Chú Là Của Em

Chương 120



Em còn muốn gả cho tôi sao?

Giờ phút này, ánh mắt Lệ Minh Viễn nhìn Tô Noãn Tâm cực kỳ phức tạp, giống như bên trong đó ẩn chứa rất nhiều rất nhiều thứ.

Tô Noãn Tâm bị anh nhìn nghiêm túc như vậy, bị hù đến phát hoảng, tự giác dựng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt anh bằng ánh mắt nghiêm túc không kém...

Có rất nhiều thứ, cô vừa nhìn đã hiểu.

Nhưng lại có nhiều thứ, quá phức tạp, cho dù cô tập trung đến mấy nhìn cũng không hiểuTuy không hiểu là một chuyện nhưng một ánh mắt có thể chứa nhiều thứ phức tạp đến như vậy, Tô Noãn Tâm có chút đầu lòng.

Phải trải qua bao nhiều tổn thương thì ảnh mắt mới có thể phức tạp đến vậy. Cô bằng đưa tầm mắt rời khỏi khuôn

mặt Lê Minh Viễn, quay qua nhìn tất cả mọi


người đang ở trong phòng một lượt.

Những ánh mắt đó đều rất thờ ơ hờ hững. Lúc nhìn hai người không hề chứa cảm xúc gì.

Như thể người xa lạ tới hóng chuyện mà thôi...

Còn cái tên biến thái chết tiệt Lê Kiên kia. Vào giờ phút này, trong đôi mắt anh ta chỉ hận sao không thể giết chết Lê Minh Viễn ngay lập tức,

Đột nhiên có phát hiện, hình như mìnhđã hiểu ra điều gì đó,

Bàn tay, cuộn lại thành năm đắm thêm một lần nữa.

Trong đầu dan hiện ra hình ảnh chú ấy tốt với cô thể nào, che chở cô ra sao. Lúc này, trong lòng đưa ra một quyết định.

Vẫn luôn công nhận điểm tốt của anh, trốn phía sau được anh che chở bao bọc, trừ đầu đến cuối chỉ trừ lúc ban đầu vô tình cứu anh ở bên ngoài ra thì cô chỉ có hưởng thụ ý tốt của anh, hưởng thụ sự bao bọc, che chở ấy mà không có bất cứ hành động đền đáp nào...

Cảm giác trên lưng chú ấy đã mang vác quá nhiều thứ.

Nếu như có thể

Cô muốn ở bên chú ấy

Chẳng sợ có không có thân phận, không có địa vị, không giúp được anh trongbất kỳ chuyện gì, cô có thể ở lại bên cạnh anh là được rồi.

Lúc này, nhìn chú ấy quá cô độc.


Rõ ràng là người thân đứng đầy trong phòng nhưng lại có cảm giác không có lấy một chút tình cảm thân cận nào được.

"Chú, tôi "

Lệ Minh Viễn cắt ngang lời cô định nói:

"Tô Noãn Tâm, tốt nhất là em nên hiểu rõ một chuyện, đã bắn cung thì mũi tên sẽ không quay đầu lại... Nếu đã gặp mặt người lớn trong nhà thì sau này sẽ không còn đường mà đổi ý đâu."

Tô Noãn Tâm vất vả lắm mới lấy được dũng khí mà cứ như vậy bị anh dẹp tan hết, lúc này có chút khó thở trừng mắt với Lê Minh Viễn.

Đối diện với ánh mắt, dáng vẻ thở phì phò của cô nhóc trước mặt, không hiểu saoLệ Minh Viên lại cảm thấy có chút buồn cười.

Được rồi.

Trong sinh mệnh có thêm một người như vậy, sinh vật có thể khiến anh thi thoảng cười một chút hình như cũng không tê.

Đến nổi quá nhiều, thật ra Lệ Minh Viễn không có nhiều yêu cầu như vậy.

Bởi vì một khi đã lấy cô, đương nhiên

sẽ bảo vệ, che chở cho cô.

"Tô Noãn Tâm, nếu em không nói lời nào..." Tôi coi như em đã chấp nhận!

Tô Noãn Tâm thở phi phò xen lời anh: "Con mắt nào của chủ nhìn thấy tôi không nói lời nào, rõ ràng do chủ cắt ngang lời tôi!"


“A? Vậy em lặp lại lần nữa xem nào." Tô Noãn Tâm suy nghĩ một chút rồinói: "Chú à, khi làm nữ chủ nhân của nhà họ Lê các người thì lúc đi ra ngoài sẽ rất có thể diện sao?"

Lệ Minh Viễn nở nụ cười trả lời: "Ừ, có thân phận đặc biệt như vậy sẽ có rất nhiều người bên trên vội vàng nịnh bợ em."

Mọi người: "" Quá nông cạn.

Không hiểu sao ông Lê lại thấy có chút ê răng, sao lại có cảm giác cháu trai lớn nhà mình đang dạy dỗ trẻ nhỏ nhỉ?

Còn bỏ qua tất cả mọi người sang bên để dỗ dành? một

Chợt nghe Tô Noãn Tâm tiếp tục hỏi: "Ừmm... Chú à, tôi sẽ không phải lo đến tiền tiêu vặt đâu đúng không?"

"Mỗi tháng sẽ cho em tiền tiêu vặt, được không?" "Thế nhưng mà, chú gà vào nhà giàu

phải có rất nhiều của hồi môn đúng không?Tôi không có những thứ đó."

"Những thứ này không cần em quan tâm... Lúc mẹ tôi kết hôn với bố tôi có rất nhiều của hồi môn, vô cùng phong phú. Sau khi bà ấy đời, của hồi môn deu nằm trong tay thím hai, chờ đến khi em gả cho tôi thì những thứ đó thuộc về em tất, ồn không?"

Lam Thanh Như nghe vậy, cau mày nói: "Minh Viễn, mẹ không đồng ý l




Bình Luận (0)
Comment