[Đã nhận được hồn lực, bắt đầu lĩnh ngộ.] Hệ thống Chiến Thần nói.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Cố Thanh Sơn buông kiếm trong tay ra đi tới giữa bàn điều khiển bắt đầu thao tác cực nhanh.
Đầu tiên hắn điều khiển phi thuyền thả mấy hài cốt ra, sau đó điều chỉnh tốc độ phi hành tới nhanh nhất, trình độ ẩn hình tới mức cao nhất.
Cứ như vậy, phi thuyền giảm bớt trọng lượng, nhưng bởi vì tốc độ bị nâng cao nên sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Trong tình huống bình thường, thuyền trưởng tuyệt đối không cho phép phi thuyền tiến lên như vậy.
Thế nhưng Cố Thanh Sơn không hề quan tâm đến chút năng lượng bị tiêu hao đó.
Cả chiến thuyền phát ra một tiếng ầm vang, bắt đầu tăng tốc trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên phía sau Cố Thanh Sơn:
"Không ngờ, cậu còn có thể điều khiển phi thuyền."
Đây là giọng nói của thuyền trưởng.
Chẳng biết từ lúc nào ông ta đã đứng ở cửa phòng điều khiển.
Cố Thanh Sơn không quay đầu lại chỉ nói vọng ra: "Tôi có việc gấp."
Giọng nói của thuyền trưởng trầm xuống: "Nhưng cậu đang dùng phi thuyền của tôi."
"Ừ, chuyện này tôi biết, cho nên tôi trả tiền."
Cố Thanh Sơn lấy ra cái rương tiền của Vương Thành ném ra đằng sau.
Ầm!
Cái rương rớt xuống mặt đất giữa hai người, tiền tệ màu xanh rơi đầy đất.
Thuyền trưởng nhìn tiền rơi tán loạn trên mặt đất ánh mắt lấp lóe.
Đầu tiên là điều khiển phi thuyền, ngay sau đó lại ném ra nguyên cả một rương tiền, các hành động của Vương Thành đều ngoài dự liệu của ông ta.
"Cậu dùng phi thuyền của tôi để làm gì?" Thuyền trưởng hỏi dò.
"Để nhanh chóng đến được chợ đêm."
"Sau đó thì sao? Cậu muốn làm gì ở đó?"
"Chuyện sau đó là chuyện riêng của tôi, không có gì quan trọng."
Cố Thanh Sơn không hề quay đầu, vừa nói vừa tiếp tục khống chế phi thuyền.
Hắn tìm kiếm khả năng giúp phi thuyền có thể tiếp tục tăng tốc từ dụng cụ cảm ứng sức gió trong gió lớn quay cuồng ngoài hư không.
Sinh mệnh Vân Cơ đang bị đe dọa, hiện tại tuyệt không thể kéo dài nữa, phải lập tức chạy tới!
Thuyền trưởng nhìn rương tiền trên mặt đất, lại nhìn bóng lưng Vương Thành.
"Vương Thành à Vương Thành, không ngờ rằng tôi đã xem thường cậu."
Ông ta vừa nói vừa yên lặng giơ tay lên, nhắm về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Đồ ngu này tại ngay thời điểm mấu chốt còn muốn gây chuyện nữa!
Thần niệm hắn phát tán ra ngoài, lướt qua vách ngăn phi thuyền từ trong dòng chảy hỗn loạn của thời không tìm đại một cây gậy gỗ vô dụng.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Cố Thanh Sơn và cây gậy gỗ đổi vị trí cho nhau.
Hắn xuất hiện trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, còn cây gậy gỗ thì xuất hiện trong hư không trước đài điều khiển.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Di Hình Hoán Ảnh tiếp tục phát động!
Cố Thanh Sơn đổi vị trí với thuyền trưởng.
Hắn lại xuất hiện trong khoang thuyền, mà thuyền trưởng lại bị ném vào trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Thân hình Cố Thanh Sơn lóe lên, lại trở về đứng trước bàn điều khiển.
Lúc này, cây gậy gỗ vừa mới rơi xuống đất.
Thời gian không đến một hơi thở, thuyền trưởng có thực lực mạnh nhất trên cả chiếc thuyền này cứ như vậy bị ném ra khỏi phi thuyền.
Cố Thanh Sơn tiếp tục điều khiển phi thuyền đi tới.
Sự chú ý của hắn không bị dời đi dù chỉ một tia, chỉ tập trung lái phi thuyền muốn nhanh chóng đi tới chợ đêm.
Mấy chục giây sau.
Một âm thanh thở hổn hển từ cửa phòng điều khiển vang lên.
"Vương Thành, rốt cuộc cậu là ai?" Thuyền trưởng tức giận quát.
"Cho dù tôi là ai, thì ông cũng đừng nhiều chuyện gây sự với tôi." Cố Thanh Sơn cúi đầu điều khiển phi thuyền, thuận miệng đáp.
Thuyền trưởng dừng một chút, đột nhiên điên cuồng cười lên ha hả.
"Ha ha ha, cậu tuyệt đối không phải Vương Thành!"
"Tôi nói mà, Vương Thành làm sao có thể triệu hồi ra Quỷ vương!"
Ông ta lầu bầu nói: "Sở hữu kỹ năng không gian kỳ diệu như vậy, nhất định đã từng làm không ít chuyện lớn nhỉ!"
"Người tài như cậu nhưng phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhất định là vì tránh né cái gì đó."
"Tôi đoán, cậu đại khái cũng giống như tôi."
"Cậu nếu không phải là một tội phạm bị truy nã cần mai danh ẩn tích thì cũng là người vừa làm một vố lớn, muốn tránh đầu sóng ngọn gió, cho nên trốn lên thuyền của tôi."
Thuyền trưởng từ từ nói, ánh mắt đã thay đổi.
Ông ta dần dần lộ ra vẻ hưng phấn, bắt đầu hoạt động ngón tay: "Cậu quả thực rất lợi hại, nhưng đáng tiếc cậu đã đến trên thuyền của tôi rồi."
"Mà vừa khéo sao chúng ta lại đang ở trong dòng chảy hỗn loạn của thời không."
"Cho nên, mọi thứ của cậu đến cuối cùng đều sẽ là của tôi."
Ông ta đưa tay đặt lên cửa, toàn thân đột nhiên biến mát.
Phi thuyền đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của Cố Thanh Sơn.
Cả phi thuyền rõ ràng giảm bớt tốc độ, cuối cùng hoàn toàn tắt lửa bắt đầu chao liệng trong hư không.
Cùng lúc đó, từng thuyền viên từ trong tường kim loại đi ra.
Khuôn mặt bọn họ vô cùng lạnh lùng, thân hình cứng ngắc giống như zombie ngày tận thế.
"Cần gì phải làm tuyệt tình đến vậy."
Cố Thanh Sơn lắc đầu thở dài nói.
Triều Âm kiếm bay ra ngoài, một đường đánh chém mấy chục thuyền viên trong mấy chục thước.
Đinh đinh đang đang leng keng!!!
Ánh sét văng khắp nơi.
Các thuyền viên bị đánh lui từng chút một, nhưng trên người chỉ để lại mấy vết trầy sắc bén chứ không bị "Đoạn Ly" khống chế.
Hành động của bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.
Nếu như lúc trước chỉ có một tên phó nhì như vậy thì không sao.
Nhưng bây giờ tất cả thuyền viên đều không bị "Đoạn Ly" ảnh hưởng.
Chuyện này khiến cho Cố Thanh Sơn có vẻ kinh ngạc.
Giọng nói hung ác độc địa của thuyền trưởng càng thêm hưng phấn: "Nếu như là một trường hợp khác có lẽ tôi sẽ suy nghĩ thêm về đề nghị của cậu. Nhưng phi thuyền này là địa bàn của tôi, là thế giới của tôi, lần này tôi ăn chắc cậu rồi!"
"Đến đây đi, Vương Thành giả, không phải cậu có một ma quỷ rất lợi hại sao?"
"Tôi hiểu tất cả các bước triệu hoán ma quỷ của đám triệu hoán sư các cậu. Tôi cam đoan cậu không có cơ hội nào để triệu hoán nó đâu!"
Trong lúc nói chuyện, những thuyền viên kia đã chen nhau lao lên.
Bọn họ vây Cố Thanh Sơn lại liên tục công kích.
Đôi mắt Cố Thanh Sơn trở nên nghiêm nghị.
Tạch!
Lục Giới Thần Sơn kiếm xuất hiện.
Kiếm mang cực lớn màu xanh nhạt vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung.
Toàn bộ thuyền viên bị Nguyệt Trảm chặt thành mấy khúc!
Kiếm phong mãnh liệt, thổi bay tay cụt chân cụt ra ngoài đập lên vách tường kim loại không ngừng phát ra tiếng vang nặng nề.
Thi thể đua nhau ngã xuống mặt đất nhưng lại không thấy một vết máu nào.
Sau đó thi thể cũng nhanh chóng biến mất.
Trên mặt đất thế mà lại là những bộ khôi giáp đồ bảo hộ nằm la liệt.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào đám trang bị hỏng hóc nằm đầy đất, trong lòng lập tức hiểu ra.
Thảo nào "Đoạn Ly" cũng không thể làm cho đối phương ngưng hành động.
Bản thân bọn họ chỉ là các loại đồ bảo hộ!
Thuyền trưởng trầm mặc một hơi thở bỗng nhiên nở nụ cười: "Thật sự có tài, thế nhưng cậu có thể chiến đấu như vậy tới khi nào?"
Đám đồ bảo hộ dần dần chìm vào sàn phi thuyền, biến mất không còn vết tích.
Chỉ một hơi thở ngắn ngủi sau đó.
Lại có thêm nhiều thuyền viên xuất hiện.
Ánh mắt của bọn họ lúc này đây linh động hơn nhiều, hành động cũng càng linh hoạt giống ngày thường hơn.
"Người của tôi là vô tận, hơn nữa càng ngày sẽ càng lợi hại hơn."
Thuyền trưởng cười to nói.
Cố Thanh Sơn không thèm để ý đến tiếng cười to đầy trào phúng của thuyền trưởng.
Tay hắn chống lên bàn điều khiển, đôi mắt nhìn chằm chằm hư không trước mặt.
Từng hàng chữ nhỏ lập lòe đang nhanh chóng xuất hiện.
[Phát hiện vật phẩm: Khôi Lỗi Phi Thuyền.]
[Vật phẩm đã bị thi triển thuật pháp: Thuật dung hợp kim loại (cao cấp), Thuật khống chế linh hồn con rối (trung cấp).]
[Thuật dung hợp kim loại (cao cấp): ngài có thể dung hợp bản thân và kim loại dùng để tạo vật thành một thể, hoặc là dùng ý chí khống chế kim loại.]
[Thuật khống chế linh hồn con rối (trung cấp): Ngài có thể dùng sức mạnh linh hồn khống chế khôi lỗi của mình chiến đấu.]
[Xét thấy ngài đã giải phóng linh hồn, nên ngài có thể trực tiếp tu tập hai loại thuật pháp trên.]
[Học được hai loại thuật pháp này, ngài sẽ nhận chức danh Khôi Lỗi Sư Kim Loại.]