Cô gái nói một cách tràn đầy phấn khởi.
Ông già mặc áo bào đen nhìn cô gái chăm chú, nói một cách sâu sắc: "Nhưng ngài có nghĩ tới việc lỡ như ngài phạm phải sai lầm gì, thả ngọn gió loạn kiếp vào trong thế giới Hoàng Tuyền, dẫn đến sáu giới khác đều sẽ bị ngọn gió kia diệt trừ."
"Mà tất cả đám người chúng ta ở đây đều sẽ chết đi, ngay cả cơ hội đầu thai lần nữa cũng không có."
Cô gái nghe thế, xua tay nói: "Yên tâm đi, ta đã làm thí nghiệm nghiên cứu nhiều năm, luôn luôn tuân theo một nguyên tắc."
"Nguyên tắc gì?"
"An toàn là trên hết."
Cô gái nói xong, hình như cảm thấy lời mình nói không có sức thuyết phục gì hết, cúi đầu mở quyển sách, rút một lá bài ra rồi bày cho tất cả mọi người thấy.
Trên tấm bài kia có một con mắt thật to.
Sương trắng mờ mịt dâng lên trong con mắt lớn, phun trào, hình thành một vòng xoáy xoay tròn nhanh chóng.
"Nhìn đi, đây là lá bài dự đoán vận mệnh hiếm thấy nhất, khi ta làm nghiên cứu, ta sẽ đặt nó ở bên cạnh, trước khi tiến hành một bước thao tác, ta đều sẽ nhìn lá bài này trước tiên."
"Nó có thể biết trước sau mỗi một hành động của ta, hậu quả sinh ra sau đó sẽ là gì."
Cô gái cười lên đầy tự hào.
"Ta có thể lấy được lá bài này, cũng phải trải qua trăm cay nghìn đắng đấy."
Đột nhiên cô gái ngẩn ra một chút.
Lá bài trong tay tiếp tục không ngừng tỏa ra một luồng ánh sáng màu đen.
Đây là điềm báo không ổn.
Cô gái nhanh chóng lật lá bài lại, đặt ở trước mắt mình.
Bên trên lá bài, sương trắng trong con mắt lớn kia hoàn toàn biến mất.
Một thi thể nằm trong con mắt lớn.
Đó là thi thể của cô.
Ngay lúc cô gái vừa rút lá bài dự đoán vận mệnh ra.
Ông già mặc áo bào đỏ làm một động tác.
Ông ta tiến lên trước một bước, đưa tay đè lên hình vẽ nào đó trên đất.
Một vệt sáng tỏa ra từ hình vẽ, nhanh chóng chạy trên mặt đất.
Gần như trong nháy mắt, tất cả hoa văn được khắc trên sàn nhà đều được bật sáng.
Lúc này, cô gái mới nhìn rõ thi thể của mình trên lá bài.
Toàn bộ đại sảnh bắt đầu rung lắc.
Ánh sáng sôi trào như thác nước chảy ngược, quét sạch mọi nơi.
Ánh sáng tụ lại trong đại sảnh, hình thành một cái bóng mờ.
Đó là một người ánh sáng có hai cánh.
Người ánh sáng chỉ đứng ở nơi đó, lại tỏa ra sức mạnh to lớn mênh mông, khiến tất cả mọi người ở đây không nhịn được lộ ra vẻ sợ hãi.
"Tổ tiên, lấy mạng người khác đi, khởi động Thần kỹ, nhanh!" Ông già mặc áo bào đỏ nói gấp gáp.
Cái bóng sáng khẽ gật đầu, há miệng thổi một hơi.
Lập tức, gió lớn lâp đầy toàn bộ đại sảnh.
"Thiên thần!"
"Ngươi làm gì vậy?"
"Ngươi đang đối phó bọn ta à? Chết tiệt, ngươi phản bội hiệp ước đồng minh!"
"Đồ ti tiện dối trá."
Nhóm thủ lĩnh liên quân Tứ Giới phát ra tiếng gầm rú vừa kinh vừa sợ.
Thậm chí bọn họ còn không kịp giơ tay lên thì máu thịt toàn thân đã bắt đầu biến mất.
Rất nhanh, những thủ lĩnh liên quân này hóa thành từng khung xương có hình dạng khác nhau, ngã trên mặt đất.
Cô gái vung hai tấm bài ra, hóa thành hai luồng sáng một đỏ một lam, hợp lại thành một tấm khiên to lớn chắn ở trước mặt.
Những ngọn gió dữ kia va chạm với tấm khiên, phát ra tiếng va đập nhỏ bé lít nha lít nhít, nghe thì có vẻ giống như va chạm kịch liệt giữa kim loại.
Toàn bộ đại sảnh chỉ còn ông già mặc áo bào đỏ và cô gái còn sống.
Trên mặt cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc rồi nói: "Không ngờ lại là thần linh thật sự, nhưng xem ra nó chỉ có thể hoạt động trong đại sảnh này, chỉ cần ta rời khỏi nơi này "
Cô gái nhanh chóng rút lá bài ra.
Lúc này, người ánh sáng kia đã hấp thu đủ sức mạnh.
Bỗng nhiên nó nứt toác ra thành từng ánh sáng nhỏ.
Tất cả ánh sáng ngừng giữa không trung.
Cô gái cầm một lá bài trong tay, lúc sắp vứt ra tiếp.
Đôi mắt của cô gái trợn trừng lên, hình như vẫn còn có sự vội vàng và không thể tưởng tượng nổi trong đôi mắt đó.
Cô gái đột nhiên đứng im không động đậy.
Nét mặt của cô, hành động, giọng nói, tất cả đều dừng lại.
Trong toàn bộ đại sảnh, tất cả mọi thứ đều dừng lại.
Chỉ có ông già mặc áo bào đỏ là có thể hoạt động.
Ông già mặc áo bào đỏ lau mồ hôi trán, thở phào một hơi.
Ông ta nhanh chân đi đến trước mặt cô gái, nhìn chăm chú vào lá bài trên tay đối phương.
Suýt chút nữa thì lá bài kia đã rời khỏi tay cô gái.
"Thật nguy hiểm, may mà thành công."
Trên mặt ông già mặc áo bào đỏ lộ vẻ nghĩ mà thấy sợ.
Ông ta đá một cú làm cô gái ngã, rồi lại lấy một cây rìu chiến dài nhỏ ra.
"Vừa khéo, phiền phức của bốn thế giới đều được giải quyết."
"Người thống trị sáu thế giới này là ta, chứ không phải là đồ quấy rối như ngươi."
Rìu chiến được giơ lên, chém mạnh vào cái cổ trắng nõn của cô gái.
Mắt thấy cô gái kia sắp đầu một nơi thân một nẻo, bỗng nghe thấy một tiếng vang rất lớn.
Keng!
Ở nơi cách cổ cô gái một ngón tay, một thanh kiếm xuất hiện.
Đó là một thanh kiếm hẹp dài lạnh như băng.
Thanh kiếm xuất hiện trong nháy mắt, chặn lấy rìu chiến của ông già mặc áo bào đỏ.
"Chuyện này không thể nào!" Ông già mặc áo bào đỏ hét lên thất thanh.
Trong nháy mắt sau đó.
Ông già mặc áo bào đỏ vung rìu chiến.
Nhưng ánh kiếm đột nhiên dâng trào bùng nổ từ thanh kiếm dài.
Những ánh kiếm này giống như dòng nước lũ chảy ngang ở Thiên Giới, đánh ầm khiến cho tất cả công trình kiến trúc và sự vật ở phía trước biến thành tro tàn.
Ánh kiếm thật lớn nhanh chóng bay chảy.
Ông già mặc áo bào cũng bị cuốn vào trong đó, không thấy tung tích.
Toàn bộ công trình kiến trúc tan thành mây khói trước kiếm này.
Bí kiếm Hồng Lưu.
Đến từ chỗ Cố Thanh Sơn, Sơn Nữ là người sử dụng nó.
Qua một lúc lâu, tất cả khôi phục bình thường.
Cô gái thân là Quỷ Vương đứng lên, nhưng không nhìn Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Cô nhìn sang Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, sắc mặt có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Nét mặt của cô như là thấy được cảnh tượng hoàn toàn không thể tin nổi.
"Trải qua vạn năm, cuối cùng cũng có một tia hi vọng."
Cô gái lầm bầm, không nhịn được lau nước mắt.
Từ trong cuốn sách thẻ bài, một lá bài bay ra, được cô kẹp lấy trong lòng bàn tay.
Cô đặt lá bài trên Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, khẽ thì thầm: "Giải trừ trói buộc."
Lập tức, tất cả cảnh tượng, thậm chí ngay cả cô gái cũng biến mất không thấy gì nữa.
Cuối cùng Cố Thanh Sơn đã lấy lại quyền tự do hành động.
Trấn Ngục Quỷ vương trượng bay ra ngoài từ trên người hắn, nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.
Trong không khí có cơn sóng gợn vô hình xuất hiện.
Những gợn sóng này vây quanh Trấn Ngục Quỷ vương trượng, dần dần hiện ra một khung bài.
Thẻ bài có vẽ Trấn Ngục Quỷ vương trượng, vẫn trôi lở lửng ở giữa không trung.
Lục Giới Thần Sơn kiếm lại bay trở về bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Sơn Nữ hiện thân ra, nhìn chằm chằm bốn phía đầy cảnh giác.
"Lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra? Hình như ông già kia dùng một loại bí pháp hiến tế, kích hoạt thứ đồ ghê gớm gì đó, sau đó thì ta không biết." Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thi triển một loại thần kỹ Chân Thần: Ngăn chặn dòng thời gian." Sơn Nữ đáp.
"Ngăn chặn dòng thời gian?"
"Đúng vậy, Chân Thần đã rút đi khoảng thời gian tích tắc từ trong dòng sông thời gian đang chảy, tất cả sinh linh trong khoảng thời gian tích tắc kia không thể tiến về trước, cũng không có cách nào lùi về sau, chỉ có thể duy trì trạng thái bất động vốn có."
"Sau đó thì sao?"
"Ta nghĩ đến mục đích chúng ta tới đây, nên không nhịn được mà đã ra tay cứu Quỷ Vương."
"Nếu ngăn chặn dòng thời gian, vậy thì vì sao ngươi có thể hành động được?"
"Công tử quên rồi ư, tất cả quy luật đều không có tác dụng lên người ta."
Cố Thanh Sơn nhớ lại, Sơn Nữ đúng là có cái thần thông "Đoạn Pháp".
Nếu đúng là như vậy, vậy thì không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc Sơn Nữ được.
Hóa ra cái thần thông "Đoạn Pháp" này lại mạnh như thế.
"May mà có cô ở đây, nếu không thì trong cục diện lúc nãy, ta không nghĩ ra là có người nào có thể phá giải nó." Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Ngăn chặn dòng chảy thời gian.
Nếu dạng quy luật cấp thần kỹ này đột nhiên được thi triển, gần như không giải được.
Sơn Nữ cười nói: "Là kỹ năng kiếm của công tử xuất sắc, mỗi một chiêu đều rất mạnh, nếu không chỉ dựa vào đòn tấn công của ta, chắc chắn không làm tới mức đó được."
Cố Thanh Sơn hào hứng hỏi: "Cô thích chiêu kiếm pháp nào?"
Sơn Nữ chần chờ nói: "Ta thích Thất Tinh Du Long, nhưng mà ta sợ mình thi triển không tốt."
"Chuyện này có gì đâu mà sợ, cô có được tất cả kỹ xảo và kinh nghiệm của ta, lần sau cứ thử một chút đi." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Trấn Ngục Quỷ vương trượng lơ lửng trong không trung.
"Không nói chuyện này nữa, ta lấy nó xuống trước rồi nói sau."
Hắn nhảy lên thật cao, bắt lấy quyền trượng kia.
Sơn Nữ đứng trên mặt đất, không nhìn hắn.
Hình như cô đang nghĩ tới vấn đề gì đó.
Hoàn toàn không thấy được sự lanh tanh trước sau như một trên mặt cô, thay vào đó là vẻ mặt nóng lòng muốn thử.