"Cũng vì thế, Ma quốc tổn thương nặng nên tạm thời rút lui, bây giờ Liên Minh lại chọn thủ lĩnh mới. Ta thấy thủ lĩnh mới cũng sẽ bị thao túng, một khi gặp phải Trật Tự Ma Vương cũng vẫn đáng thương như trước thôi, cuối cùng ngay cả linh hồn cũng sẽ bị lấy đi, chẳng bằng chết ngay bây giờ còn có cơ hội được đầu thai."
"Ai biết... Đây lại là sư tôn của chú?"
Những lời này nói ra một hơi, vạch trần lớp vải thưa kinh tởm cuối cùng của Liên Minh.
Cố Thanh Sơn lộ ra ý cười.
Thế gian cũng không có gì mới.
Từ xưa đến nay, có vô số thế lực và tổ chức, dùng các loại vỏ bọc rất quang vinh xinh đẹp, lén lút tiến hành nhiều loại hoạt động tăm tối.
Cố Thanh Sơn nói: "Đa tạ chỉ bảo, tôi sẽ thuyết phục sư tôn mình, sau này sẽ không quản chuyện của Liên Minh Tu Hành nữa."
Trần Vương vỗ vỗ bờ vai của Cố Thanh Sơn nói: "Vậy là đúng, chú ở đây, có Barry và Mèo Con, đi đâu trong Chín trăm triệu tầng thế giới mà chả được? Một cái Liên Minh rác rưởi không đáng lưu luyến, người tu hành kiệt xuất chân chính đều đã nhảy hết ra ngoài lâu rồi."
"Về chuyện sư tôn đệ..." Cố Thanh Sơn hỏi.
"Việc này chú đừng nói với Barry, nếu không... ta cũng chả giữ nổi cái mặt mo này." Trần Vương dặn dò nghiêm túc.
"Danh ngạch thì sao?"
"Ta tặng vài cái danh ngạch cho sư tôn chú... Không cần chờ theo quy trình, bây giờ ta sẽ xử lý chuyện này ngay lập tức."
Cố Thanh Sơn vội vàng nói: "Vậy không tốt lắm, hay là quên đi, đệ biết danh ngạch dung hợp thế giới rất trân quý, không thể..."
"Không sao." Trần Vương khoát tay lia lịa nói: "Chuyện này chú cứ giao cho Trần ca ta xử lý, lẽ nào chú vẫn chưa yên tâm?"
Cố Thanh Sơn cũng không cãi, ôm quyền nói: "Đa tạ Trần ca!"
Trần Vương gật đầu thoả mãn.
Hắn lấy ra một cuốn vở, lật một cái, tìm được tên Tạ Đạo Linh cùng với số lượng thế giới dung hợp tương ứng.
"Chính là chỗ này!"
Trần Vương lầu bầu, lấy ra một cái bút máy viết vài chữ xiêu vẹo:
"Do Trần Vương giải quyết thay nàng!"
Cuối cùng, hắn ta ký tên của mình vào.
"Được rồi, chuyện này coi như xong."
Hắn thu hồi cuốn vở, nói với Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng trong lòng.
Năm suất dung hợp thế giới, cái này là thứ có giá trị liên thành ở trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Không ngờ đối phương lại ra tay hào phóng như vậy.
"Khiến Trần ca tốn kém rồi!"
Cố Thanh Sơn hơi băn khoăn.
Tạ Đạo Linh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ôm quyền hành lễ nói: "Đa tạ các hạ giúp đỡ."
"Không cần phải bận lòng đâu, dù sao ta cũng không thiệt hại gì cả." Trần Vương nói.
Hắn chỉ chỉ tám tên trưởng lão đã sớm choáng váng phía sau.
"Mấy năm nay bọn họ đã làm khá nhiều chuyện, cũng tích lũy được chút ít, đủ lọt vào mắt ta rồi."
"Ta sai thủ hạ đi thu của cải của bọn họ qua đây, về cơ bản có thể đền bù tổn thất cho ta."
"Cứ như vậy, tất cả chúng ta đều vui vẻ." Trần Vương nhếch miệng cười nói.
Tám tên trưởng lão quá sợ hãi.
Bọn họ nghĩ vỡ đầu cũng không ra, mưu kế tỉ mỉ của mình cuối cùng vậy mà phát triển đến cục diện này."
Lão giả cầm đầu mặt trầm như nước, trầm giọng nói: "Trọng tài đại nhân, lời này của ngài là có ý gì? Ngài cho kẻ địch chiếm lấy thế giới của chúng ta nhẹ nhàng như vậy sao?"
"Chúng ta sẽ không khuất phục, chúng ta muốn tố cáo cấp trên!" Một tên trưởng lão khác lớn tiếng nói.
"Đúng, chúng ta tuyệt đối không sợ ngươi."
"Đại nhân, lẽ nào ngài không nói đạo lý sao?"
Bọn chúng nhao nhao kêu lên.
Trần Vương lộ ra vẻ sốt ruột, cũng không quay đầu lại mà chỉ chìa tay nhẹ nhàng điểm một cái trong không trung.
"Ta là Trần Vương, khi vui vẻ để ý đến ngươi, lúc không cao hứng thì giết ngươi, không theo đạo lý nào. Nhớ kỹ phải đi đầu thai nhé!"
Vừa dứt lời, vô số sợi ánh sáng đen nhập vào trong cơ thể tám tên trưởng lão.
Tám tên trưởng lão liền rút khí giới ra ngay tức khắc, chém tới người bên cạnh.
Bọn chúng không vận dụng chút linh lực nào, tựa như mất đi linh trí thông thường, chỉ lo điên cuồng chém giết người khác.
Trong đại điện, rất nhanh an tĩnh lại hoàn toàn.
Tám tên trưởng lão đều nằm sấp trên mặt đất.
Bọn chúng chết rồi!
Trần Vương quay đầu nhìn thoáng qua thi thể tám tên trưởng lão.
Hắn cau mày, tràn đầy áy náy nói: "Thật ngại quá, ta giết người có một khuyết điểm to lớn, đó chính là rất dễ làm sàn nhà người khác bị bẩn."
"Không sao, thật ra ngài đã thay chúng ta giải quyết một chuyện phiền toái rất lớn."
Tạ Đạo Linh nhẹ giọng cảm tạ.
"A, mọi người không để ý là tốt rồi, hiện tại để chúng ta xử lý chuyện này cho dứt điểm đi."
Trần Vương vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái ở khoảng không trên đỉnh đầu của mình.
Một cái bộ đàm đã ở trong tay hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, liền bắt đầu nói vào bộ đàm: "Đây là Trần Vương, gọi lão đầu tới nghe điện thoại!"
Trong ống nghe ồn ào không rõ, nhưng rất nhanh đã vang lên âm nhạc ưu nhã.
Trong tiếng nhạc, một tiếng robot trả lời: "Nơi này là phòng làm việc của Hội trưởng Uỷ ban Trọng tài Thế giới, Hội trưởng đại nhân đi xem hội biểu diễn, nếu có việc gấp xin nhắn lại sau tiếng "bíp", nếu như là sự tình hết sức khẩn cấp, xin tự mình xử lý. Cảm ơn!"
"Bíp!"
Trần Vương nói với bộ đàm: "Trần Vương ở đây, báo cáo như sau:..."
"Tám tên trưởng lão Liên Minh Tu Hành nhất trí đưa ra thỉnh cầu với tôi, muốn trả lại quyền kiểm soát Liên Minh Tu Hành cho thủ lĩnh tân nhiệm."
"Xét thấy lập trường và thái độ của bọn họ đều khá kiên quyết, tôi đã đồng ý những việc đó, cũng trình lên hồ sơ và văn kiện liên quan."
"Lão đầu về thì tranh thủ thời gian thẩm tra chuyện này nhé!"
"Đã báo cáo xong."
Trần Vương buông tay ra.
Cái bộ đàm cổ xưa kia tự động bay trở về phía trên đỉnh đầu hắn rồi biến mất.
"Thế nào, Trần ca ta làm việc được chứ?" Hắn cười nói với Cố Thanh Sơn.
"Đa tạ Trần ca, chốc nữa chúng ta cùng uống chút rượu nhé." Cố Thanh Sơn nói.
"Nghe nói tay nghề nấu nướng của chú không tệ, còn được đầu bếp Mĩ Canh Trấn khen ngợi?"
"Tạm được thôi."
"Tốt, lần sau lúc ta đến câu lạc bộ tìm Barry, hy vọng có thể thưởng thức thủ nghệ của chú."
"Có vấn đề gì đâu, lúc nào cũng hoan nghênh." Cố Thanh Sơn cười nói.
Trần Vương bèn gật đầu với hắn, lại thăm hỏi Tạ Đạo Linh: "Vậy ta xin cáo từ!"
"Trần ca đi thong thả!"
"Đa tạ các hạ, tạm biệt!"
Trần Vương bay lên trần nhà đại điện, đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Trong đại điện, còn lại thầy trò hai người.
Chỉ một lát sau, Tú Tú, Tình Nhu và Uyển Nhi liền đi ra từ tấm bình phong sau đại điện.
Ngỗng trắng khí thế mười phần đi ở cuối cùng.
"Tam sư huynh!" Tú Tú kêu lên mừng rỡ.
"Ha ha, Tú Tú, đã lâu không gặp, đến đây!"
Cố Thanh Sơn chạy chậm lại đón.
Hắn ngồi xổm xuống, một tay ôm lấy Tú Tú, theo thói quen bế nàng đặt trên vai mình.
Tú Tú hơi sững sờ, lộ ra vẻ mừng rỡ rất nhanh.
Thuở nhỏ nàng vô cùng khổ, nhận hết đau khổ, sau khi lớn lên lại không có bạn cùng lứa tuổi ở trong tông môn, tất cả tông môn lác đác có mấy người, thanh tịnh nhưng bơ vơ.
Sau thật vất vả mới có thêm Cố Thanh Sơn, kết quả chiến tranh bùng nổ, Tiểu Lâu và Thanh Sơn đều lên tiền tuyến.
Đã lâu lắm rồi không có người chơi với nàng.
Mà Cố Thanh Sơn là sư huynh nàng công nhận, lần này trở lại một cái bèn giải quyết vấn đề lớn của tông môn.
Mặc dù một quãng thời gian chưa gặp, nhưng sư huynh vẫn đối xử với nàng như trước.
Hơn nữa, bên trong tông lại thêm hai vị sư... muội.
Như vậy náo nhiệt hơn trước.
Tú Tú vui vẻ nói: "Oa, trên vai sư huynh thật là thoải mái!"
"Đó là đương nhiên, sư huynh rèn luyện đặc biệt mà. Hi hi, chào đại sư huynh!"
"Ừm, cuối cùng ngươi cũng trưởng thành, không tệ!" Ngỗng trắng nghểnh đầu nói.
Cố Thanh Sơn nhìn bốn phía, lại không thấy Tần Tiểu Lâu.
"Ơ, Sao không thấy nhị sư huynh?" Hắn hỏi.
"Nhị sư huynh ngươi đang bế quan tu hành."
"Bế quan? Tu hành?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên lặp lại.
Tần Tiểu Lâu thông minh tuyệt đỉnh, tinh thông lục nghệ, nhưng chán ghét tu hành.
Cho nên mỗi lần xuất môn đùa giỡn những nữ tu của các môn phái khác, giả sử không báo thân phận, dựa vào tu vi của hắn, nhất định sẽ bị đánh một trận.