Tôn Duy bực mình gắt qua điện thoại, dù biết rõ người đầu dây bên kia là con gái giám đốc Hoàng Hiệp: "Alo, tôi đang làm việc cô đừng gọi nữa!".
- Chú làm gì khó chịu vậy? - Tiếng Đỗ Như vang vang, bình thản - Tôi chỉ bảo chú đến trường đại học đón tôi thôi chứ có kêu đi hái mặt trăng đâu.
- Dạ thưa cô chủ, tôi còn trong giờ làm việc không rảnh đi đón cô. Sao không gọi cho tài xế riêng? Nhà cô giàu nứt vách đổ tường còn gì.
- Tôi không muốn gặp mấy ông già đó. Họ đều là tay sai của bà mẹ tôi.
- Vậy thì tự về đi, tôi chẳng phải vệ sĩ hay tài xế riêng của cô!
- Chú quên trong hợp đồng có ghi điều khoản, bên B phải bảo vệ bên A hả? Tôi gặp rắc rối với vài con nhỏ đáng ghét trong giảng đường. Chúng nó doạ trưa nay sẽ không cho tôi tìm được đường về nhà. Chú mau đến đây bảo vệ tôi nào. Nếu chú cãi lời thì xem như vi phạm hợp đồng!
"Con ranh láo lếu! Dám lôi hợp đồng ra đè đầu mình! Chết tiệt! Đáng lý mình nên chỉnh sửa lại những điều khoản vớ vẩn mà cô ta đề ra. Giờ tự nhiên bị bắt làm vệ sĩ riêng, kiêm luôn việc đưa đón con bé tinh ranh ấy. Trời ơi! Sao tôi khổ thế này!". Vò đầu soàn soạt vì giận điên, Tôn Duy phát cáu nói lớn vào:
- Tôi vi phạm hợp đồng thì sao nào? Mặc xác cô! Tôi còn phải làm việc kiếm sống chứ không rảnh rang chọc phá người khác như cô! Chào!
Cúp điện thoại một cách thô bạo, Tôn Duy tắt máy ngay tức khắc để khỏi nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào từ Đỗ Như. Cô cứ như ma, đeo bám theo ám anh mãi. Dáng vẻ bực bội của anh khiến những đồng nghiệp khác trong phòng nhìn chằm chằm vẻ khó hiểu. Họ nghĩ, hẳn chàng trai này xa vợ lâu quá nên dễ "nổi nóng".
Tôn Duy tiếp tục công việc còn dở dang của mình, nhập số liệu vào máy vi tính. Tuy ngón tay vẫn gõ trên bàn phím, mắt không rời màn hình nhưng đầu óc thì lại nghĩ về chuyện bản thân đã vi phạm điều khoản sáu trong hợp đồng chính vì vậy anh nhập sai số. Thở dài chán nản, anh ngừng lại, đầu hơi cúi thấp. Cuối cùng, đứng bật dậy thật nhanh chóng anh la ầm ĩ rồi rời khỏi bàn làm việc...
***
Dừng lại thở hổn hển, Tôn Duy mệt muốn đứt hơi vì phóng như bay từ công ty đến trường đại học. Đứng thẳng dậy, anh vừa lau mồ hôi ra ướt đẫm trán vừa đưa mắt nhìn dáo dác khắp sân trường chỉ có lác đác vài sinh viên và mau chóng nhìn thấy bóng dáng Đỗ Như đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa. Lầm rầm trong miệng vài câu, anh bước chậm chạp đến gần.
- Chẳng biết sao tôi lại nghe theo cô nữa.
Nghe câu chán chường vang lên bên cạnh, Đỗ Như mỉm cười biết ngay là ai dù chưa xoay qua xem mặt đối phương. Dẫu sao, cũng quá dễ để đoán được.
- Tôi biết chú sẽ đến!
Giữ nguyên nụ cười thích thú, Đỗ Như hướng ánh mắt sang anh chàng họ Tôn. Về phía Tôn Duy, khi nghe câu nói châm chọc đó thì lòng càng thêm bực bội nên định mắng cô vài câu nhưng chợt anh thấy quần áo trên người cô lấm bẩn, mặt mũi trầy xước rướm máu giống như vừa xảy ra cuộc ẩu đả.
- Cô bị gì thế? - Bước lại gần Đỗ Như, Tôn Duy ngồi xuống vẻ ngạc nhiên.
- À mấy chuyện này vẫn xảy ra như cơm bữa. - Đỗ Như nhìn lại điệu bộ tệ hại của mình - Lúc nãy tôi có nói qua điện thoại việc gặp rắc rối với mấy con nhỏ cùng giảng đường. Tôi vừa oánh nhau với chúng xong.
- Trời ạ, cô là con gái mà sao lưu manh quá vậy? Mẹ cô mà biết, chắc chắn sẽ lo lắng lắm đây.
- Hà, lo lắng ư? Bà ấy còn không cần tôi huống chi đến việc lo lắng. Đối với bà ấy, Hoàng Hiệp mới quan trọng nhất, hơn cả con gái ruột của mình.
- Mối quan hệ của cả hai không được tốt à?
Nhìn sự tò mò hiện rõ trên mặt Tôn Duy, Đỗ Như lắc đầu bảo:
- Chú lại vi phạm điều ba trong hợp đồng: không được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương! Khả năng nhớ của chú dở tệ ấy!
- Khỉ thật! - Hậm hực, Tôn Duy lủa rủa bản thân nhiều chuyện làm chi.
Nhìn nét mặt khó coi của đối phương, Đỗ Như không cười mà lại nói thật khẽ:
- Tôi xin lỗi vì đã ép chú ký tên vào bản hợp đồng, khiến chú phản bội vợ! Có thể chú nghĩ tôi là đứa con gái chẳng ra gì... Ừm, cứ cho là vậy!
Tôn Duy đã ngạc nhiên đến mức nào khi nghe cô chủ Đỗ vốn nổi tiếng kiêu căng bảo những lời đó. Chậm rãi, anh đưa tay đặt lên trán cô, e dè hỏi: "Cô bị sốt hả?"
Không hề bị tác động bởi câu châm chọc ấy, Đỗ Như vẫn tiếp tục nhỏ nhẹ:
- Nhưng... không bao lâu nữa tôi sẽ chết. Vì vậy, tôi muốn có thể làm những gì mà bản thân thích. Chỉ là những trải nghiệm tôi chưa từng biết đến. Thế nên, chú hãy giúp tôi xem như làm một việc tốt. Tôi tin vợ chú sẽ hiểu.
Thoáng im lặng trước lời lẽ kỳ lạ của Đỗ Như, Tôn Duy trầm tư nghĩ ngợi. Chính xác là anh không ngờ rằng, cô bé này cũng nói được những câu như vậy.
- Thì chẳng phải tôi đã đồng ý qua đêm cùng cô còn gì.
- Nhưng chú vẫn không hoàn thành nó một cách trọn vẹn.
- Nghĩa là sao?
- Đêm hôm trước, chú đã không... vào bên trong tôi!
Trông dáng vẻ buồn bã từ Đỗ Như, Tôn Duy bất động trong vài giây rồi khẽ quay mặt sang hướng khác, trả lời với giọng thấp dần:
- Việc đó với tôi thật khó khăn.
Vừa dứt lời thì Tôn Duy hơi giật mình khi một bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình. Mau chóng xoay mặt trở lại, anh thấy Đỗ Như hướng ánh mắt như cầu khẩn: "Hãy giúp tôi! Tôi cần phải biết nó có cảm giác ra sao..."
Tôn Duy hoàn toàn rơi vào tình thế khó xử. Nếu đồng ý thì giống như anh trở thành kẻ huỷ hoại cuộc đời cô gái trẻ nhưng từ chối thì lại không được vì đây là sự mong mỏi từ một người sắp chết. Nhắm mắt, anh thở ra nặng nề.
****
- Nhà nghỉ này không chất lượng cao như khách sạn năm sao cô thường đến đâu. - Khoá cửa căn phòng nhỏ của một nhà nghỉ, Tôn Duy nói nhạt.
- Không sao, tôi đâu phải con tổng thống hay thủ tướng mà chú lo quá vậy. - Đỗ Như quan sát khắp nơi - Cũng đẹp lắm mà.
Đặt chiếc cặp lên cái bàn cạnh cửa sổ đã kéo rèm, Tôn Duy bắt đầu lưỡng lự:
- Cô vẫn muốn như thế sao?
Thả phịch mông xuống giường, Đỗ Như mỉm cười hệt kiểu bản thân sẽ chấp nhận mọi hậu quả trước sự lựa chọn hôm nay:
- Phải... Chú không cần lo, tôi biết mình đang làm gì.
Nhận ra vẻ kiên quyết phản chiếu trong đáy mắt bình thản của Cô chủ Đỗ, Tôn Duy thở dài lần nữa rồi khẽ gật đầu đồng thời tháo cravat ra, cởi nút áo.
- Nhưng cô phải uống thuốc ngừa thai để không xảy ra chuyện đáng tiếc.
- Tôi đã uống. Giờ thì, chúng ta bắt đầu thôi.
Vừa nói, Đỗ Như vừa chậm rãi trút bỏ quần áo trên người xuống. Dẫu mình chính là người đề xuất chuyện ngớ ngẩn này ấy vậy cô vẫn cảm giác ngượng ngùng. Trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập nhanh hơn, Đỗ Như nhẹ nhàng nằm xuống giường, làn da mềm mại chạm vào tấm nệm bên dưới. Đôi mắt không chớp hướng chằm chằm lên trần phòng, cô tự nhủ với bản thân mọi thứ sẽ ổn. Cô có sợ một chút nhưng lòng vẫn quyết tâm phải làm chuyện đó, biết mình điên rồ vậy mà không muốn dừng lại. Rất nhanh, Đỗ Như thấy Tôn Duy xuất hiện ở ngay bên cạnh, trên chiếc giường. Gương mặt anh hình như chẳng thể hiện cảm xúc gì, hẳn là đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ ngổn ngang rối bời. Lần thứ hai, anh làm tình với người con gái khác ngoài vợ...
Hiểu tâm trạng của Tôn Duy, Đỗ Như đưa tay chạm vào mặt anh, dịu dàng:
- Chúa sẽ tha thứ cho chú vì tôi mới là kẻ gánh hết mọi tội lỗi! Thế nên, chú đừng lo lắng. Hãy làm những gì cần làm với tôi, ngay lúc này...
Chẳng hiểu sao khi nhìn nụ cười trên môi cô bé ấy, lòng anh chàng họ Tôn nhẹ hẳn đi. Có lẽ giống như cô, anh cũng hiểu rõ bản thân đang làm gì.
- Tôi bắt đầu đây.
Tôn Duy từ từ cúi mặt xuống cổ Đỗ Như rồi bất chợt nghe tiếng cô cất lên đều đều: "Cám ơn chú."
Không đáp thêm lời nào, Tôn Duy chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên làn da mịn màng đó. Cuộc ái ân bắt đầu...
Nhắm mắt, Đỗ Như buông lỏng cơ thể chìm vào cái thế giới đang xuất hiện vô vàn cảm xúc kỳ lạ. Giống hệt đêm đầu tiên, cô dần dần thấy nóng. Một ngọn lửa sắp bùng cháy như thêu đốt từng ngóc ngách trên người. Bờ môi tạo nên những nụ hôn, các ngón tay tạo nên những va chạm tinh tế nhạy cảm nhất từ phía Tôn Duy khiến Đỗ Như thấy hưng phấn. Cô mong muốn những điều ấy. Chí ít, nó cũng giúp Đỗ Như quên đi mình là ai, đang đau khổ thế nào và lạc mất niềm tin ra sao. Ngay trong khoảnh khắc này, tình dục giải phóng cô.
- Cô vẫn ổn chứ?
Giọng Tôn Duy vang lên khiến Đỗ Như bừng tỉnh, nhanh chóng mở mắt.
- Ừm, tôi thấy rất thoải mái. Nó lạ lắm! Cả người nóng như phát sốt, mồ hôi cũng tuôn ra, cảm giác phấn khích. - Đảo mắt, cô chủ Đỗ miêu tả những gì bản thân nhận thấy từ nãy đến giờ.
- Cô thật là, ai lại đi nói mấy điều đó chứ. Đấy là tâm trạng bình thường mà tình dục mang đến. Xem ra, tôi không đến nỗi tệ nhỉ?
Chợt Đỗ Như bất giác sượng sùng, mặt dần chuyển qua màu đỏ vì hơi xấu hổ.
- Ờ... ừm... Tiếp theo thì tôi sẽ vào bên trong cô. Là lần đầu tiên của cô nên nhất định nó sẽ hơi khó chịu và đau. Có hiểu không? - Gãi đầu soàn soạt, Tôn Duy khá bối rối khi phải giải thích vấn đề nhạy cảm ấy.
- Tôi biết rồi chú ạ, trên mạng người ta nói đầy rẫy chứ gì.
Phì cười trước câu trả lời thẳng như ruột ngựa của cô bé hai mươi, Tôn Duy tiếp:
- Tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng... Giờ cô hãy nghe theo tôi nhé.
Tò mò, Đỗ Như làm theo những yêu cầu của Tôn Duy. Hai tay đặt lên vai anh, cô nhắm nghiền mắt chờ đợi... Khi chàng trai vào bên trong cô, cảm giác lúc ấy chẳng có gì ngoài việc đau rát đến khó tả. Đúng như anh nói, nó chẳng hề thoải mái mà ngược lại vô cùng khó chịu. Không hề giống việc da thịt chạm da thịt như ban nãy. Vài phút sau khi cái chuyện này xảy ra, Đỗ Như bắt đầu nhăn mặt cắn môi, tay bấu chặt vai Tôn Duy hơn. Vẫn đau. Để rồi, cô thoáng thấy phần nệm bên dưới mình xuất hiện vệt máu. Thứ màu đỏ lem luốc khiến đầu óc rống trỗng và cái nhìn của cô bỗng chốc trắng xoá, hay nói đúng hơn là một vùng ký ức xa xăm tưởng chừng chẳng còn hiện hữu, đột ngột mở ra...
Những khoảng trời xanh ngát đẹp rực rỡ.Là cơn mưa đầu mùa hạ.Quá khứ luôn tồn tại cùng bóng hình một người con trai.Từ ánh mắt, nụ cười, vòng tay ấm nồng hay cái vuốt ve ân cần của anh.Đã từng giúp Đỗ Như sống trọn vẹn.Biết tình yêu này không có kết quả nhưng vẫn bên nhau, để đến cái ngày định mệnh ấy. Chia tay. Tạm biệt. Hồi ức. Còn lại khoảng trời xám, lá héo tàn và mùa hạ không còn biết thế nào là mưa nữa...