"Nhưng mà quái vật trong ba địa ngục kia nhiều vô kể, cái máy Luân Chuyển Địa Ngục kia thật sự hữu dụng sao?" Diệp Phi Ly hỏi.
“Dĩ nhiên, nó giống như xe lửa của các anh vậy, chỉ cần nhét người chết vào trong đó, người chết lập tức sẽ phải chịu trói buộc, không thể rời khỏi máy Luân Chuyển Địa Ngục.”
“Ngay sau đó, một khi các các toa của máy Luân Chuyển Địa Ngục chở đầy người chết, nó sẽ khởi động, vận chuyển người chết trở về Hoàng tuyền, ném vào địa ngục khác.”
Trương Anh Hào lẩm bẩm nói: "Nhét người chết vào... nói cách khác, chúng ta phải đánh thắng người chết, mới có thể khiến bọn họ trở về địa ngục."
"Ba cái địa ngục, người chết sinh ra từ mấy kỷ nguyên cộng lại là một con số khổng lồ, chúng ta làm sao hạ gục được chúng?" Liêu Hành nói.
"Không hạ gục được cũng phải đánh, xem ra đây là biện pháp duy nhất rồi." Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói.
Mấy người còn đang nghị luận, đột nhiên nghe trong hư không truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa
Mấy khúc toa tàu cùng một cái đầu xe lửa bỗng nhiên xuất hiện, hạ xuống đất.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực trên toa và đầu xe lửa, chỉ trong chốc lát đã thiêu rụi nó thành một đống sắt vụn.
"A, tiêu rồi, xem ra máy Luân Chuyển Địa Ngục không thể tới nhân gian nữa." Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
"Sao có thể như vậy, không phải nó có thể giúp chúng ta sao?" Trương Anh Hào lớn tiếng nói.
"Chúng tôi muốn đến nhân gian, đâu có thuận lợi như vậy." Máy Phán Xét Nguyện Vọng đáp.
"Thứ gì đang tấn công các ngươi?" Cố Thanh Sơn trầm giọng hỏi.
"Cái này không thể nói được." Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
Mấy người liếc nhau một cái, đi lên phía trước, cẩn thận kiểm tra xác xe lửa.
"Đây chính là cỗ máy Luân Chuyển Địa Ngục? Chúng ta có thể sửa nó không?" Liêu Hành hỏi.
"Chỉ có thần linh chế tạo nó, mới có thể sửa được." Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
"Nói cách khác, chúng ta đã mất đi hy vọng duy nhất?" Trương Anh Hào hỏi.
"Không không không, thật ra thì còn có rất nhiều cỗ máy khác, còn có nhiều biện pháp khác nữa." Máy Phán Xét Nguyện Vọng đáp.
"Có biện pháp gì, xin hãy nói ra hết đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Máy Phán Xét Nguyện Vọng đột nhiên im lặng.
Nó vụng về di chuyển thân thể, nhìn ra bốn phía.
Đây là một mảnh đất trống, ngoài bốn người Cố Thanh Sơn ra, không có gì cả.
Nơi này cũng không có quốc lộ.
Hoang vắng không người ở.
Chỉ có từng trận gió rét thổi qua.
Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói: "Xem ra tôi đã phạm phải một sai lầm, tôi phải lập tức ra mắt, mới có thể tạo ra quan hệ mật thiết với thế giới này, nếu không tôi sẽ bị nhân gian bài xích, chỉ còn đường quay về Hoàng Tuyền mà thôi."
Nó nhìn về phía bốn người Cố Thanh Sơn nói: "Tôi phải tiếp một cuộc làm ăn trước, để bản thân yên ổn lại đã, sau đó sẽ bàn bạc kỹ với các anh."
"Được rồi." Cố Thanh Sơn thở dài nói, "Hy vọng ngươi có thể mau mau chút, tốc độ xâm lấn của địa ngục vẫn không ngừng tăng nhanh."
"Yên tâm đi, tôi sẽ trở lại ngay thôi."
"Bành" một tiếng vang thật lớn, máy Phán Xét Nguyện Vọng phân ra thành hai cái.
Một cái trong đó lập tức biến mất không thấy.
Mấy người trố mắt nhìn nhau.
Liêu Hành nói: "Ta nói chứ, ngươi còn biết phân thân à."
Lại một tiếng vang thật lớn, máy Phán Xét Nguyện Vọng thứ hai quay về lần nữa, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Tôi muốn mượn một người ở chỗ các anh, ồ, yên tâm đi, sẽ có phí bồi thường lao động." Nó nói.
Thánh quốc.
Đây là khu vực chịu tổn hại nằng nề của địa ngục Hàn Băng.
Mặc dù rất nhiều quái vật đã bị quét sạch, nhưng vẫn còn băng tuyết tàn lưu lại.
Khí hậu cũng dần dần thay đổi.
Vào ban đêm.
Tại khu dân nghèo.
Ai muốn nghỉ ngơi đều đã nghỉ ngơi.
Ngoài trời đang mưa đá, gió lạnh xuyên qua đường phố bé nhỏ không người, phát ra từng tiếng rít gào.
Trên con đường trơn trợt khó đi, gần như không có một bóng người.
Ban đêm như vậy, ngay cả đám cướp cũng không tìm được đối tượng.
Những thành viên của hắc bang, cũng lui về hộp đêm, sòng bạc, quán bar, ai nấy đều uống đến say mèm.
Trong một ngõ cụt của khu dân nghèo, đột nhiên xuất hiện một cỗ máy mới tinh, tỏa sáng lấp lánh.
Nhìn qua nó giống như một máy bán hàng tự động, cũng có chút giống máy trò chơi cỡ lớn.
Toàn thân nó đen nhánh, mặt bên khắc số “1” to đùng.
Máy Phán Xét Nguyện Vọng.
Nó đã tạo ra chút thay đổi.
Trong một lớp thủy tinh trong suốt, bày đầy ắp cái bật nắp chai, đồ ăn vặt bánh ngọt, cơm hộp nóng hổi được bọc kín trong túi.
Những thứ này đối với đám dân nghèo đang đói bụng kia mà nói, chẳng khác nào đấng cứu thế.
Trong mấy phút đồng hồ trôi qua, đã có hai đám người lang thang và dân đói khổ đã phá hoại nó vô cùng bạo lực, ý đồ muốn đập bể kính thủy tinh, lấy đi thức ăn bên trong.
Nhưng chiếc máy vẫn hoàn hảo không hề sứt mẻ.
Đám người lang thang đều nằm trên đất, không ngăn được phát ra tiếng rên rỉ.
Đến khi bọn họ đỡ nhau rời đi, trên đường phố xuất hiện một lũ trẻ con choai choai.
"Nhìn đi, bọn họ không thể phá vỡ được cái máy thực phẩm đó." Một đứa bé nói.
"Chúng ta xông lên, có lẽ bữa ăn tối hôm nay phải dựa vào nó rồi." Một đứa trẻ khác nói.
Bọn họ vây quanh máy Phán Xét Nguyện Vọng đen nhánh.
Bắt đầu tấn công cùng đập phá.
Mỗi một lần bọn chúng đánh mạnh một cái, thì bản thân lại nhận về đau đớn tương ứng.
Một lát sau, bọn chúng chẳng khác gì đám người lang thang kia, ngã trái ngã phải nằm rạp trên đất.
Máy Phán Xét Nguyện Vọng vẫn hoàn hảo không tổn thất gì.
"Kì lạ, đây rốt cuộc là thứ gì."
Một đứa bé choai choai xoa bụng, hậm hực nói.
Đồng bọn của nó cũng không nói gì, ai nấy đều chỉ quan tâm đến vết đau.
Máy Phán Xét Nguyệ Vọng đột nhiên phát ra âm thanh ùng ùng.
“Mặc dù trước đó cậu rất vô lễ, nhưng nếu đã mở miệng hỏi, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Một khúc nhạc hùng dũng vang lên.
“Thần linh Hoàng tuyền đại phát từ bi, vì thỏa mãn mong muốn của chúng sinh, đã chế tạo ra tôi.”
“Đúng vậy, tôi chính là nhà giải trí vĩ đại”
“Tôi là máy Phán Xét Nguyện Vọng lãnh khốc!”
Một mảnh yên tĩnh.
Bọn nhỏ trố mắt nhìn nhau.
Cỗ máy biết nói chuyện!
Hơn nữa hiển nhiên không hề giống với mấy giọng nói điện tử bình thường.
Dường như nó có ý thức tự chủ.
Trong đêm tối, một đồ vật kì lạ như vậy xuất hiện.
Điều này thật có chút quỷ dị.
Lũ trẻ trong khu dân nghèo lặng lẽ đứng dậy, đỡ nhau, tập tễnh bước đi.
Bất kể đây là cái gì, tốt nhất nên cách xa nó.
Bọn họ đã quyết định được chủ ý, bước chân còn nhanh hơn bình thường.
Nhưng mà đứa bé còn lại cuối cùng vẫn không từ bỏ, căm giận nói: "Nếu ngươi đã là thần từ bi, vậy hãy lấy đồ của ngươi ra, cho bọn ta ăn đi”
“Thật xin lỗi” Máy Phán Xét Nguyện Vọng ồm ồm nói “Trên thế giới này không có bữa trưa miễn phí.”
Đúng là gặp phải quỷ!
Thằng bé cắn răng nghiến lợi hỏi: "Vậy ngươi có thể làm gì?"
“Lan toả chính nghĩa! Xét xử tà ác! Chỉ cần cậu có nguyện vọng như vậy, là tôi có thể đi làm cho cậu.” Máy Phán Xét Nguyện Vọng nói.
Đứa bé trai sững người.
Mặc dù năm nay mới mười một tuổi, nhưng gia đình không có tiền cho nó đi học môn kỹ thuật, cũng không thể nào nâng đỡ cho tương lai sau này của nó.