Đến lúc đó, sư tôn không những phải đối mặt với Tu Di Sơn kiếp, mà còn đối mặt cả Thanh Long.
Lùi một bước mà nói, một khi mình gặp nguy hiểm, sư tôn làm sao bỏ mặc mình cơ chứ?
Cố Thanh Sơn có chút buồn bực.
Ai mà ngờ được, bản thân mình có một ngày làm liên lụy sư tôn...
Hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra tất cả mọi thứ của mình.
Tất cả sản phẩm khoa học kỹ thuật, tiền của khu Tranh Bá, mảnh vỡ thẻ bài đếm không xuể, tất cả những thứ dùng trong tu hành, thậm chí một vài thứ khác mà hắn đã lấy được trước đó đều bị ném vào không trung.
Những thứ đồ này mới vừa rời khỏi tay của hắn, liền dần biến mất.
Trong hư không truyền đến những tiếng cảm ơn của các mảnh vỡ thế giới:
"Cảm ơn…Cảm ơn..."
Cố Thanh Sơn nói: "Không cần khách khí, ta có chuyện muốn làm phiền các người, không biết các người có thể làm được hay không."
"Chuyền… gì… đây?" Các mảnh vỡ thế giới hỏi.
"Rất đơn giản, chỉ là một chuyện nhỏ." Cố Thanh Sơn cười tươi.
Một bên khác.
Tạ Đạo Linh đang nhấm mắt suy nghĩ trong đại điện.
"Kỳ quái, sao cứ thấy bất an thế nào ấy?" Nàng mở mắt ra, nghi hoặc tự nhủ.
Ầm ầm ầm ——
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Tạ Đạo Linh lấy ra mấy đồng tiền, đang muốn lên quẻ thì đã thấy Cố Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào.
"Sư tôn, con có việc bẩm báo." Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
Linh giác bị cắt đứt, Tạ Đạo Linh đành thu hồi đồng tiền trong tay, hỏi: "Chuyện gì?"
"Thế giới này gặp sự cố rồi." Cố Thanh Sơn nói.
Vừa dứt lời, màn đêm bên ngoài bỗng nhiên biến thành ánh sáng ban ngày.
—— kỳ thật cũng không phải ban ngày, mà là vô số thế giới hư huyễn ở bên ngoài thành trì đều đang phát ra ánh sáng mạnh mẽ.
Chúng nó đang kịch liệt co rút rồi lại phồng lên, trông giống như đang đạt tới một giới hạn nào đó, chỉ một giây sau là sẽ tan vỡ hoàn toàn.
Tạ Đạo Linh kinh ngạc nói: "Chuyện gì thế này, lẽ ra thế giới Thiên Trụ sẽ không xảy ra vấn đề gì mới phải."
Cố Thanh Sơn lộ vẻ mặt lo âu, nói: "Chắc là thế giới này sắp hủy diệt rồi. Sư tôn, không bằng bây giờ độ kiếp luôn đi!"
Tạ Đạo Linh cầm đồng tiền, rải ra.
Leng keng leng keng!
Đồng tiền rơi lên mặt đất
"Nước đầm làm chết cây, họa lớn. Nước sâu quá đầu, không thể lội qua, đại hung." Tạ Đạo Linh lẩm bẩm nói.
Đây là quẻ đại hung!
Nàng cau mày nói: "Ta cũng cảm thấy thế giới sắp có biến động, nhưng không biết là vấn đề gì."
Ầm!
Mặt đất càng rung chuyển dữ dội hơn.
"Sư tôn, leo lên Thiên Trụ sớm chừng nào hay chừng ấy. Rời khỏi thế giới này, cũng không cần lo lắng chuyện của thế giới này nữa." Cố Thanh Sơn nói.
Tạ Đạo Linh từ trên ghế đứng lên, nghiêm nghị nói: "Cũng được, vậy thì độ kiếp."
Cố Thanh Sơn đưa tới một miếng ngọc to như cục gạch.
"Trong này là cái gì?" Tạ Đạo Linh ngạc nhiên hỏi.
"Lúc nãy, đệ tử có cơ duyên nhận được công pháp của nhiều thế giới Tu Hành, tất cả đều ở bên trong." Cố Thanh Sơn nói.
Tạ Đạo Linh nhìn thoáng qua một chút, khẽ gật đầu.
Nàng cười nói: "Đây là đồ tốt, so với đồ ta mang tới càng lợi hại hơn. Không chỉ có ích với ta, mà còn có thể mang nó về thế giới chúng ta, truyền thừa cho cả thế giới.”
Cố Thanh Sơn cũng cười cười.
"Sư tôn, cái giá để con có được thứ này chính là con phải ngừng lần độ kiếp này, lập tức phải trở về nơi cũ để làm một chuyện."
Tạ Đạo Linh nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn giải thích: "Những đạo quyết này đến từ các ý chí thế giới còn sót lại, con phải giúp chúng nó làm một chuyện. Sau này khi độ kiếp, chúng nó sẽ giúp lại con."
"Ý chí thế giới?" Tạ Đạo Linh lặp lại.
Cố Thanh Sơn chỉ chỉ mắt trái của mình.
Tạ Đạo Linh đưa tay quét nhẹ qua một cái
"Quả là kỳ diệu, không ngờ con lại có được cơ duyên lớn thế này, có thể cùng thế giới khai thông nói chuyện, trong đồng tử cũng ẩn giấu thế giới. Nếu như ta không tận mắt nhìn thấy cũng sẽ không tin." Tạ Đạo Linh thở dài nói.
Tuy rằng rất khó để tiếp nhận, nhưng lần này Tạ Đạo Linh không thể không tin.
"Đúng ạ, " Cố Thanh Sơn gật đầu nói, "Đây đúng là cơ duyên lớn của con. Vì thế, sư tôn, lần độ kiếp này con không thể ở bên cạnh người rồi."
Tạ Đạo Linh bảo: "Không sao, nếu như con đã gặp được cơ duyên ngàn năm mới có này, vậy cứ lo làm tốt chuyện của mình."
Linh Quy bỗng nhiên từ hư không xuất hiện, híp mắt đánh giá Cố Thanh Sơn.
Nó bất mãn nói: "Hừ, tên nhóc nhà ngươi gặp được cơ duyên liền mặc kệ sư tôn, nên nhớ rằng đã rất lâu không có ai thành công độ Tu Di Sơn —— "
"Không cần nhiều lời, " Tạ Đạo Linh liền ngắt lời nó, "Cơ duyên của Thanh Sơn đúng là rất lạ, chưa từng nghe thấy bao giờ, quả thật là quan trọng hơn việc ta độ điếp.”
Nàng ân cần nói: "Vậy vi sư đi lên Thiên Trụ đây, con nhanh chóng rời khỏi thế giới Thiên Trụ đi —— Trên quẻ nói, thế giới này gần như chạy trời không khỏi nắng."
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, đệ tử không thể bảo vệ người, trong lòng thực sự bất an. Chỉ mong sư tôn một đường gặp dữ hóa lành, mọi chuyện thuận lợi, thành công độ Tu Di Sơn kiếp."
"Yên tâm, ta đi đây."
Tạ Đao Linh nói xong, thân hình lóe lên, biến mất khỏi đại điện.
Linh Quy lúc gần đi còn khinh thường trừng mắt Cố Thanh Sơn một cái.
Ngay sau đó, bên ngoài bầu trời vang lên tiếng kêu như của phượng hoàng, xuyên thẳng cửu thiên.
—— Tạ đạo Linh đang triệu tập tất cả người chuẩn bị Độ Kiếp.
Mấy hơi thở sau, tất cả tu sĩ đã tập trung đầy đủ trong bầu trời đêm.
Tạ Đạo Linh dẫn đầu bọn họ, cùng bay lên cột Thông Thiên.
Tu Di Sơn kiếp chính thức bắt đầu!
Lại một lát sau.
Các tu sĩ đều biến mất khỏi thế giới này.
Toàn bộ thế giới Thiên Trụ chỉ còn lại mỗi một mình Cố Thanh Sơn.
Hắn yên lặng đứng ở trong đại điện.
Chiếc nhẫn chuyển động ở đầu ngón tay hắn.
Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không đeo vào.
Đây là chiếc nhẫn thuộc về Vực Sâu, mang vào có thể chết.
“Bên trên… Chính là tình báo của tôi.”
Cố Thanh Sơn nói với chiếc nhẫn xong, liền cất đi.
Hắn ngáp lớn một cái, ngồi xuống ghế dựa, chậm rãi vươn người duỗi lưng.
"Cuối cùng đã đi..."
Hắn lẩm bẩm, vỗ túi trữ vật, định lấy thứ gì đó ra uống.
Túi trữ vật không có phản ứng.
Lúc này, Cố Thanh Sơn chợt nhớ lại mình đã đưa hết mọi thứ cho các mảnh vỡ thế giới rồi.
Chỉ còn sót lại một viên Thanh Minh đan.
—— đây là thuốc chữa thương tốt nhất.
Còn rượu thì cũng không còn nữa.
Cố Thanh Sơn chép miệng một cái, không khỏi tiếc nuối.
Từ hư không xuất hiện ba thanh kiếm.
“Lợi hại, không ngờ ngươi có thể lừa Linh Nhi đi.” Địa kiếm khen một tiếng.
Trước khi gặp Cố Thanh Sơn thì nó vẫn luôn đi theo Tạ Đạo Linh, vì thế nó biết rõ cô gái này thông minh cỡ nào.
“Haizz, ta thấy chưa chắc đâu, không biết lúc nào sư tôn sẽ nhận ra đây.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy, nên ngươi muốn làm gì thì nhanh chóng làm đi.” Địa kiếm đồng ý nói.
Giọng của Lạc Băng Ly chợt vang lên: “Chờ đã, chờ đã, sao ta cứ có cảm giác là các ngươi có vẻ rất thỏa mãn khi lừa được sư phụ của hắn vậy.”
“Tất nhiên.” Cố Thanh Sơn và Địa kiếm trăm miệng một lời cùng trả lời.
Cố Thanh Sơn nói: “Sư tôn của ta xưa nay chưa bao giờ sợ thứ gì, nhưng người lại rất quan tâm đám đồ đệ bọn ta. Ngay cả khi bọn ta gặp phải chút chuyện nhỏ, người cũng sẽ rất lo lắng.”
“Sao ngươi biết?” Lạc Băng Ly hỏi.
“Có lần ta và Tiểu Lâu lẻn vào môn phái gần đó ăn trộm rượu trăm năm, lúc sắp bị phát hiện thì sư tôn đột nhiên xuất hiện ở trên trời, nói rằng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với chưởng môn bọn họ, thành công thu hút sự chú ý của cả đám người trong môn phái đó. Bởi thế, bọn ta mới có thể chạy trốn.”
Cố Thanh Sơn tiếp tục kể: “Sau đó ta đã phân tích, mới nhận ra những thứ như bướm, sóc, sơn dương trên đường ta và Tiểu Lâu nhìn thấy, chỉ sợ đều là sư tôn.”
Lạc Băng Ly thở dài nói: “Nếu nàng quan tâm các ngươi như vậy, ngươi nên—— "
“Không thể nói cho người biết, người đang phải độ kiếp, nếu còn phải gánh thêm chuyện này sẽ bị phân tâm.” Cố Thanh Sơn khoát tay nói.