Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trận vang vọng cả hòn đảo nhỏ không hề ngừng nghỉ.
“Vương trưởng lão, ông cảm thấy lúc tiếng trống dừng lại, hai bên chúng ta ai có thể sống sót?”
Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi.
Tiểu tử này cũng muốn kéo dài thời gian? Vì sao? Vương Hồng Đao ngẫm nghĩ rồi lại lập tức biến sắc.
Thân hình Cố Thanh Sơn khẽ động, hướng thẳng đến chỗ Triệu Ngũ Chuy. Mặc dù không sử dụng linh lực, nhưng tốc độ của hắn cũng không hề chậm.
Bắt đầu từ ngày luyện tập Súc Địa Thành Thốn, hắn đã khổ luyện thân pháp rất lâu.
Thật ra, Súc Địa Thành Thốn đã giúp kỹ xảo thân pháp và pháp tắc không gian cùng đạt đến tiêu chuẩn khá cao, nhờ đó mà hắn mới có thể nắm giữ được một loại thần kỹ.
Hiện tại, Cố Thanh Sơn không dùng linh lực để liên hệ với pháp tắc không gian, mà chỉ dùng mỗi thân pháp của Súc Địa Thành Thốn.
Sơn Nữ theo sát phía sau, động tác thân pháp y hệt với hắn.
Hai người một trước một sau đánh tới, động tác thân pháp hoàn toàn đồng nhất.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua, Sơn Nữ không khác gì cái bóng của Cố Thanh Sơn.
Cảnh tượng này ít nhiều trông cũng hơi quái dị.
Vương Hồng Đao lập tức vỗ lên người Triệu Ngũ Chuy: “Lên đi, chống đỡ bọn chúng, ta cần hiểu rõ thêm về chúng.”
“Vâng.”
Triệu Ngũ Chuy siết chặt găng tay màu đỏ đậm trên tay, thân hình căng ra, nghênh tiếp Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ.
Tùng Tùng Tùng Tùng Thùng Thùng!
Trong tiếng trống trận dày đặc, hai bên bỗng nhiên gặp nhau.
Không có linh quang thuật pháp ngập trời, cũng không thấy các loại kiếm quang quyền ảnh. Hai bên chỉ thuần túy dựa vào chiêu thức và sức mạnh cơ thể, bắt đầu một trận đấu liều mạng.
Kiếm của Cố Thanh Sơn đâm thẳng.
Triệu Ngũ Chuy cười gằn lấy tay bắt kiếm, tay kia nắm chặt dồn thế chờ đợi.
Sau bước thăm dò đầu tiên, gã bắt đầu phát lực. Một quyền của gã cực nặng, có thể đánh nát cơ thể một người.
Gã muốn kết thúc chỉ trong một quyền này!
Lông mày Cố Thanh Sơn nhướn lên, thu kiếm lui ra sau.
Sơn Nữ vung kiếm lao lên.
“Keng!”
Trường kiếm và găng tay đụng vào nhau, phát ra tiếng vang chấn động bốn phía.
Ngay lập tức, Triệu Ngũ Chuy chụp lấy trường kiếm. Nắm ta mà gã giấu bên người đã tích đủ sức mạnh rồi.
“Chết đi cho ta!” Triệu Ngũ Chuy quát lớn một tiếng.
Một quyền đột nhiên đánh ra.
Quyền phong mãnh liệt gần như thổi bay cả người Sơn Nữ.
Quyền này nhanh như chớp giật, mạnh như trâu húc, Triệu Ngũ Chuy đã bạo phát hết cả mười phần sức mạnh!
Đối mặt với một quyền này, bất kỳ tu sĩ không sử dụng linh lực phòng ngự nào cũng chỉ có một con đường chết.
Nắm đấm nện thẳng lên người Sơn Nữ.
Không, vẫn còn cách nàng một chút xíu.
Ngay trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, Cố Thanh Sơn quát lớn: “Buông tay!”
Sơn Nữ lập tức buông Lục Giới Thần Sơn kiếm ra. Cố Thanh Sơn vội vàng túm lấy nàng, kéo nàng ra sau lưng mình.
Triệu Ngũ Chuy một tay nắm chặt lưỡi kiếm, một tay vung quyền đánh vào không trung.
Gã đã tung ra một kích toàn lực nhưng lại không đánh trúng đối phương, điều này khiến gã cực kỳ khó chịu.
Cú đấm hụt này khiến người gã hơi ngả về phía trước một chút.
“Lẽ nào lại như vậy!” Vương Hồng Đao thất thanh nói.
Bên kia, Cố Thanh Sơn đã sớm vọt lên trước một bước, trường kiếm trong tay lập tức chém xuống.
Thời cơ chuẩn xác.
Sắc mặt Triệu Ngũ Chuy tái mét, giờ gã mới biết mình đã sai ở đâu.
Đối phương căn bản không so chiêu với gã mà dùng chiến thuật phối hợp một chiêu hai người.
Chiêu thức của gã lúc này đã mất đi hiệu lực, cơ thể lại đang mất cân bằng, cho dù gã có bao nhiêu quyền chiêu thân pháp đi chăng nữa, thì lúc này cũng không thể phản kích được.
Có điều, dựa vào thân thủ của Triệu Ngũ Chuy, muốn cản một nhát kiếm đơn giản này thì vẫn có thể.
Triệu Ngũ Chuy buông trường kiếm ra, găng tay chặn kỹ trước mặt. Gã cắn răng chuẩn bị toàn lực chống đỡ một kiếm này, chỉ cần chống được là sẽ có thể phản kích.
Kiếm đến.
Ầm!
Một làn sóng vô hình tạo ra bởi chấn động nhanh chóng khuếch tán ra tứ phía.
Địa kiếm hơn 86 triệu cân lập tức cắt đứt hai tay Triệu Ngũ Chuy, nện thẳng xuống khiến đầu gã nát bét.
Cho dù là tu sĩ võ đạo cường đại như Triệu Ngũ Chuy, trong điều kiện không thể nào truyền linh lực vào trong chiêu thức, thì căn bản không thể nào đỡ được một đòn nặng nề của Địa kiếm!
Triệu Ngũ Chuy chết ngay lập tức!
Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng!!!
Tiếng trống trận ngày càng to rõ dồn dập.
Vương Hồng Đao bỗng nhiên biến sắc.
Đối phương không chút do dự dùng ưu thế của việc có thêm một người tham gia chiến đấu, tung ra một chiêu thức phối hợp vô cùng tuyệt diệu.
Không những thế, đối phương còn có một thanh kiếm với trọng lượng vượt xa sức tưởng tượng!
Việc mình cẩn thận lùi về quan sát cũng trở thành cơ hội để đối phương lấy ít địch nhiều!
Vương Hồng Đao nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Tùy cơ ứng biến... Hạ bút thành văn...
Đây mới là đối thủ thực sự.
“Nhóc con, ngươi chính là người lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này?” Vương Hồng Đao thử thăm dò nói.
Nhưng Cố Thanh Sơn căn bản không thèm để ý đến ông ta. Hắn thu kiếm đứng đó, lắng nghe tiếng trống rung trời.
Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng!
Tiếng trống càng thêm gấp gáp.
Cố Thanh Sơn đang tính toán thời gian.
Lúc này có lẽ trận pháp ngăn cách đã được sửa chữa hơn phân nửa rồi.
Thời gian còn lại càng ngày càng ít.
Phải lập tức giết chết Vương Hồng Đao, phải nhanh!
Bên cạnh hắn, Sơn Nữ nhặt Lục Giới Thần Sơn kiếm lên. Nàng nhìn chằm chằm trường kiếm trên tay, nở nụ cười khó mà thấy rõ.
Lạ thật đấy.
Rõ ràng mình có tất cả kinh nghiệm và chiêu thức của hắn, nhưng vẫn không cách nào so được với hắn.
Chỉ với một lần phối hợp duy nhất, hắn đã giết chết tu sĩ võ đạo Thái Hư cảnh Triệu Ngũ Chuy!
Sơn Nữ im lặng nhìn Cố Thanh Sơn, chỉ thấy hắn vô cùng hờ hững giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Vương Hồng Đao.
Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng Tùng!
Sát khí tỏa ra tràn ngập trong tiếng trống trận.
Sơn Nữ hiểu ý, cũng giơ kiếm chỉ về phía ông ta.
Cuối cùng, nàng vẫn không kìm được mà nói với ông ta một câu: “Vương trưởng lão, giờ đổi lại thành hai người chúng ta đối chọi một mình ông, ông cảm thấy như thế nào?”
Trong giọng điệu của nàng, ngoài sự lạnh lùng quen thuộc còn ẩn chứ chút cảm giác hả giận.
Sơn Nữ nói ra một câu trút giận rồi nhìn về phía Vương Hồng Đao.
Sắc mặt ông ta âm trầm đến đáng sợ, nói: “Dù các ngươi hai chọi một cũng chưa chắc có thể thắng được ta.”
“Vì sao Vương trưởng lão lại tự tin như vậy?” Sơn Nữ hỏi.
“Thời gian ta luyện đao còn dài hơn tuổi đời của các ngươi đấy.” Ông ta từ từ rút thanh đao sau lưng ra.
Cả thanh trường đao ánh lên một màu đen tuyền. Trong lúc được rút ra, có vô số tiếng kêu rên thê lương bạo phát ra từ nó, khiến tiếng trống trận cũng bị lấn át đi phần nào.
Nhìn kỹ lại, người ta có thể thấy được những bóng xám quấn quanh trường đao. Bọn chúng đợi một lúc, không thấy có bất kỳ linh lực hay thuật pháp nào thúc đẩy, lúc này mới dần tiêu tan.
Chuôi đao mảnh nhỏ và hẹp dài, thay vì nói là chiến đao dùng để chém giết thì chẳng bằng nói đây là vật dẫn để phóng thích thuật pháp.
Thanh đao này có một tên gọi, là Thi Hoàng đao.
Cuối cùng cũng đã có người khiến Vương Hồng Đao phải rút nó ra.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm thanh đao của ông ta, lẩm bẩm nói: “Ta chưa từng thấy thanh đao nào kỳ quái như vậy.”
Vương Hồng Đao vuốt ve lưỡi đao, nói khẽ: “Những kẻ từng gặp thanh đao này đều đã chết.”
“Thanh đao này ẩn chứa thuật pháp vô biên, đáng tiếc giờ ta không thể nào sử dụng linh lực.” Giọng nói của ông ta ngập tràn vẻ tiếc nuối. Ngay sau đó, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi: “Cũng không quan trọng, rất nhiều năm qua, ta vẫn chưa thực sự dùng đến đao thuật.”
Sát ý sắc bén dâng lên từ trên người Vương Hồng Đao. Giờ khắc này, ông ta đã bị ép buộc đến tuyệt cảnh, không thể không từ bỏ tất cả tính toán, chỉ có thể dùng đao để quyết chiến sinh tử với kẻ địch.
Giờ khắc này, ông ta mới giống một tu sĩ dùng đao.
Cố Thanh Sơn lại dừng bước. Hắn đứng tại chỗ, không tiến lên.
“Công tử?” Sơn Nữ nghi ngờ truyền âm hỏi.
“Chờ.”
“Vâng.” Sơn Nữ cũng đứng lại theo.
Bọn họ đứng cách Vương Hồng Đao tầm mấy mét.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chém giết sau cùng, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn không tiến lên. Hắn chỉ yên lặng cầm trường kiếm đứng đó, dường như đang tìm kiếm sơ hở của ông ta.
Vương Hồng Đao nắm chặt trường đao, đưa ngang trước người tạo thế phòng thủ.
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Trống trận vang vọng không ngừng.
Vương Hồng Đao cẩn thận lắng nghe tiếng trống trận, khí thế hừng hực quyết chiến trên người dần bớt đi. Trên mặt ông ta từ từ hiện ra nụ cười chiến thắng.
“Trong thời gian mười lăm hơi thở, ngươi sẽ không giết được ta đâu.” Vương Hồng Đao giơ Thi Hoàng đao lên cản trước người, nói tiếp: “Ta vẫn luôn tính toán thời gian, chỉ còn mười lăm hơi thở nữa thôi, trận pháp ngăn cách sẽ được sửa xong. Đợi ta có thể sử dụng linh lực, ta sẽ dùng đủ các loại thuật pháp trên đao này tra tấn ngươi.”
Đây là kỹ xảo lão ta dùng để đánh động lòng người.