Cố Thanh Sơn mặt vô cảm nói: “Tôi chẳng cảm thấy thả lỏng gì.”
Bọn họ đi đến cuối mật đạo.
Một thi thể đang nằm ở đó.
Mấy người đi lên xem, chính là thị nữ lúc trước.
Thị nữ đưa điểm tâm cho Cố Thanh Sơn.
Nàng ta đã chết rồi.
Có thể thấy, nàng ta vốn định tiếp ứng mọi người ở đây.
Cố Thanh Sơn buồn bực thở dài.
Giọng nói đối thoại cùng với Thủy Thần lúc trước bảo, đã giải quyết xong người mà quốc vương sắp xếp, xem ra chắc là người này.
Mấy người khác cũng im lặng.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Nơi này không nên ở lâu, Phi Ly.”
“Ừ.”
Diệp Phi Ly đáp lại, đi lên trước, quan sát thi thể.
“Thời gian chết chưa lâu, hồn phách vẫn còn.”
Diệp Phi Ly nhẹ giọng nói.
Hắn ta rút Vong Xuyên Ly Hồn Câu ra, nhẹ nhàng chạm vào trên thi thể của thị nữ, sau đó kéo mạnh về đằng sau.
Chỉ thấy trên thi thể, một hư ảnh trong suốt bị trường câu kéo ra.
Đây là linh hồn của một cô gái…
Sâu thẳm trong mật đạo âm u thoang thoảng mùi máu tanh tưởi.
Thi thể thị nữ vẫn nằm yên trên mặt đất.
Trên trường câu của Diệp Phi Ly lại xuất hiện một quang ảnh hình người nửa trong suốt.
Bóng hình của người con gái tản ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển hiện ra tính chất đặc biệt của linh hồn.
Đây là linh hồn của nàng.
Linh hồn chỉ mới vừa xuất hiện, có vẻ còn hơi mờ, nhưng khi nàng nhìn thấy thi thể của mình cùng với năm người đang đứng đối diện thì lập tức hiểu ra tình cảnh hiện tại của bản thân.
Đúng vậy, mình bị người ta giết chết.
Thị nữ sững sờ.
Nàng chậm rãi quỳ gối trước thi thể của mình, muốn đưa tay chạm tới nó.
Bàn tay xuyên qua thi thể, không sờ được gì cả.
Gương mặt thị nữ mang đầy vẻ tuyệt vọng, hai tay che mặt, nhỏ giọng khóc thút thít.
Trương Anh Hào nhìn sang Diệp Phi Ly.
Diệp Phi Ly nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, ý bảo mọi người chờ một chút.
Khi một người chợt phát hiện mình đã chết, có lẽ là tinh thần bị đả kích vô cùng kịch liệt.
Cho nàng một chút thời gian chấp nhận sự thật này, tâm tình bình phục một chút, là rất cần thiết.
Mọi người yên lặng đứng tại chỗ chờ đợi.
Thị nữ khóc rất đau đớn, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nói vài câu.
Nhưng mọi người không nghe được bất kỳ âm thanh gì từ nàng.
Nàng là quỷ hồn – là một loại trạng thái đặc thù, vừa rời khỏi nhân thế, chưa đi đến thế giới khác, không có chốn về, cho nên âm thanh cũng không thể nghe thấy.
Chỉ có Diệp Phi Ly có thể nghe được âm thanh của vạn vật, lúc này đang chăm chú lắng nghe.
Trân mặt Diệp Phi Ly dần dần lộ ra một tia bi thương.
“Có phát hiện gì?” Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
“À, không có gì, chỉ là cảm thấy cuộc đời của nàng thật thê thảm...”
Diệp Phi Ly đang nói, biểu hiện trên mặt bỗng nhiên biến đổi.
Hắn ta giơ tay lên, ý bảo mọi người đừng lên tiếng: “Chuyện này để sau nói, mọi người đừng lên tiếng, hình như tôi nghe được một ít một vài tiếng động.”
Mọi người vẫn duy trì im lặng.
Diệp Phi Ly ngồi chồm hổm xuống, lỗ tai áp lên mặt đất, nét mặt lộ ra dáng vẻ như đang lắng nghe.
Vẻ mặt của hắn ta càng ngày càng nghiêm túc.
"Làm sao vậy?" Trương Anh Hào nhịn không được hỏi.
Diệp Phi Ly nhanh chóng nói: “Có một âm thanh mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ, nó đang di chuyển với vận tốc rất nhanh, từ chỗ sâu trong lòng đất đền thẳng đây.”
"Đại khái là cái gì?"
“Là tồn tại hơi giống với hồn thể, có vẻ như đang đói ăn.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Chỉ sợ ẽ phải chiến đấu một trận, mọi người chuẩn bị.”
Mọi người vội vàng lên tiếng đáp: “Được.”
Sơn Nữ lập tức hóa thành trường kiếm, được hắn cầm ở trong tay.
Cố Thanh Sơn lại rút ra Địa kiếm từ trong hư không, nắm chặt trong tay phải.
Thiên kiếm và Triều Âm kiếm hiện lên từ sau lưng hắn, lơ lửng bất động.
Cố Thanh Sơn bày ra tư thế phòng thủ, toàn thân không ngừng vận chuyển linh lực.
Hắn làm xong đầy đủ công tác chuẩn bị cho chiến đấu.
Bỗng nhiên...
Cố Thanh Sơn phát hiện bốn phía không có bất cứ động tĩnh gì.
Quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào, Đại Ca, Laura đã biến mất hết.
“Mọi người ở đâu?” Hắn không nhịn được hét lên.
Giọng Đại Ca vang lên từ trong hư không, mang theo cảm giác ngại ngùng: “Cái kia... Chúng tôi vẫn nên trốn đi cùng với Laura thì hơn, mất công trong lúc chiến đấu lại bị thương nặng hơn.”
“...” Cố Thanh Sơn không nói gì.
Hắn cũng không kịp nói cái gì nữa.
Bởi vì dưới lòng đất đột nhiên vang lên một bản thánh nhạc tráng lệ.
Từng quang ảnh huy hoàng cũng theo đó trồi lên từ dưới lòng đất.
Đây là một đám người toàn thân mặc trường bào.
Bọn họ đều mang bộ mặt nghiêm túc, cầm trong tay cây trượng dài trắng nõn tượng trưng cho nghi thức nào đó, trong miệng niệm tụng câu thơ đầy vẻ thần thánh.
Cố Thanh Sơn chú ý thấy thân thể bọn họ đều là nửa trong suốt, nhưng cả người lại tản ra sống dao động không giống như quỷ hồn.
Một ông lão mặc áo bào trắng vượt lên trước đám người, nhìn thị nữ bằng ánh mắt đầy thương hại.
“Đã đến giờ, mời đi theo chúng ta trở về vùng đất linh hồn an nghỉ đi.” Ông lão mặc áo bào trắng mở miệng nói.
Thị nữ đứng lên, lui về sau một bước.
Nàng mở miệng, nói gì đó thật nhanh, không ngừng khuất thân hành lễ với ông lão, lộ ra vẻ khẩn cầu.
Cố Thanh Sơn có thể nghe được giọng của ông lão nhưng lại không nghe được những gì nàng nói, đành phải hướng về phía hư không sau lưng mà chỉ chỉ lỗ tai của mình.
Giọng của Diệp Phi Ly lập tức vang lên trong lòng hắn:
“Nàng đang nói bây giờ nàng còn chưa thể đi đến An Hồn Hương, bởi vì đứa con duy nhất của nàng chỉ mới bốn tuổi, lại còn đang bị bệnh, không có ai trông nom con nàng cả.”
Cố Thanh Sơn đang nghe thì thấy giữa sân lại có biến hóa mới.
Ông lão kia thở dài một tiếng, ôn hòa nói: “Việc sinh tử, cũng không phải bất cứ ai cũng có thể làm chủ. Con của ngươi tự có vận mạng của mình, hoặc tốt hoặc xấu, đều đã không còn là điều mà ngươi có thể bận tâm.”
“Ngươi phải hiểu rõ, ngươi đã chết.”
Cô gái lắc đầu quầy quậy, quỳ trên mặt đất không ngừng khẩn cầu gì đó.
Ông lão có vẻ không nhẫn nại lắm.
Ông ta trầm mặt nói: ‘Ngươi hãy nghe cho kỹ, bất luận vong linh nào cũng không thể cự tuyệt lời mời của An Hồn Hương. Đây là số phận của Thần duệ, cũng là số phận của An Hồn Hương.”
"Mang nàng đi." Ông lão quay ra phía sau, hô lên.
Vài tên mặc trường bào đi tới, kéo cô gái từ dưới đất lên.
Nàng tuyệt vọng khóc rống lên, nước mắt giàn dụa.
“Nàng vừa nói cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nàng ấy nói rằng nàng ấy muốn gặp con mình một lần.” Diệp Phi Ly đáp.
Cố Thanh Sơn nghe xong, rơi vào suy tư.
Lúc này đám người nửa trong suốt phía đối diện đã bắt được cô gái nọ.
Tiếng nhạc thần thánh lại nổi lên.
Những người này ngâm xướng những câu thơ nghe không hiểu, thân thể chậm rãi chìm vào lòng đất.
Khi bọn họ gần rời đi.
Cố Thanh Sơn bống nhiên búng tay một cái, nói: “Ta nghĩ rằng nàng vẫn chưa thể đi.”
“Được.” Diệp Phi Ly nói.
Trong hư không, một thanh trường câu mang hơi thở u ám chợt bay ra ngoài.
Trường câu nhẹ nhàng rạch một cái, liền câu nàng kia trở về.
Cô gái vốn đã triệt để thất thần, cả người giống như trống rỗng, không hề phản ứng với bất cứ chuyện gì.
Nhưng khi nàng phát hiện mình trở lại chỗ cũ, lúc này mới ngẩn người.
Nàng nhìn trường câu, trên gương mặt dần có biểu cảm trở lại.
Mình còn chưa đi tới An Hồn Hương.
Nàng chợt quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng cười cười, nói: "Còn nhớ ta không?"
Cô gái gật đầu.
Cố Thanh Sơn nói: “Đa tạ điểm tâm của cô, lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp.”
Hắn đi ra phía trước, đứng chắn cô gái ở phía sau.
Ở phía đối diện, những người nửa trong suốt mặc trường bào lạnh lùng nhìn hắn.
Ông lão mặc áo bào trắng trầm giọng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, phá rối trật tự sinh tử bình thường thì chính là phạm vào điều tối kỵ của An Hồn Hương.”
Trên mặt Cố Thanh Sơn mang vẻ áy náy, khẽ khom người thi lễ một cái, rồi mới lên tiếng: “Ta vô cùng tôn trọng nhân tình phong tục và quy tắc ước định lâu đời của mỗi thế giới, cũng không muốn mạo phạm các vị. Thế nhưng ta có một việc đặc biệt quan trọng muốn nói với nàng, xin hãy du di một chút...”