Chú Định

Chương 4

Bạch Vũ Hàm đang đi ngoài phố, hôm nay nàng muốn khám phá thành phố cổ đại là như thế nào, trước giờ toàn thấy trên phim ảnh bây giờ mới thực được nghiệm chứng.


Vì thích thú với những món ăn lạ lẫm ở đây mà chỉ trong một buổi sáng, cả con đường, không có nơi nào là không có dấu chân của Bạch Vũ Hàm nàng.


Đi một đoạn chợt thấy ở ngôi nhà phía trước, một nữ nhân đang đứng phía ngoài lan can. Ở bên dưới là một đám người vây quanh, bu đông lại, tất cả đều lo sợ cô nương kia sẽ nhảy xuống. Bên dưới còn có thân phụ mẫu của nữ nhân kia.


"Ngươi không muốn thú cũng được nhưng đừng làm bậy, theo phụ thân về nhà đi", lão ông hết sức nhẹ giọng, sợ làm căng sẽ khiến nhi nữ của lão nhảy xuống.


Nữ nhân biết nếu theo về nhà chắc chắn nàng sẽ phải thú nam nhân mà nàng không yêu, liền nói lời cuối cùng "Phụ thân, mẫu thân xin thứ tội nữ nhi bất hiếu, kiếp sau nguyện sẽ đối hai người báo đáp", nói xong liền thả lỏng thân hình, rơi tự do.


Bạch Vũ Hàm ở hiện đại sống bình bình yên yên qua ngày, từ khi xuyên về đây toàn gặp những chuyện đứng tim, thật sự lúc này không dám tưởng tượng nữ nhân xinh đẹp kia một khi đập đầu xuống đất sẽ ra cái bộ dáng kinh người gì. Liền khẩn trương mà vô tình nhìn sang bên cạnh, thấy một tấm màn cửa, lập tức chạy đến giật mạnh tấm màn xuống, bay thằng về phía nữ nhân kia.


Chợt tấm màn như được căng ra, Bạch Vũ Hàm quay đầu nhìn phía sau, thấy một nam nhân bay tới cầm chặt ở phần đuôi tấm màn. Cả hai như hiểu ý liền đứng tạo khoảng cách, tấm màn được đặt giữa ngôi nhà. Nữ nhân lẽ ra phải tiếp đất đã yên vị trên tấm màn đó.


Bạch Vũ Hàm và nam nhân đều thở ra nhẹ nhõm, từ từ cầm màn đỡ nữ nhân kia đáp xuống đất. Bên dưới là một trận vỗ tay náo nhiệt cho cảnh vừa rồi.


Phụ mẫu nữ nhân kia thấy nữ nhi bình an liền chạy tới xem con mình, sau đó lão ông hướng Bạch Vũ Hàm và nam nhân bên cạnh "Đa tạ công tử, đa tạ Cao tướng quân"


Bạch Vũ Hàm nghe ông lão gọi nam nhân lúc nãy là Cao tướng quân liền biết hắn chính là Xa Kỵ tướng quân nổi danh thiên hạ, cũng là đại công tử Cao gia - Cao Khiết Bình. Không khỏi hâm mộ Cao Dũng và Cao phu nhân, như thế nào lại sinh ra được toàn nam thanh nữ tú như vậy.


Cao Khiết Bình thấy ông bà lão kia muốn quỳ xuống cảm tạ, lập tức ngăn cản "Giúp người là việc ta nên làm", sau đó nhìn sang nữ nhân vẫn đang bần thần ngồi dưới đất, nói "Nếu vị cô nương này đã không thích, cũng đừng ép nữa"


"Ân"


Cao Khiết Bình sau khi tách khỏi đám đông liền nhìn sang người đi cùng bên cạnh "Không biết công tử là người phương nào ? Ta từ nhỏ lớn lên ở đây chưa từng gặp qua ngươi"


Bạch Vũ Hàm cũng không có ý định giấu diếm, dù sao khi về phủ thừa tướng đều sẽ lộ thân phận "Ta là Bạch Vũ Hàm"


Lúc này Cao Khiết Bình mới ngạc nhiên, hèn gì hắn luôn thấy người bên cạnh rất có khí chất, không giống với bá tánh bình thường, càng không giống Bạch Vũ Ngọc. Bạch Vũ Ngọc cũng đã từ lâu luôn tự xem mình không phải là hoàng tộc, tkhông phải vương gia, chỉ cầu cuộc sống bình đạm ngày qua ngày.


Lần này gặp được Bạch Vũ Hàm như gặp được cứu tinh, liền muốn cùng nàng tìm một tửu lâu trò chuyện.



Ngồi ở một góc khuất, Cao Khiết Bình thẳng thắn hơn bao giờ hết "Hoàng thượng sắp tới sẽ đến đây tìm mĩ nhân đem về, chỉ sợ nếu người sắp tới có thể sinh thái tử nối dõi, với sự dạy dỗ của hắn, ta không tin thái tử sẽ không lạc đường lỗi bước"


Bạch Vũ Hàm biết rõ Cao Khiết Bình đang muốn nói đến vương triều rơi vào tay kẻ bất nhân sẽ không thể đứng vững hai đời. Không ngờ một tướng quân luôn lập thành tích đem về cho triều đình, trong lòng luôn nuôi ý định phế vua. Đáng thương cho Cao Dũng một đời trung thành lại có hai người con không muốn cùng chí hướng.


Bạch Vũ Hàm vẫn vờ như không hiểu ý hắn "Ngươi nói chuyện này với một kẻ không binh quyền như ta cũng vô ích"


Cao Khiết Bình liền nói "Trong tay ta có hai vạn quân, nếu điện hạ cần, ta nhất định giúp đỡ ngươi"


Bạch Vũ Hàm nâng mắt nhìn Cao Khiết Bình, nam nhân này tuy có chí lớn nhưng không có tàn độc. Bằng chứng là hắn tự chiêu binh bên ngoài chứ không muốn dùng thế lực Cao gia, bởi hắn biết Cao Dũng sẽ không để hắn làm chuyện tổn hại hoàng thất. Mà hắn cũng không muốn đem quân Cao gia tạo phản, như vậy sẽ liên luỵ đến phụ thân và hai muội muội của hắn. Một nam nhân ngay từ đầu đã chuẩn bị kỉ càng đường đi cho mình, đáng khen nha.


Chỉ là Bạch Vũ Hàm vẫn chưa thể làm gì dù thời gian gần đây nàng luôn có được sự ủng hộ của mọi người. Dù có binh quyền của Cao Khiết Bình, có binh quyền của Phúc gia nhưng vẫn còn một Lục trụ quốc không rõ thái độ, nếu làm bậy chỉ sợ hai trụ quốc liên kết nhau cùng triều đình đánh trả. Khi đó người thua cuộc chính là Bạch Vũ Hàm. Muốn nắm được binh quyền của triều đình, thứ đầu tiên Bạch Vũ Hàm phải lấy chính là hổ phù. Khi đó, hai nhà Cao - Lục có hợp sức cũng không thể đánh bại nàng.


Chợt Bạch Vũ Hàm nhớ đến những đời đế vương, đa phần là cô độc và tán ác. Để có được thiên hạ, cái giá phải trả không nhỏ. Liệu nàng có hay không sẽ lạc đường, có hay không sẽ thay đổi bản tính "Ta cần thời gian"



Cao Khiết Bình hiểu chuyện này không thể một sớm một chiều thuyết phục, đành gật đầu "Nếu điện hạ đã có câu trả lời, cứ cho người đến tìm ta"


Cả hai sau khi nói về chính sự thì lại chuyển đề tài khác để cuộc nói chuyện không quá nhàm chán hay căng thẳng. Bọn họ nói về thơ ca và võ thuật, cả hai đang rất hứng thú nghị luận thì bất ngờ có một nữ nhân đi tới.


Nữ nhân hướng về phía Bạch Vũ Hàm nói "Công tử, lúc nãy thấy ngươi có một màn cứu người đẹp mắt như vậy. Có thể hay không được làm quen ?"


Cao Khiết Bình bật cười tiếp tục ăn, hắn muốn xem vị vương gia này sẽ xử lý tình hình như thế nào, nhất là đối với một nữ nhân.


Bạch Vũ Hàm đang không biết làm sao thì thấy thân hình quen thuộc đi vào, liền chạy qua nắm tay nữ nhân kia đi tới "Ta đã có phu nhân"


Cao Khiết Bình một trận thất kinh nhìn muội muội hắn để yên cho nam nhân khác nắm tay, dừng việc ăn nhưng vẫn dõi theo cuộc trò chuyện của ba người, thú vị a.


Cao Ngọc Tuyền là có hẹn với Cao Doanh Tâm đến đây dùng bữa, nàng vì có việc đi ngang nên sẵn tiện ghé vào trước đợi Cao Doanh Tâm đến sau, lại không ngờ gặp Bạch Vũ Hàm và đại ca nàng ở đây. Khi bị Bạch Vũ Hàm nắm tay, nàng nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Hàm, sau đó nghe Bạch Vũ Hàm giới thiệu, còn thấy một cô nương đứng bên cạnh. Cao Ngọc Tuyền đủ thông minh nhìn ra vấn đề, lạnh nhạt nhìn cô nương kia "Xin chào"


Nữ nhân đôi mắt tối sầm, hiếm khi gặp được người vừa mắt nhưng đã có thê tử, một trận mất hứng, quay mặt bỏ đi.



Lúc này Cao Ngọc Tuyền mới bỏ tay Bạch Vũ Hàm ra, đi đến ngồi xuống đối diện Cao Khiết Bình "Đại ca về sao không hồi phủ ?"


Cao Khiết Bình chỉ quan tâm vấn đề khác, hắn đùa nói "Không nghĩ ta mới đánh trận hai tháng mà ngươi đã trở thành nương tử của người khác a"


Bạch Vũ Hàm ngồi xuống cạnh Cao Ngọc Tuyền, vội giải thích "Ta khi nãy là mạo phạm nhị tiểu thư, chỉ muốn đuổi nữ nhân kia đi"


Cao Khiết Bình làm sao mà không biết, chỉ là hắn rất rõ tính tình của muội muội mình, ngoan ngoãn diễn kịch cùng Bạch Vũ Hàm, đúng là mặt trời mọc hướng tây rồi.


Một lúc sau, Cao Doanh Tâm cùng Bạch Vũ Ngọc đi tới, cả hai mỗi khi đi cùng nhau đều nắm tay thân mật như vậy, không có muốn rời ra.


Cao Khiết Bình cũng đã biết quan hệ của họ, tin tưởng Bạch Vũ Ngọc sẽ không làm chuyện có lỗi với tiểu muội của hắn nên vô cùng vui vẻ hợp tác. Thỉnh thoảng còn thay họ hối thúc Cao Dũng mau mau gả nữ nhi đi. Mà Cao Dũng thấy nữ nhi chỉ mới mười bốn, sợ suy nghĩ chưa có chín chắn nên vẫn để thêm một thời gian cho các nàng từ từ tìm hiểu nhau, hai năm nữa nếu tình cảm vẫn tốt đẹp, hắn sẽ lập tức gả Cao Doanh Tâm cho Bạch Vũ Ngọc.


Một bàn ăn hai người đã trở thành năm người, huynh muội bọn họ cũng hiếm khi có bữa ăn đầy đủ như vậy, nên bây giờ ngồi cùng nhau, mọi người ôn chuyện xưa, kể chuyện mới, vô cùng vui vẻ.


Trong lúc ăn, Cao Khiết Bình cảm thấy tủi thân lạ kì, bên trái là Bạch Vũ Ngọc tách mỡ với nạt ra cho Cao Doanh Tâm, bên phải là Bạch Vũ Hàm thỉnh thoảng sẽ rẽ xương cá cho Cao Ngọc Tuyền. Hai người kia thì Cao Khiết Bình không nói, còn hai người này, hắn nhớ là đâu có quan hệ gì, tại sao cũng thân mật như vậy.


Không nhìn nổi nữa, Cao Khiết Bình lặng lẽ ngồi ăn hết phần ăn của mình.

Bình Luận (0)
Comment