Gã vạm vỡ lập tức bị đánh bay ra ngoài, lăn lộn đụng trúng vào vách tường nằm xa tít trong bầu trời.
“Được cứu rồi!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, vội vã nhìn lại.
Chính là phi thuyền Tinh Huy.
Tất cả các bộ phận hư hại đã được lắp ráp lại từ đầu, kết thúc ngụy trang, biến thành một chiếc phi thuyền mới tinh.
Hai tay Tô Tuyết Nhi điều khiển phi thuyền nhanh chóng công kích.
Âm thanh điện tử vang lên sau lưng cô.
[Tô Tuyết Nhi, đối phương đã nhận ra thi thể Cố Thanh Sơn, chuyện này không dễ thực hiện, cô nhất định phải giữ lấy ngài. Về phần thiết bị chống lại tiếng ù ù kia, tôi sẽ làm ngay lập tức!]
Khối lập phươong màu bạc gắn chặt trên cổng kết nối với bộ xử lý trên phi thuyền, sử dụng bộ xử lý để điều khiển hai cánh tay robot sửa chữa, nhanh chóng cái tạo một đống linh kiện.
“Biết rồi.” Tô Tuyết Nhi vội vàng lên tiếng đáp lại.
Trên màn hình đột nhiên hiện lên màu đỏ gai mắt.
Tô Tuyết Nhi quát lên: “Khai mở toàn bộ hỏa lực!”
Tất cả các cổng tấn công trên phi thuyền đều được mở, các loại thiết bị công kích hỏa lực khác nhau cũng được triển khai toàn diện.
Đùng đùng đùng đùng đùng!
Ầm!
Gã vạm vỡ vừa mới lao xuống liền bị hỏa lực trên phi thuyền đánh bật lại.
“Thứ rác rưởi khoa học kỹ thuật... ngay cả làm đau ta mà cũng không làm được.” Gã vạm vỡ cười gằn nói.
Trong phi thuyền, Tô Tuyết Nhi lớn tiếng nói: “Ta chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian, ngươi có thể hóa giải âm thanh của nó thật sao?”
Âm thanh điện tử từ trong khối vuông màu bạc truyền đến: [Đương nhiên có thể, nhưng mà cần một vài phụ kiện bên ngoài, cho tôi thêm hai phút!]
Hai cánh tay robot gia tăng tốc độ tới cực hạn, đến nỗi Tô Tuyết Nhi cũng không thể thấy rõ động tác của đối phương.
Lúc này ánh sáng màu đỏ trên màn hình lại tăng vọt lên.
Gã vạm vỡ kia lại lao xuống lần nữa!
Tô Tuyết Nhi cắn răng, mở một tay phanh ẩn trên bàn điều khiển, cố sức lôi kéo.
“Được rồi, ngươi đến từ Nữ Thần Công Chính, ta sẽ tin ngươi một lần!”
Trong màn hình phi thuyền lập tức hiển thị cảnh báo:
[Tất cả hỏa lực bước vào trạng thái công kích quá tải, sẽ bị tổn hại hoàn toàn sau bảy giây.]
“Bắn!” Tô Tuyết Nhi quát lên.
Ánh lửa đầy trời.
Trong tiếng hỏa lực gào thét, gã vạm vỡ đã mấy lần lao xuống, để rồi lại bị bắn ngược trở lại.
Một.
Hai.
Ba.
...
Bảy giây.
Gã vạm vỡ lại lao xuống một lần nữa.
Tô Tuyết Nhi vung tay, tung thẻ bài huyết sắc ra.
Trong hư không bên ngoài phi thuyền, một cây chùy khổng lồ màu máu chợt xuất hiện, đón lấy công kích của gã vạm vỡ.
Gã ta biến sắc.
“Cái...”
Ầm!
Gã bất thình lình bị cây chùy đập cho bay lộn trở về.
“Ha ha ha, đầu trâu, sao hôm nay đến sâu cũng đánh không lại thế?” Người đàn ông cao gầy trắng trợn cười nhạo.
Nhìn qua, gã không hề lo lắng chút nào.
Gã vạm vỡ đứng giữa không trung ổn định thân hình, sờ sờ mũi.
Máu?
Ta chảy máu?
“Mặc kệ ngươi là ai, ngươi cũng phải chết một cách thê thảm ở chỗ này.” Người vạm vỡ gào thét lao xuống.
Gã nghênh đón trọng kiếm màu máu đang biến đổi công kích liên tục, tung ra một quyền đánh bay nó ra ngoài, khiến nó đập mạnh vào vách tường trên trời.
Trọng kiếm màu máu lóe sáng, bỗng nhiên hóa thành thẻ bài rồi biến mất.
“Không xong!” Tô Tuyết Nhi thất thanh nói.
Nhược điểm duy nhất của thẻ bài này chính là khoảng cách, không thể rời khỏi chu vi năm trăm mét xung quanh cô, bằng không sẽ mất đi hiệu lực.
Gã vạm vỡ đứng lên trong không trung, lại từ từ rơi xuống.
Ầm!
Bề mặt cứ điểm thép chấn động.
Thân thể cao mấy chục mét của gã đứng ở trên cứ điểm thép, giống như thần ma.
Gã vạm vỡ quát: “Đến đây, còn có thủ đoạn gì nữa thì lấy ra hết đi, đồ rác rưởi!”
Ù ù...
Hai chiếc sừng của gã lại lần nữa phát ra âm thanh rung động.
“Ồ? Ngươi không thể động đậy?”
Gã cười tàn nhẫn.
“Ta đã nghĩ tới hơn mười biện pháp, đảm bảo rằng linh hồn của ngươi xẽ bị xé nát thành bụi.”
Gã bước từng bước đến gần phi thuyền.
Tô Tuyết Nhi đứng ở phòng điều khiển trong phi thuyền, chỉ động đậy một chút cũng không thể.
Trong màn hình hiển thị dòng chữ nhỏ:
[Toàn bộ hệ thống hỏa lực đã bị hỏng.]
[Đề nghị người điều khiển lập tức chạy thoát thân!]
Tô Tuyết Nhi nhìn tay của mình một chút.
Thẻ bài không xuất hiện.
Giờ khắc này, cô mất đi tất cả chỗ dựa.
“Còn bao lâu nữa?” Cô hỏi khối vuông màu bạc.
Khối vuông màu bạc đột hiên phát ra một giọng nữ hưng phấn: [Được rồi! Tôi có thể kiểm soát, hiện tại cô cũng có thể sử dụng nó. Đùa à, với tiêu chuẩn của tôi...]
Tô Tuyết Nhi ngây người.
Giọng nữ lập tức phản ứng kịp, chuyển hóa thành âm thanh điện tử khô khan:
[Tô Tuyết Nhi, cô là hi vọng cuối cùng của Cố Thanh Sơn, nhất định phải ngăn chặn quái vật này, chờ ngài ấy trở về!]
Chỉ thấy khối vuông màu bạc thu lại mấy bộ phận nhỏ trên đài nghiên cứu, sau đó bay tới giữa không trung, hóa thành một sợi dây buộc tóc màu bạc.
Nó rơi vào trong tây Tô Tuyết Nhi.
Cô có thể động đậy ngay lập tức.
“Cứ mang theo là được?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
[Đúng vậy, bây giờ tôi có thể bảo vệ đại não của cô không bị tiếng ù ù kia khống chế... Ngược lại phải hỏi cô, cô có lòng tin vào cuộc chiến kế tiếp hay không?] Âm thanh điện tử hỏi.
“Không, ta chỉ có thể đảm bảo một việc.”
[Cái gì?]
Tô Tuyết Nhi dừng lại, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào động đến một sợi tóc của Thanh Sơn.”
Cô buộc chặt sợi dây vào sau đầu, lưu loát cột thành đuôi ngựa, hít một hơi thật sâu.
“Ta xông lên đây!”
Cô quát lên một tiếng.
Ngoài phi thuyền.
Gã vạm vỡ hơi có cảm giác, đột nhiên dừng bước.
Chỉ thấy phi thuyền Tinh Huy nhanh chóng co rút lại, hóa thành một người sắt thép khổng lồ cao mấy chục thước, từ dưới đất đứng lên.
So sánh người sắt thép khổng lồ này với gã, dĩ nhiên không hề yếu thế.
Người sắt thép khổng lồ đứng lên, bộc phát ra một tiếng gầm rú kéo dài nặng nề.
“Tới... chiến...”
Người khổng lồ sải bước đi nhanh, xông về phía gã vạm vỡ!
Người sắt thép khổng lồ và gã vạm vỡ chỉ mới giao thủ mấy hiệp liền kéo giãn khoảng cách với đối phương, sau đó tung người mà lên.
Đối với một bộ cơ giáp chiến tranh khổng lồ mà nói, dùng “tung người mà lên” để hình dung động tác của nó dường như có vẻ không thích hợp cho lắm.
Nhưng thực sự là, người sắt thép khổng lồ bước lên một bước nhỏ, sau đó bỗng nhiên sải dước thật dài, vận khởi sức mạnh toàn thân với tốc độ vô song, giống như một dây cung kéo căng, tung ra hai quả đấm.
Bộp!
Gã vạm vỡ bị đập bay ra ngoài, lăn trên mặt đất mấy vòng, cuối cùng mới dừng lại.
“Hừ, sức mạnh yếu ớt như con kiến hôi mà cũng muốn khiến Thần linh ta đây bị thương?” Gã vạm vỡ loạng choạng bò dậy từ dưới đất.
Gã thấy được một đôi chân.
Đôi chân sắt thép khổng lồ.
Khi gã ngẩng đầu, một đôi nắm đấm sắt hiện lên, ánh sáng lành lạnh phóng đại ngay trước tầm mắt của gã.
“Rời!”
Người đàn ông hét lên.
Một luồng ánh sáng mờ nhạt phát ra từ hai sừng của gã.
Người sắt thép khổng lồ bị đánh bay sau tiếng hét đó.
Có điều, hiển nhiên sức mạnh như vậy cũng không đủ để gây thương tổn cho nó.
Nó linh hoạt trở mình trên không trung, rơi vào khoảng trống trên mặt đất cách xa mấy chục mét.
Người sắt thép khổng lồ đứng vững, bày ra tư thế phòng thủ, hai tay nắm lại thành đấm, cả người không hề bị thương.
Ngược lại, sau khi gã vạm vỡ dùng xong một chiêu này, bắt đầu thở dốc.
Gã thấp giọng hỏi: “Đây là võ đạo bí quyền gì?”
“Không thần bí như vậy.” Giọng Tô Tuyết Nhi vang lên từ trong người khổng lồ sắt thép: “Đây là những đòn đánh phòng thân bình thường nhất mà thôi.”
Bỗng nhiên, phía sau người sắt có một ánh đao bén nhọn hiện lên.
Nó vội vã nghiêng người né tránh, nhưng cũng không kịp.
Một cánh tay sắt thép to lớn bị cắt đi, đập mạnh xuống đất.
Người sắt thép khổng lồ tung ra nắm đấm phản công, nhưng kẻ đánh lén đã nhanh chóng trốn thật xa.
Gã vạm vỡ nói từ xa: “Cảm tạ!”
Gã cao gầy gật đầu, thu hồi trường đao, thân nhìn thoắt cái đã bay biến đi, tiếp tục chiến đấu với con mực khổng lồ.