“Là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thứ để trị liệu được cấu tạo thuần túy từ hồn lực.” Người đàn ông nói.
Mọi người yên lặng, lần lượt đưa mắt nhìn về phía Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly mở bàn tay ra, phát động năng lực.
Lập tức có một lon nước uống xuất hiện trên tay hắn ta.
Diệp Phi Ly ném nó qua.
Người đàn ông đón lấy, lật tới lật lui quan sát rất lâu.
“... Thứ này cứ cho hết vào miệng luôn sao? Hay là phải mở như thế nào đó?”
“Ở chỗ kia có một cái móc kéo.”
“À, nhìn thấy rồi, sau đó thì sao?”
“Dùng sức kéo nó.”
“Ừm.”
Lách cách!
Người đàn ông mở lon nước giải khát ra, ùng ục ùng ục uống một hơi cạn sạch.
Hắn ta nhắm mắt cảm thụ một lúc.
“Quả nhiên giống như tôi dự đoán, có hiệu quả.” Người đàn ông cười lên.
“Anh đã hồi phục chưa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hóa ra lúc đầu anh chỉ đoán rằng nó có hiệu quả thôi...
“Hoàn toàn hồi phục là chuyện không thể, nhưng vết thương không tiếp tục chuyển biến xấu hơn, như thế đã rất có hiệu quả rồi. Chỉ cần sau này tôi thường xuyên uống thì có thể khỏe dần.” Người đàn ông nói.
Thái độ của hắn ta trở nên thành khẩn hơn, hắn ta hơi khom người xuống, nói: “Nếu đã như vậy, tôi hy vọng có thể ở lại, cho tới khi vết thương hồi phục lại như cũ.”
Laura gật đầu.
Cố Thanh Sơn cũng gật đầu.
Trương Anh Hào thấy hai người dễ nói chuyện như vậy, bèn vội vàng chen miệng vào, nói: “Anh ở lại cũng không thành vấn đề. Nhưng tình hình của chín trăm triệu tầng thế giới hiện tại chắc rằng anh cũng biết. Chúng tôi sẽ thường xuyên phải đối mặt với rất nhiều tình huống nguy hiểm, e rằng không thể nào chăm sóc tốt cho anh được.”
- - Người này lại dám gọi mình là Đại Ca, thực sự có chút thú vị.
Nhìn qua dường như cũng có chút thực lực.
Lẽ nào cứ để hắn ta ở đây ăn cơm miễn phí sao?
Thế sao được!
“Chăm sóc... tôi?”
Người đàn ông không hiểu sao lại hơi mỉm cười, nhỏ giọng lặp lại.
“Không cần phải chăm sóc cho tôi. Hơn nữa, để trả lại phí tổn khi tôi ở lại nơi này, tôi có thể làm một số chuyện.”
“Ví dụ như?” Trương Anh Hào hỏi.
Người đàn ông bước lên phía trước, từ từ nói: “Thực ra tôi cũng có thể tham gia chiến đấu. Sức chiến đấu của tôi khá tốt, hơn nữa còn có một vài năng lực, ví dụ như… thuần phục dã thú.”
Người đàn ông đưa tay ra đặt trên đầu của Ma Long.
Ma Long gắng sức nặn ra một nụ cười, thăm dò: “Ngài là Đại Ca sao? Chào Đại Ca!”
“Bọn họ có yêu cầu gì với ngươi không?” Người đàn ông hỏi.
“Có, bọn họ muốn tìm hiểu bí mật từ chỗ ta.” Ma Long nói.
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Nói cho bọn họ biết một tin giả.”
“Hiện giờ ta yêu cầu ngươi đưa câu trả lời chính xác cho bọn họ biết, có thể làm được không?”
“Có thể.” Ma Long trả lời.
Mọi người ngạc nhiên nhìn tình huống này.
“Chỉ cần là dã thú tôi đều có thể thuần phục. Đây chính là năng lực của tôi.” Người đàn ông giải thích.
“Nhưng thứ mà anh thuần phục lại chính là quái vật của Vực Sâu.” Trương Anh Hào nói.
“Ừm, cho dù nó tới từ đâu, chỉ cần sự tồn tại của nó là dã thú thì tôi đều có thể thuần phục.” Người đàn ông nói.
Mọi người câm nín.
Vực Sâu Vĩnh Hằng hiện giờ đang trào ngược về phía chín trăm triệu tầng thế giới.
Quái vật bên trong Vực Sâu xuất hiện càng lúc càng nhiều, càng lúc càng tấp nập.
Trong tình hình hiện nay, năng lực này thực sự quá mức hữu dụng.
- - Có lẽ có thể bắt được con quái vật đặc biệt lợi hại nào đó rồi cho làm tay chân thì sao?
Giống như Ma Long là đã có tác dụng rất lớn rồi.
Người đàn ông lại nói: “Có vài năng lực để giữ mạng, không nói ra được. Nhưng tôi còn có thể biểu diễn một loại năng lực khác của mình.”
“Cái gì?” Trương Anh Hào hỏi.
“Triệu hồi.” Người đàn ông nói.
Trên tay hắn ta bùng lên một ngọn lửa màu đỏ thẫm, hắn đưa tay quét một vòng tròn trên hư không, sau đó dùng ngón tay nhanh chóng viết phù bằng lửa.
“Ngọn lửa Ma Quỷ và phù văn đặc thù dùng trong trận pháp triệu hồi.” Laura gật gật đầu.
Luận về kiến thức, ở đây thật sự không có ai so được với Laura.
- - Cô bé đã được thấy quá nhiều bảo vật, đương nhiên có thể từ từ lĩnh ngộ được những điểm độc đáo của mỗi một thế giới.
Ngay cả Lâm cũng chỉ biết về những sự vật, sự việc ở thời đại viễn cổ mà thôi. Ngược lại, khoảng thời gian mấy chục nghìn năm gần đây, cô vẫn luôn một lòng lo liệu chuyện của bản thân nên không được tiếp xúc với những sự vật, sự việc mới mẻ nhiều, không thể sánh bằng tiểu quái vật Laura ngày ngày đều xem đồ, xem tới mức đầu váng mắt hoa được.
Laura im lặng truyền âm cho Cố Thanh Sơn và Lâm: “Tên này có thể là ma quỷ trong Luyện Ngục.”
“Anh biết rồi.” Cố Thanh Sơn trả lời lại.
- - Chẳng trách đối phương không muốn nói ra tên của mình.
Đám ma quỷ đều che giấu tên thật của mình, sợ bị người khác tìm thấy.
“Cậu xác định đó là thuật pháp của ma quỷ sao?” Lâm hỏi.
“Đúng vậy, ngọn lửa rực rỡ trên tay anh ta chính là ngọn lửa địa ngục ở nơi sâu nhất, xa nhất trong Luyện Ngục, uy lực vô cùng lớn.”
Lâm dần dần thả lỏng.
Không phải là sự tồn tại kia.
Vị kia chính là vương giả kinh khủng nhất trong Vực Sâu, sao có thể hạ mình đi nghịch lửa của Luyện Ngục được chứ?
Lâm không tự chủ được mà khẽ thở phào một tiếng.
Ma Long lẳng lặng rúc vào một bên, cúi đầu xuống, không để ai phát hiện vẻ mặt của mình.
Ngọn lửa kia --
Thực ra trong một lần đi dã ngoại nướng đồ, chủ nhân đã tùy tiện cướp trên người một tên đại quỷ trong Luyện Ngục tình cờ đi ngang qua.
Vậy nên, Đại Ca che giấu thân phận vì muốn hòa nhập vào đám người này sao?
“Nhận lấy này.”
Người đàn ông nói với Trương Anh Hào.
Trận pháp với phù văn vẽ bằng ngọn lửa u ám kia bị hắn ta nhẹ nhàng đẩy một cái bay, về phía Trương Anh hào.
Trương Anh Hào đưa tay ra đón.
Nhưng rồi nó đột nhiên biến mất.
Trương Anh Hào yên lặng cảm nhận, gật đầu, nói: “Đây là khế ước ma quỷ, nhưng tác dụng là gì?”
Người đàn ông rút một quyển sách từ trong hư không, lật một trang trong đó ra.
Chỉ thấy trên giấy đột nhiên có hình dạng của Trương Anh Hào.
Hắn ta đưa tay đặt lên trên trang giấy, khẽ nói: “Triệu hồi.”
Bùng!
Trương Anh Hào lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt người đàn ông.
“Anh có thể triệu hồi tôi sao?” Trương Anh Hào giật mình nói.
“À, đúng vậy. Nhân tộc thích triệu hồi ma quỷ, thế nên tôi liền nghiên cứu loại thuật pháp này, có thể triệu hồi ngược lại Nhân tộc.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Có hạn chế về thời không không?”
“Nhất định phải trong cùng một dòng chảy thời gian, nhưng không bị hạn chế về không gian.” Người đàn ông nói.
Mọi người câm lặng.
Đây là một năng lực không tệ.
Trong chiến tranh, cho dù cách bao xa cũng có thể tập trung mọi người với nhau một lần nữa.
Về mặt nào đó, năng lực này thậm chí có thể có tác dụng tạo thành điều mang tính quyết định của trận chiến.
Hơn nữa, người đàn ông này còn có thể thuần phục quái vật của Vực Sâu.
“Thế nào, tôi có thể ở lại không?” Người đàn ông hỏi.
Cố Thanh Sơn vui mừng nói: “Hoan nghênh anh gia nhập với chúng tôi.”
Laura cướp lời: “Nhưng anh là tộc ma quỷ, chúng tôi vẫn chưa quen thuộc với anh, không thể tin tưởng anh hoàn toàn được, nên phải có chút biện pháp bảo đảm.”
“Tôi hiểu.” Người đàn ông gật đầu, nói.
Laura lấy ra một chiếc nhẫn, đưa cho Yilia.
Yilia đưa nhẫn cho người đàn ông.
“Đây là một trong những bảo bối mạnh nhất trong tay tôi, là hệ Thần Bí bên Nhân Quả, gọi là chiếc nhẫn trung thành.” Laura nói.
“Bên Nhân Quả thì đúng là rất lợi hại, nó có hiệu quả gì?”
Người đàn ông đánh giá chiếc nhẫn trong tay, lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, nói.
Laura nói: “Nó có lực lượng ràng buộc mạnh nhất. Anh đeo nó lên, phát lời thề phải giúp đỡ Cố Thanh Sơn –”
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngắt lời Laura: “Anh phát lời thề sẽ không làm nhóm chúng tôi bị thương là được rồi. Những chuyện khác cứ tùy anh thôi.”
Vẻ mặt vốn đang hơi nghiêm túc của người đàn ông khi nghe lời Cố Thanh Sơn nói thì lại khôi phục vẻ tươi cười.
“Điều kiện rộng rãi như thế sao?” Hắn ta hỏi.
“Bản thân tôi bình thường cũng không thích bị quá nhiều thứ ràng buộc.” Cố Thanh Sơn nói.
Người đàn ông khen ngợi: “Điều này cũng không khác gì tôi.”