Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1156

“Vậy công tử mau đi đi, ở đây có tôi rồi, ngài không cần lo lắng.”

“Được.”

Cố Thanh Sơn bước ra khỏi động.

Hắn nhảy lên không trung, phóng tầm mắt nhìn về bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy các ngọn núi đá chọc thẳng vào mây xanh.

Mặt đất hoang vu và cằn cỗi.

Trong phạm vi của tầm nhìn, không nhìn thấy bất kỳ một sinh vật sống nào.

Cố Thanh Sơn đành phải phóng xuất toàn bộ thần niệm, tiến hành dò xét trong khả năng cho phép.

Trong thần niệm, chi tiết của mỗi một tảng đá, mỗi một hạt bụi đều được hiện ra hoàn toàn.

Tất cả không có cách nào để che giấu.

Đáng tiếc, thế giới vẫn lặng im.

“Việc này thật thú vị.”

Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, cẩn thận đọc miêu tả về thế giới này trên tinh đồ.

Rất nhanh, hắn đã tìm được một ít manh mối.

Ở phía Đông của thế giới này, có tổng cộng bảy mươi chín thế giới tồn tại.

Trong bảy mươi chín thế giới này, có một thế giới cỡ nhỏ chuyên kết nối, trao đổi, thu hoạch thông tin của các thế giới.

Bất kể là nghe ngóng thông tin, hay là nghĩ cách đi đến thế giới tiếp theo, đều phải thông qua thế giới cỡ nhỏ này.

Cố Thanh Sơn phân biệt phương hướng, thân hình xẹt qua trời cao, bay tới phía Đông của thế giới.

Bầu trời bị che phủ bởi những đám mây đen rất dày.

Không một gợn gió.

Thế giới này giống như một phần mộ.

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống.

Cố Thanh Sơn hạ xuống mặt đất.

Dựa theo ghi chép của tinh đồ, thế giới cỡ nhỏ đó ở gần đây.

Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh.

Hắn nhanh chóng phát hiện ra một cái giếng.

Sao lại là một cái giếng?

Cố Thanh Sơn đi tới miệng giếng, nhìn xuống dưới.

Trong giếng là mây mù lượn lờ, không thể nhìn rõ cảnh tượng ở sâu bên dưới.

Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, nhưng lại bị mây mù lượn lờ ngăn cản.

Trong đầu hắn tự dưng xuất hiện báo động.

Những đám mây mù này lúc tập trung lúc tản ra, nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng trong cảm ứng của Cố Thanh Sơn, thì lại giống như một thủ đoạn rất lợi hại.

Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ phương pháp ứng đối, thì thấy một cánh tay robot dựng thẳng ở bên giếng.

Đồng thời một giọng nói điện tử vang lên:

[Phát hiện ra sóng sinh vật của Nhân tộc, bắt đầu chuyển đổi ngôn ngữ chữ viết.]

[Chữ viết thông dụng của Nhân tộc đã sẵn sàng.]

Trên cánh tay robot tỏa ra một hình chiếu, đồng thời từng đoạn chữ viết được hiện ra.

Cố Thanh Sơn đọc qua, đây là chữ viết của Tháp Cao. Mặc dù Tháp Cao đã bị phá hủy, nhưng chữ viết của bọn họ vẫn được sử dụng phổ biến nhất trong Nhân tộc:

[Chào ngài, hỡi ngài Nhân tộc tôn kính, nếu như ngài muốn đi vào nơi mua bán thông tin vạn giới, cần phải bảo đảm bản thân đáp ứng một trong các điều kiện dưới đây:]

[Thứ nhất, có tư cách hội viên;]

[Thứ hai, có thông tin có giá trị kinh người muốn bán ra (Nếu như ngài nói dối, hậu quả xin tự chịu);]

[Thứ ba, có ít nhất ba mươi thế giới cá nhân (Chúng tôi sẽ xem xét để ngài có được tư cách hội viên);]

[Thứ tư, cường giả cấp Bá Chủ (Chúng tôi sẽ cho ngài tư cách hội viên VIP);]

[Thứ năm, trưng bày hồn khí mà ngài có (Chúng tôi sẽ lập tức cho ngài làm hội viên VIP);]

[Thứ sáu, ngài đến bán bản thân (Đúng, thế đạo khó khăn, chúng tôi cũng kiêm luôn việc mua bán nhân khẩu).]

Cố Thanh Sơn lắc đầu, lẩm bẩm: “Mánh khóe nhiều thật.”

Nói xong, hắn phóng xuất ra sóng linh lực của cảnh giới Ba Nghìn Thế Giới trên người mình.

Cánh tay robot làm thinh.

Hả? Chuyện gì vậy?

Ý nghĩ của hắn xoay chuyển, chợt hiểu ra.

Chiếc áo choàng Tĩnh Lặng màu đen đang hoàn toàn che đậy khí tức của hắn, nếu như không nhìn thấy hắn xuất hiện ở miệng giếng, có lẽ trung tâm giao dịch thông tin này căn bản không biết hắn đã tới.

... Bây giờ thì rắc rối rồi.

Mình không thể rời khỏi chiếc áo choàng Tĩnh Lặng này, nếu không khí tức của Ma Long khuếch tán ra, rất có khả năng sẽ trực tiếp chuyển hóa người khác thành huyết duệ Ma Long.

Vậy thì chỉ có thể đổi cách khác.

Trưng bày hồn khí?

Hồn khí Vực Sâu viễn cổ có đẳng cấp như Thiên Địa song kiếm lại càng không thể lấy ra.

Khoe khoang từ trước đến nay không phải là việc có thể mang tới lợi ích.

Vậy cũng chỉ có thể... bán mình?

Việc này lại càng không được.

Cố Thanh Sơn suy tính một lúc, nói với cánh tay robot: “Tôi có thông tin có giá trị kinh người muốn bán.”

Trên màn chiếu của cánh tay robot, chữ viết biến đổi:

[Ngài khẳng định là tin tức có giá trị kinh người chứ? Nếu như ngài lừa gạt Đại yêu tinh, vậy thì không ai có thể cứu tính mạng của ngài.]

Cố Thanh Sơn giật mình.

Thảo nào dám đưa ra điều kiện để đi vào trắng trợn như vậy.

Thì ra nơi buôn bán tin tức do yêu tinh mở.

Nghe đồn yêu tinh có rất nhiều loại yêu thuật thần kỳ, những chủng tộc khác căn bản không thể hiểu được.

Sức mạnh của những yêu thuật này vô cùng mạnh mẽ, vượt qua sự mạnh yếu về mặt ý nghĩa, gần như cùng cấp với sức mạnh của luật nhân quả.

Chân của Barry cũng nhờ ó đóa pha lê của yêu tinh mới có thể chữa lành.

Hơn nữa tất cả các yêu tinh từ nhỏ đã có một loại yêu thuật đặc biệt.

Vô tung vô ảnh.

Đây cũng không phải là “Vĩ vô tung” của linh quy, mà là chỉ cần yêu tinh rời khỏi tầm mắt của ngươi, thì ngươi đừng mơ nhìn thấy nó nữa.

Cố Thanh Sơn nói với cánh tay robot: “Tôi khẳng định thông tin của mình rất đáng giá, xin hãy để tôi đi vào.”

Cánh tay robot ngừng lại một chút, lùi về trong tảng đá bên giếng.

Mây mù trong giếng tản ra.

Một vật có kích thước bằng ngón tay từ trong giếng bay lên, đứng trên mép giếng.

Đây là một ông già mũi dài đầu đội mũ nhọn màu xanh lá cây, người mặc áo dài cũng màu xanh lá cây.

Ông ta nhìn Cố Thanh Sơn, lớn tiếng la ầm lên: “Tin tức kinh người! Ta muốn biết tin tức kinh người trước!”

“Đương nhiên, đây là nội dung giao dịch của tôi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Ngươi muốn biết gì ở chỗ ta?” Ông già mũi dài hỏi.

“Trong thế giới này có một đầm sâu, địa điểm và thời gian xuất hiện của nó không có quy luật, chỉ có yêu tinh mới biết lần tới nó sẽ xuất hiện ở đâu.” Cố Thanh Sơn nói.

“Hiểu rồi, ngươi muốn đi đến thế giới Ẩn Ngữ. Thế giới Ẩn Ngữ không phải là nơi người bình thường có thể đi vào. Đây chính là một thế giới bí mật!” Ông già mũi dài kêu gào.

“Cho nên tôi dùng tin tức kinh người để đổi lấy thời gian và địa điểm xuất hiện lần tới của đầm nước với ông.” Cố Thanh Sơn nói.

Ông già mũi dài nheo mắt, lộ ra răng cửa, quan sát kỹ càng Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn chờ đối phương tiến hành giao dịch tin tức.

Hai người không nói chuyện trong một lúc.

Ông già mũi dài đột nhiên nói: “Áo choàng của ngươi nhìn rất đẹp, bán không?”

Cố Thanh Sơn nói: “Không bán.”

Ông già mũi dài tức giận nói: “Vậy ngươi làm gì ở đây?”

Cố Thanh Sơn nói: “Vừa nãy đã nói rồi mà, tôi muốn trao đổi tin tức với ông.”

Ông già mũi dài bừng tỉnh, vỗ trán nói: “À, đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ngươi muốn trao đổi tin tức với ta. Xin lỗi, áo choàng của ngươi thật sự rất thu hút ta, cho nên ta nhất thời phân tâm.”

“Bây giờ có thể tiến hành giao dịch rồi chứ?” Cố Thanh Sơn nhẫn nại hỏi.

“Đương nhiên.”

Ông già mũi dài lấy ra một cái gậy ngắn, gõ lên mép giếng.

Cảnh sắc bốn phía biến đổi.

Cố Thanh Sơn phát hiện ra mình đã đi tới một cung điện hoa lệ.

Nơi này chỗ nào cũng chất đầy bảo bối sáng lấp lánh, gần như đến chỗ để đặt chân cũng không có.

Ông già mũi dài vẻ mặt nghiêm chỉnh, ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy thì, dựa theo quy tắc trao đổi tin tức, ngươi nói trước đi.”

Cố Thanh Sơn nói: “Tin tức ta muốn nói là về Vực Sâu.”

Ông già mũi dài vẫy ngón tay nói: “Chưa đủ.”

Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Thần quyền của khu Tranh Bá của chín trăm triệu thế giới, có liên quan tới tin tức của ta.”

Ông già mũi dài trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: “Bắt đầu có chút thú vị rồi, nhưng muốn dùng tin tức như vậy để đổi lấy điểm vào thế giới Ẩn Ngữ thì vẫn chưa đủ giá trị.”

Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Tin tức này không những liên quan đến Vực Sâu Vĩnh Hằng, Thần quyền của khu Tranh Bá, mà còn liên quan đến trận chiến cuối cùng của thời đại Thượng Cổ.”

Hắn định nói ra chuyện của Ma Long.
Bình Luận (0)
Comment