Chú Là Của Em

Chương 2



Ngày hôm sau, trời sáng choang, Tô Noãn Tâm bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Đầu cô đau đến muốn nứt ra, cô từ từ ngồi dậy khỏi giường, tắt đồng hồ báo thức, rồi tìm kiếm người đàn ông trong phòng. Những phát hiện ra rằng người đàn ông không còn ở đó nữa. Rất tốt! Làm xong chuyện thì chạy! Quả khốn nạn! Nói là đưa ba trăm tỷ rưỡi, nhưng bây giờ đến rằm cũng không giữ lại một cái. Đột nhiên, ánh mắt cô men theo chút ánh sáng nhìn đến tủ cạnh giường, có một tờ giấy lặng lẽ nằm ở đấy. Trên đó có viết số điện thoại, còn có cả tên nữa. Lệ Minh Viễn... Giỏi lắm! Làm xong chuyện xấu còn dám để lại phương thức liên lạc? Bà đây khinh một tên đàn ông người giấy như chú! Ngay lập tức, Tôn Noãn Tâm không chịu được nữa, cô ôm nửa giận nhập dãy số vào điện thoại, mau chóng gọi đi. Điện thoại đổ chuông ba lần rồi được kết nối.

Tô Noãn Tâm vừa mở miệng đã mắng: "Lệ Minh Viện đúng không! Ông nội nhà chú ấy, đúng là một người dạ thủ, súc sinh, không phải cải loại tốt lành gì! Bà đây tốt bụng cửu chú một mạng, thế mà chú lại đối xử với tôi như vậy. Mẹ nhà chủ chứ, đây là hành động mà một con người có thể làm ra được sao! Ngay cả khi lúc đó, đầu óc chứ không được minh mẫn mà chủ vẫn còn X. mạnh đến vậy!”. | Đầu dây bên kia điện thoại: "..."


Tô Noãn Tâm càng mắng càng tức, rồi tự mình lại khóc trước.

| "Mẹ nhà chủ chử, chủ có biết lần đầu làm con gái có cảm giác như thế nào không? Tô Noãn Tâm tôi đã đã bị tên khốn nhà chú | hủy hoại cả đời rồi, chủ có biết không? Tôi còn chưa có bạn trai, còn chưa yêu đương lần nào mà đã bị chủ làm vậy rồi! Thử đó là tôi giữ gìn cho người mà tôi yêu, cũng như người yêu tôi, để cả hai cùng tận hưởng những giây phút trân quý nhất! Nhưng tất cả đều bị chú hủy hoại rồi! Đồ khốn, tôi sẽ không để yên cho chủ đầu!".

Tô Noãn Tâm vừa khóc vừa la hét vào điện thoại một hồi lâu, nhưng đầu dây bên kia vẫn không đả động gì. Càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng cô ôm mặt khóc thành tiếng. Chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia, một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên: "Tôi có thể chịu trách nhiệm." Không nói thì không sao, vừa nói liền khiển Tô Noãn Tâm xù lông:

"Chú chịu trách nhiệm? Chủ chịu trách nhiệm như thế nào? Chủ có thể trả lại những gì tôi đã mất không? Có thể không! Tên khốn, chủ không biết xấu hổ mà nói ra từ trách nhiệm!".

Tô Noãn Tâm suýt chút nữa là tắt thở. Chỉ nghe thấy ở bên kia vang lên một cầu khác: "Tôi có thể kết hôn với cô." "Ai cần chứ! Tôi cũng không thích chủ, ai cần chú cưới tôi? Chủ đi mà cưới cải ông nội chủ đấy, khốn nạn, cầm thú!" "Bíp” một tiếng, Tô Noãn Tâm đã cúp điện thoại. Sau đó cô tức giận đến mức ném điện thoại xuống đất, rồi lại đau lòng bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên xem. May mắn thay, không bị hỏng. Nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười một giờ sáng.


Tô Noãn Tâm không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng từ trên giường bật dậy, vội vàng đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đến bệnh viện đưa cơm trưa cho mẹ.

Kết quả là vừa ra khỏi giường, hai chân liền mềm nhũn, cả người ngã xuống đất, suýt nữa té xỉu. Ngay lập tức, trong lòng cô càng thêm căm ghét tên đàn ông chó má Lệ Minh Viễn đó.

Mười hai giờ trưa.

Không kịp nấu thức ăn cho mẹ nên Tô Noãn Tâm chỉ đành mua một phần thức ăn dinh dưỡng ở bên ngoài rồi mang đến bệnh viện cho mẹ.

Khi vừa bước đến cửa phòng của mẹ, cô nghe thấy tiếng la hét định tại nhức óc từ trong truyền ra: “Tô Ngọc Mỹ, đồ đàn bà hèn hạ! Mày mau chết sớm đi! Tao nói cho mày biết, nhà họ Cố chủng tạo sẽ không trả giúp mày một đồng viện phí nào đâu! Đừng tưởng rằng sau khi mày chết rồi thì nhà họ Cố chúng tạo sẽ thu nhận cái đứa con hoang đó. Tao cảnh cáo mày không được gọi điện cho Cổ Minh Đức nữa! Ông ấy là chồng tạo, không liên quan gì đến mày cả! Cũng sẽ không bao giờ nhận con nhỏ thối tha đó về nhà đầu!"


Tô Noãn Tâm vừa định xông vào thì nghe thấy tiếng mẹ mình vừa khóc vừa van xin người phụ nữ: "Bà Cổ, cầu xin bà... Noãn Tâm là đứa nhỏ của nhà họ Cố. Sau khi tôi chết đi, con bé không về nhà họ Cố thì sẽ đi đâu đây."

----------------------------






Bình Luận (0)
Comment