Sức mạnh của vô số tu sĩ ngưng kết lại hóa thành ánh kiếm sáng chói, giết chết Ma Thần khổng lồ che khuất ánh sáng mặt trời ngay tại chỗ.
Thời gian dừng lại ở giây phút này.
Ánh sáng, càng nóng rực hơn.
[Mau! Chính là lúc này!]
Giọng nói của hệ thống Chiến Thần truyền đến từ trên thanh đoản kiếm màu vàng kim.
Cố Thanh Sơn cắn răng, xông lên, nhét thanh đoản kiếm màu vàng kim vào trong tay mình ở kiếp trước.
“Bảo trọng!”
Hắn nói.
[Ngài cũng bảo trọng.] Hệ thống Chiến Thần nói.
Trong cuồng phong.
Ánh sáng màu vàng kim lóe lên.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn tay cầm thanh đoản kiếm màu vàng kim đã biến mất khỏi thế giới này.
Tất cả kết thúc.
Mắt thấy hệ thống Chiến Thần mang theo mình của kiếp trước rời đi, Cố Thanh Sơn lập tức phát động Súc Địa Thành Thốn, biến mất trên bầu trời.
Sức mạnh che phủ trên người hắn sắp tiêu tán, tuyệt đối không thể để người nào nhìn thấy hắn.
Cố Thanh Sơn chui vào trong con sông lớn, cho đến khi bơi tới đáy sông, hắn bắt Liễm Tức quyết, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn liên tục chờ đợi, mãi đến tận khi thế giới sụp đổ.
Một luồng sóng kỳ diệu được phóng xuất ra khỏi tầng sâu của thế giới.
Luồng sóng này quét sạch toàn bộ thế giới.
Khi nó lướt qua Cố Thanh Sơn, tất cả đột nhiên vây quanh, từng lớp từng lớp quấn lấy hắn ở bên trong.
Luồng sức mạnh này càng tụ càng nhiều, càng ngày càng mạnh, đến nỗi Cố Thanh Sơn cũng cảm nhận được một luồng lực lượng dồn ép nào đó.
Cho dù là thực lực của Thần Băng Sương Và Giá Rét, thì cũng sắp không chống đỡ nổi luồng sức mạnh này.
Đột nhiên, Cố Thanh Sơn phát hiện ra luồng sức mạnh này đã tập trung hoàn toàn ở chỗ lồng ngực của hắn, ra sức đẩy hắn.
Hư không lập tức vỡ ra.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn biến mất khỏi thời không này.
...
Mấy vạn năm trước.
Thiên giới Nguyên Thủy.
Trong điện Thần vương ở Thiên Ngoại Thiên.
Chân mày của Lạc Băng Ly khẽ động.
Nàng nhanh chóng xóa màn ánh sáng màu vàng kim, dừng việc theo dõi thời không kia lại.
Một giây sau, Cố Thanh Sơn rơi ra khỏi hư không và ngã xuống đất.
Ngăn chặn thời gian biến mất.
Tất cả trở lại bình thường.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Hắn nhìn thẳng về hư không ở phía trước mặt mình.
Trên võng mạc, giao diện thao tác quen thuộc không còn hiện ra nữa.
“Hệ thống?”
Cố Thanh Sơn lặng lẽ hỏi một tiếng.
Không có tiếng vang trong trẻo.
Không có bất kỳ câu trả lời nào.
Đúng vậy, hệ thống Chiến Thần đã trở lại quá khứ rồi.
Chu trình đóng của thời không đã được hình thành, sự logic và nhân quả hoàn mỹ như vậy sẽ khiến cho bất kỳ người nào cũng không thể tìm ra nguồn gốc của hệ thống Chiến Thần.
Ngoài ra, từ giờ trở đi, mình sẽ có thể an toàn gia tải Trật Tự Ma Vương, hơn nữa sẽ không khiến cho thời không hỗn loạn.
Trong đại điện mênh mông, chợt vang lên một tiếng kinh ngạc.
“Ơ?”
…Là Lạc Băng Ly.
Nàng ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi rõ ràng ngươi ngồi trên bảo tọa của Thần vương, sao đột nhiên lại nằm trên mặt đất vậy?”
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, lấp liếm: “Tìm hiểu một thuật pháp, không cẩn thận xảy ra chút nhầm lẫn, cho nên ngã một phát.”
“Nhìn vẻ mặt của ngươi, hình như ảnh hưởng của sự nhầm lẫn này đối với ngươi khá nghiêm trọng nhỉ?” Lạc Băng Ly nhìn hắn, chậm rãi hỏi.
“Chưa đến mức nghiêm trọng, chỉ là sau này ta phải nghiêm túc hơn một chút thôi.”
Cố Thanh Sơn bò dậy khỏi mặt đất, chậm rãi quay trở lại bảo tọa của Thần vương rồi ngồi xuống.
Bắt đầu từ bây giờ, tại thời đại viễn cổ tràn ngập đủ loại nguy hiểm này, hắn sẽ phải một mình tiến về phía trước.
Điện Thần vương.
Cố Thanh Sơn ngồi trên bảo tọa, cảm thấy có phần không quen.
Hệ thống Chiến Thần đã biến mất khỏi tầm mắt rồi, hư không trống rỗng khiến hắn có phần không thích ứng được.
Một ý nghĩ bất ngờ xuất hiện trong lòng.
Khi mình trở lại khu Tranh Bá, thật sự là hệ thống sẽ xuất hiện sao?
Đây là một vấn đề mà hắn không thể không suy ngẫm.
Cố Thanh Sơn bắt đầu phân tích từng chút từng chút một toàn bộ sự việc.
Trước hết.
Mình của hiện tại đang ở Bóng Chồng thời đại của mấy vạn năm trước.
Bóng Chồng thời đại là một mẩu của thế giới song song, mình phải tìm cách từ nơi này đến một khoảnh khắc nào đó của thế giới chân thật, lấy Thiên kiếm vào thời điểm đó.
Từ thứ tự của dòng thời gian, lúc này cổ xưa hơn nhiều so với thời gian mình ở kiếp trước.
Do đó trên toàn bộ dòng thời gian, có tổng cộng ba điểm thời gian quan trọng.
Một là thời đại viễn cổ.
Hai là thời kỳ thái bình của thế giới Tu Hành.
Ba là thời khắc cuối cùng khi mình rời đi, ở khu Tranh Bá, trong phong ấn của thế giới Lưu Sa.
Điểm thời gian đầu tiên xa nhất, mình đã mất đi hệ thống Chiến Thần vào thời điểm này, đương nhiên không thể lấy lại được nữa.
Điểm thời gian thứ hai là cuối thời thái bình, lúc này mình vừa mới có được hệ thống Chiến Thần.
Điểm thời gian thứ nhất và điểm thời gian thứ hai tạo thành một chu trình đóng, nhưng thời gian luôn luôn tiến về phía trước, vì vậy dòng thời gian lại chuyển hướng từ điểm thời gian thứ hai ra ngoài, tiến tới điểm thời gian thứ ba.
Trong dòng thời gian sau điểm thời gian thứ hai, đương nhiên là hệ thống Chiến Thần vẫn luôn tồn tại. Cho nên khi thời gian tiếp tục tiến lên, đi đến điểm thời gian thứ ba, dĩ nhiên hệ thống Chiến Thần cũng tồn tại.
Do đó dựa vào pháp tắc thời gian cơ bản nhất và suy luận thông thường, chỉ cần mình trở lại điểm thời gian thứ ba, đương nhiên hệ thống sẽ quay về.
“Rất hoàn hảo...” Cố Thanh Sơn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cuối cùng hắn cũng yên tâm rồi.
“Ngươi đang nói gì vậy?” Lạc Băng Ly hỏi.
Nàng ném cho Cố Thanh Sơn một chiếc ngọc điệp.
Cố Thanh Sơn nhận lấy chiếc ngọc điệp, theo thói quen nhìn về phía hư không.
Tuy nhiên, không có những dòng chữ đom đóm nhỏ xuất hiện ở đó nữa.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng, ước lượng chiếc ngọc điệp ở trong tay, hỏi: “Cô đã luyện chế xong rồi sao?”
“Đúng, dựa vào chiếc ngọc điệp này, chúng ta có thể đi con đường dự phòng kia bất cứ lúc nào.” Lạc Băng Ly nói.
“Tốt quá rồi, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chỉ cần đợi Hình Nhân Ánh Sáng quay lại thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lạc Băng Ly nghi hoặc nói: “Không phải ngươi nói với nó ngươi phải đi tìm Cố Thanh Sơn hay sao? Chẳng lẽ cứ ngồi chờ ở đây như thế này ư?”
“Tất nhiên là không rồi, đi theo ta.”
Cố Thanh Sơn bay tới bên cạnh nàng, lấy ra một lá bùa truyền tống.
Truyền linh lực vào lá bùa phép, lá bùa truyền tống lập tức sáng lên.
Nó mang theo Cố Thanh Sơn và Lạc Băng Ly biến mất khỏi điện Thần vương.
Trong một đống đổ nát.
Quang ảnh lóe lên.
Thân hình của hai người hiện ra.
Lạc Băng Ly quan sát bốn phía: “Đây là vùng đất tông môn ban đầu của Lưu Nguyệt Tiên tông.”
“Đúng, chúng ta sẽ tìm thấy Cố Thanh Sơn ở nơi này.”
Cố Thanh Sơn nói.
Hắn ngoắc ngoắc tay với phía sau lưng.
Sơn Nữ xuất hiện trong hư không, nhanh nhẹn rơi xuống trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Công tử, ta biết rồi, ngài muốn ta đóng vai Thần vương.” Sơn Nữ nói.
“Ừm. Chuyện gia tải Trật Tự cứ để ta làm. Cô hãy làm Thần vương cho thật tốt, chú ý phải phối hợp chặt chẽ với ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Sơn Nữ nói.
Sức mạnh của Sơn Nữ đều đến từ núi Đại Thiết Vi, muốn dùng bất cứ lúc nào cũng được, không giống như Cố Thanh Sơn phải liên tục thách đấu cường giả, vất vả khổ cực gom góp tích lũy hồn lực.
Nàng phát động kỹ năng Chúng Sinh Đồng Điệu, nhanh chóng biến thành một vị thần linh trên ấn đường có một ngọn lửa màu xanh da trời đang bốc cháy.
Khí tức lạnh lẽo ngưng kết thành tinh thể băng xung quanh vị thần linh có ngọn lửa màu xanh da trời này, dưới ánh sáng rực rỡ, nhìn rất thần thánh.
Đây chính là Thần Băng Sương Và Giá Rét.
“Được rồi, bây giờ đến lượt ta giải trừ Đồng Điệu.” Cố Thanh Sơn có phần không muốn, nói.
Hình dạng của hắn chầm chậm biến đổi, trở lại dáng vẻ ban đầu.
Lạc Băng Ly thấy hứng thú, không nén nổi liền hỏi: “Ngươi tốn sức mưu tính lâu như vậy, hao tốn nhiều tinh lực như thế, thậm chí còn muốn gia tải Trật Tự Ma Vương, mục tiêu của ngươi là gì?”
Cố Thanh Sơn nói: “Tất nhiên là để lấy được Thiên kiếm rồi.”
Nói xong, hắn bắt đầu suy nghĩ sách lược ứng đối tiếp theo.