua một ít đồ chơi cho hắn, sau đó đi tìm Lục Huệ Trân.


Lục Huệ Trân đã nghe nói về chuyện ngày hôm nay, cho nên khi gặp Bạch Vũ Hàm, nàng chỉ đi đến ôm Bạch Vũ Hàm.


Bạch Vũ Hàm dụi mặt lên vai Lục Huệ Trân, thở dài một hơi "Trân nhi ... ta mệt rồi"


Lục Huệ Trân gật gật đầu "Vậy chúng ta đi ... đi sống cuộc sống của chúng ta"


Đêm đó, Bạch Vũ Hàm lén vào tẩm cung của Cao Ngọc Tuyền, nhìn nữ nhân đang ngủ trên giường mà đau lòng hồi tưởng quá khứ.


Năm đó là nàng cho ta ấm áp, cho một kẻ xa lạ như ta tìm thấy một chút gì đó gọi là động lực sinh tồn. Từ đầu đến cuối ta đều không trách nàng, ta chỉ trách ta không cách nào quên được một nữ nhân như nàng.


"Ngọc Tuyền, không phải ta không thể thay đổi tình thế ngày hôm nay. Mà là ngay từ đầu ta đã quyết định tha thứ cho nàng ... những hạnh phúc ... oán giận ... và tuyệt vọng của chúng ta ...", ta sẽ không ôm chấp niệm về chúng nữa.


Bạch Vũ Hàm bỏ đi cũng là lúc Cao Ngọc Tuyền ngồi dậy, nhìn chiếc vòng bằng thạch được Bạch Vũ Hàm tặng nàng đêm đó mà tự nãy giờ vẫn luôn được nàng siết chặt trong tay mà khóc "Xin lỗi Vũ Hàm, giữa Đình nhi và ngươi ... ta không thể làm được gì khác"


Cao Ngọc Tuyền không muốn Bạch Vũ Đình khi trưởng thành sẽ oán trách mẫu thân hắn đã để hắn làm một hoàng đế bù nhìn. Mà Bạch Vũ Hàm rồi cũng sẽ thú Lục Huệ Trân, khi đó không biết còn bao nhiêu thế lực sẽ uy hiếp đến hài tử của nàng.


Chợt Xuân Cát ở bên ngoài nói vọng vào "Thái hậu"


Cao Ngọc Tuyền lau nước mắt, nhìn ra cửa "Vào đi"


Xuân Cát đi vào, trên tay còn có một tờ giấy "Là Thành vương để lại"


Cao Ngọc Tuyền sau khi đọc xong, chỉ để tờ giấy xuống rồi nói "Truyền lệnh của ai gia, phong Thành vương làm Cố Kiếm đại tướng quân, từ ngày mai sẽ đến An Châu cai quản"


Tỉnh An Châu là một tỉnh rộng lớn, diện tích nơi đó chiếm hơn một nửa đất Tây Nguỵ.


Sáng sớm hôm sau, Bạch Vũ Hàm đưa Lục Huệ Trân và Lục Vũ Hoa đến từ biệt Lục Kì. Sau đó đem cả Thành vương phủ cùng chuyển đến An Châu.


Và cũng ngày hôm đó, Cao Ngọc Tuyền lại bí mật xuất cung đưa tiễn Bạch Vũ Hàm.


Xuân Cát đứng đằng sau, đau lòng cho chủ tử của nàng "Nương nương, người để vương gia đi thật sao ?"


Cao Ngọc Tuyền vẫn nhìn theo bóng dáng của Bạch Vũ Hàm "Nàng muốn đi là bởi vì ta, đây cũng là việc mà ta có thể toàn tâm toàn ý cho nàng"


Ngồi trong xe ngựa, Bạch Vũ Hàm để Lục Huệ Trân dựa vào vai nàng "Đến An Châu, đợi một thời gian ổn định nơi đó, chúng ta chính thức thành thân một lẫn nữa nàng chịu không ?"


Lục Huệ Trân mỉm cười "Ngươi đúng là làm gì cũng phải khác với người ta, ngay cả việc trọng đại như thành thân mà ngươi cũng làm hai lần"



"Haha .. cho nên mới nói nàng tìm được ta là cực phẩm nha"


"Thấy ghê"


Bên trong vui vẻ là vậy, bên ngoài, Cao Khiết Bình cùng Lục Đàm cửi ngựa đuổi theo.


"Điện hạ"


"Thành vương đợi một chút"


Mặc Ân quay đầu nhìn thấy Lục Đàm và Cao Khiết Bình, liền cho đoàn người dừng lại, đi đến bẩm báo lại Bạch Vũ Hàm "Điện hạ, là Cao - Lục tướng quân"


Bạch Vũ Hàm gật đầu "Ta đi gặp họ"


Bạch Vũ Hàm cùng Lục Huệ Trân ra ngoài gặp Lục Đàm và Cao Khiết Bình, khi nãy từ biệt trong thành có lẽ vẫn không đủ.


Bạch Vũ Hàm đùa giỡn "Chưa gì đã nhớ bọn ta rồi sao ?"


Lại không nghĩ Lục Đàm thật sự gật đầu "Không biết là làm sao, chỉ biết là thấy rất trống trải"


Cao Khiết Bình cũng thừa nhận điều đó, sau này Đông - Tây xa cách, muốn gặp nhau cũng là một chặng đường dài bảy ngày.


Lục Huệ Trân nắm tay Lục Đàm "Đại ca mau mau tìm một khuê nữ rồi thành thân đi, đừng lúc nào cũng lo chuyện biên cương"


Lục Đàm thở dài "Ta thà không thành thân nhưng lại được vui chơi với các ngươi như lúc trước"


Lục Huệ Trân thật sự bị Lục Đàm làm cho không cầm được nước mắt "Đại ca phải giữ sức khoẻ, thay ta chăm sóc phụ thân. Chúng ta sẽ về thăm người và các huynh"


Lục Đàm gật đầu "Hai người cũng phải sống thật tốt", rồi nhìn Bạch Vũ Hàm "Ngươi phụ Huệ Trân, ta liền giết ngươi"


Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Trừ khi nàng rời bỏ ta trước"


Lục Đàm đã yên tâm hơn "Được rồi, lên đường bình an"


Cao Khiết Bình cũng gởi lời chào, sau đó cũng không quên nói "Điện hạ, dù Đông - Tây xa cách nhưng nếu ngươi cần, bọn ta sẽ có mặt"


Lần này đến cả Bạch Vũ Hàm cũng thật sự bị làm cho xúc động "Cảm hơn hai người"


Đoàn người của Bạch Vũ Hàm tiếp tục đi về phía trước. Ở phía sau, Lục Đàm và Cao Khiết Bình, hai người hai ngựa dõi theo dòng người trước mặt cho đến khi không còn thấy ai rồi cả hai mới quay đầu ngựa, chạy về kinh thành.

Bình Luận (0)
Comment