Chú Hãy Ngủ Với Tôi

Chương 11

Vừa bước vào nhà, Đỗ Như bất ngờ khi thấy Thái Bá đang ngồi nói chuyện với mẹ mình. Cả hai bàn gì đó xem ra rất thú vị. Chắc lại là công việc và mấy kế hoạch buôn bán mỹ phẩm dở hơi kia. Lắm khi cô tự hỏi, ngoài công việc ra thì những "kẻ sống không có cảm xúc" ấy còn quan tâm đến thứ gì khác chăng? Không muốn hai người kia phát hiện ra sự hiện diện của mình nên Đỗ Như nhanh chóng quay lưng bước vội lên các bậc thang. Thế nhưng xui xẻo thay, sự tránh mặt này hoàn toàn thất bại vì bà chủ Đỗ đã kịp trông thấy con gái...

- Đỗ Như! - Tiếng gọi lớn của bà chủ Đỗ kéo giật con lại - Đã về mà sao không chào mẹ một câu? Con biết nhà ta có khách chứ?

Đôi chân dừng lại, Đỗ Như cắn môi bởi quá bực bội vì cứ bị làm phiền. Cô cảm giác mình chẳng bao giờ được yên tĩnh dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.

- Thấy hai vị trò chuyện vui vẻ quá, tôi không nỡ cắt ngang. - Mau chóng xoay lưng lại, Đỗ Như khoanh tay đáp với chất giọng lạnh nhạt.

Phía dưới, cách chân cầu thang khoảng chục bước chân, bà chủ Đỗ bắt đầu khó chịu trước cái kiểu trả lời hỗn láo đó.

- Đang có khách, con hãy ăn nói cho tử tế! Đi xuống đây chào chú Thái Bá!

Hướng mắt sang Thái Bá đứng bên cạnh mẹ mình, Đỗ Như thấy ông mỉm cười thân thiện. Chẳng rõ sao nhưng cô không ưa người đàn ông lịch thiệp ấy.

- Tôi không thích chào ông ta.

Ban đầu là sững sờ vì kinh ngạc tiếp đến bà chủ Đỗ tức giận bởi thái độ thiếu tôn trọng của con đối với vị khách lớn tuổi:

- Thôi ngay cái kiểu mất dạy đó! Con là đứa không được dạy dỗ à?

- Từ nhỏ đến lớn, mẹ có dạy dỗ tôi bao giờ? - Có lẽ cô bé ương ngạnh này muốn làm đối phương lên cơn đau tim.

Đúng lúc giọng nói đều đều của Thái Bá vang lên. Giống như lần trước, ông lại là người vào khuyên nhủ, ngăn cuộc tranh cãi của hai mẹ con không bùng nổ.

- Thôi, bà chủ Đỗ đừng tức giận kẻo ảnh hưởng sức khoẻ. Cô chủ Đỗ đã không muốn thì ép cũng vô ích. Tôi chẳng để bụng đâu.

- Xin lỗi vì con bé ăn nói thiếu lễ độ. Tính nó rất bướng nên khó dạy bảo.

Nghe lời xin lỗi chậm rãi từ bà chủ Đỗ, Thái Bá cười nhẹ xong chuyển dời ánh mắt về phía Đỗ Như còn giữ nguyên tư thế kênh kiệu:

- Tuổi trẻ sốc nổi, thích gì bảo đó không nghĩ đến hậu quả. Nhưng sau này lớn lên, trải qua sóng gió cuộc đời, chúng sẽ có cách ứng xử khác hôm nay. Ngựa non háu đá đến mấy rồi cũng dễ dàng bị khuất phục!

Gương mặt Đỗ Như bỗng chốc lạnh băng khi nghe từng lời nhẹ nhàng nhưng mang hàm ý khinh nhờn đến tài tình từ Nguyễn Thái Bá. Cô đã sớm nhận ra bộ mặt chẳng mấy đẹp đẽ ẩn sau dáng vẻ lịch thiệp sang trọng đó của người đàn ông này. Cô ghét cái nụ cười mang vẻ bao dung độ lượng kia, ông đang cố tỏ ra mình là bậc trưởng bối, không chấp nhất để bụng những kẻ tiểu bối cỏn con như cô.

Đang bức bối thì chợt, Đỗ Như thấy trên bàn có ly rượu màu đỏ. Một ý tưởng thú vị nhanh chóng hình thành trong đầu cô gái tinh ranh ấy... Nghĩ là làm, Đỗ Như mau chóng bước xuống rồi tiến về phía bà chủ Đỗ và Thái Bá đang đứng. Chưa kịp để hai người họ hiểu chuyện gì thì cô quay qua bên trái đưa tay cầm ly rượu lên xong đến đứng ngay trước Thái Bá, nhoẻn miệng cười.

- Tôi sẽ cho ông thấy, con ngựa non như tôi háu đá đến thế nào.

Dứt lời, Đỗ Như lập tức tạt rượu vào người Thái Bá trước sự ngỡ ngàng của bà chủ Đỗ. Cô mỉm cười khoái chí khi nhìn thứ chất lỏng màu đỏ kia chảy dài xuống bộ áo vest sang trọng, làm nó trở nên bẩn đi. À, giờ thì trông ông ta không còn cái dáng vẻ cao cao tại thượng giả dối phát kinh nữa. Chỉ là một gã đàn ông với bộ áo bị ướt.

- Chuyện này là sao? - Thái Bá, ngạc nhiên vì còn giữ chất giọng đều đều.

- Tôi thích thế! Đáng phục thật! Ông không hề tức giận à? Mắng tôi đi nào, đừng có ra vẻ độ lượng như vậy chứ.

Đỗ Như thách thức đồng thời quan sát biểu hiện trên mặt Thái Bá. Cô khá ngạc nhiên bởi rõ ràng, các cơ mặt của ông chẳng hề dịch chuyển. Chính xác là, không một cảm xúc nào trên đó, thậm chí cả giận dữ. Kín đáo quét cái nhìn xuống dưới, cô bất ngờ khi thấy bàn tay của Nguyễn giám đốc cao quý đang siết chặt và... run! Phát hiện ra một điều cực kỳ thú vị, Đỗ Như cười khỉnh, kéo dài giọng:

- Kìa! Ông giận đến run người ấy vậy vẫn không mắng tôi dù là nửa câu?

Nhưng câu châm chọc đã kích của cô bé hai mươi chẳng kéo dài được lâu vì bà chủ Đỗ thình lình nói lớn kèm theo sự giận dữ:

- Đủ rồi, Đỗ Như!

Nhanh chóng xoay qua và chưa mở miệng nói câu nào là Đỗ Như đã lãnh trọn cú tát mạnh mẽ từ mẹ. Cái âm thanh va chạm vang lớn đủ hiểu, bà không hề nương tay với con. Bên cạnh, dẫu lòng đang tức giận nhưng Thái Bá cũng vô cùng ngạc nhiên trước hành động phạt con ngay tại chỗ của người phụ nữ trung niên.

- Mày làm cái trò gì vậy? Hỗn láo có giới hạn thôi chứ! Mày đang tự biến bản thân thành đứa hư hỏng không có giáo dục trước mặt người khác thế hả? - Bà chủ Đỗ chiếu cái nhìn đanh sắc dữ tợn vào con gái, miệng gằn từng chữ như muốn đay nghiến chúng.

Đối diện, Đỗ Như cứ giữ nguyên tư thế: đưa tay rờ bên má phải đỏ ửng bởi cú đánh và mắt thì mở to thất thần, cái nhìn hướng vào khoảng không vô định. Cô vừa bị đánh. Nó đau thật! Cảm giác tồn tại duy nhất lúc này trong lòng Đỗ Như là sự nặng nề đến khó thở. Rất tệ! Đến mức, cô muốn mình hãy rời khỏi ngôi biệt thự lạnh lẽo đồng thời tránh xa người phụ nữ mà mình phải gọi bằng mẹ! Đơn giản, bà chưa từng yêu thương cô lấy một ngày. Chẳng thèm nhìn nói thêm lời nào, thậm chí cả nhìn cũng không, Đỗ Như cứ thế quay gót và lập tức bỏ chạy ra khỏi nhà mặc những người hầu gọi theo.

Dõi theo bóng dáng cô con gái bướng bỉnh khuất dần sau cánh cổng, bà chủ Đỗ nhắm mắt, khẽ thở ra mệt mỏi. Bà cảm thấy bất lực trước hành động ngang ngược từ con. Là người mẹ, bà hiểu rõ, mình đang mất quyền kiểm soát đối với nó.

- Xin lỗi Nguyễn giám đốc, là do tôi không biết dạy con. Muốn trách, ngài hãy trách tôi một người mẹ thất bại.

Gương mặt của Thái Bá từ nãy đến giờ chẳng thay đổi, vẫn bình thản lạ lùng.

- Tôi hiểu, phu nhân không cần phải như vậy.

Tuy chất giọng rất nhẹ nhàng nhưng sự thật, lòng Thái Bá xuất hiện nỗi căm phẫn ghê gớm! Một người xem trọng danh dự như ông, bị sỉ nhục như thế bởi con bé hai mươi tuổi là không thể chấp nhận. Nhất định, ông không bỏ qua chuyện này!

***

"Anh yêu, tối nay em phải hoàn thành dự án nên cần ở lại công ti. Anh ăn tối rồi ngủ trước đi. Sáng mai em sẽ tranh thủ về sớm gặp anh. Bye! Ngủ ngon nhé!"

Sau khi nghe xong tin nhắn thoại trong hộp thư đến, Tôn Duy thở thật mạnh rồi đóng nắp điện thoại lại. Chán nản vì đêm nay tiếp tục ngủ một mình. Đưa mắt nhìn ngôi nhà trống vắng hoe, anh buồn bã. Vẻ như mối quan hệ vợ chồng của anh và Ngọc Thuỳ càng ngày càng nhạt nhẽo. Dạo gần đây cô thường không về nhà vào buổi tối vì mãi bận bịu với các dự án kinh doanh. Tôn Duy ăn tối một mình, ngủ một mình trong ngôi nhà bỗng dưng rộng lớn hơn bởi sự cô độc. Anh chẳng rõ mối quan hệ mong manh hơn sợi chỉ này rồi sẽ đi đến đâu? Thật sự anh không muốn tưởng tưởng cảnh hai vợ chồng, ngày nào đấy rất gần, phải ly hôn.

Giật mình vì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo, Tôn Duy cầm lên xem thì thấy cuộc gọi từ Đỗ Như. Anh hơi lưỡng lự chẳng biết có nên bắt máy không vì sợ cô nàng ngổ ngáo ấy lại bắt mình làm trò điên khùng nào đó giữa đêm mưa lớn.

- Alo, tôi nghe đây. Có gì không? - Sau cùng, chàng trai cũng đành bắt máy.

Bên kia đầu dây, một khoảng lặng kéo đến. Chẳng hề có bất kỳ âm thanh nào.

- Nè, nếu cô muốn chọc phá tôi...

Anh chàng họ Tôn chợt ngừng quát mắng lại khi đột ngột nghe giọng Đỗ Như vang khẽ, đầy tê tái lạnh giá và run run, nghe rời rạc đứt quãng:

- Xin... lỗi! Tôi không muốn làm phiền chú... nhưng... giờ tôi chẳng còn chỗ nào để đến nên... Tôi rất lạnh! Mưa mỗi lúc một lớn... Tôi sợ lắm...

- Này, cô ở đâu vậy? Đừng nói giờ này cô đang ở ngoài trời mưa nhé? - Tôn Duy hỏi lo lắng đồng thời nhìn ra cửa sổ, mưa như trút nước.

- Tôi... tôi không về nhà... Tôi dầm mưa...

Nghe xong, Tôn Duy đứng bật dậy, vốn tính dễ nổi nóng nên lại mắng cô bé:

- Điên rồi sao mà lại dầm mưa! Cô thật là, làm tôi tức giận thì cô vui lắm à? Giờ cô đang ở đâu?

Không có tiếng đáp lời, Tôn Duy cố gắng dỏng tai để có thể nghe giọng nói của Đỗ Như bởi bên kia, âm thanh mưa rơi gần như át đi tất cả.

- Tôi đang ở... ở...

Nhưng chẳng kịp nghe nơi đó là đâu thì Tôn Duy nghệch mặt vì tiếng Bíp! Bip! cất lên thật rõ. Cuộc gọi kết thúc. Đờ đẫn trong vài giây, anh liền nghiến răng vì hành động tắt mát đột ngột của Đỗ Như nên mau chóng bấm số gọi lại cho cô. Thế nhưng, đầu dây liên tục báo không liên lạc được.

- Cái con bé này làm mình phát điên thật! Tôi mặc xác cô!

Ném nhẹ chiếc điện thoại lên bàn, Tôn Duy hậm hực ngồi phịch xuống ghế. Anh chẳng rõ Đỗ Như làm cái trò gì. Muốn người ta đến đón mà không cho biết địa điểm thì có ma mới mò ra được. Rõ vớ vẩn! Anh tự nhủ cứ để mặc cô, chẳng có lý gì phải lo lắng đi tìm trong thời tiết mưa gió như vậy. Tôn Duy đâu phải vệ sĩ riêng của Đỗ Như, hễ kêu đến là đến, bắt làm là làm sao?

- Mình ngủ thôi! Khoá máy luôn cho chắc ăn kẻo cô ta lại gọi điện phá!

Toan cầm điện thoại lên thì thình lình bên ngoài sét đánh ầm ầm khiến Tôn Duy giật nảy người. Hướng ánh mắt ra ngoài màn đêm đen mưa giăng đầy, anh tự dưng nghĩ đến cảnh Đỗ Như đang ngồi một mình đâu đó trong thời tiết lạnh lẽo như vậy nên bất chợt lòng cũng bất an. Con gái ở ngoài đêm hôm khuya khoắc không khéo xảy ra chuyện. Nhưng, vấn đề là anh không biết Đỗ Như đang ở đâu. Chẳng thể lái xe trong mưa tìm cô khắp nơi được, rất mất thời gian và công sức...

Mau chóng đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách, Tôn Duy cố gắng nghĩ xem Đỗ Như có thể đến đâu lúc này. Quả thật là đánh đố người khác! Còn đang trong bế tắc thì đột nhiên Tôn Duy vô tình trông thấy cái chong chóng quay tròn trên đồng hồ. Ngay lập tức, mắt anh sáng rỡ vì biết Đỗ Như hiện ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment