Chú Là Của Em

Chương 20



Văn phòng của Tổng giám đốc nằm trên tầng ba mươi sáu của Công ty.

Tô Noãn Tâm cầm trong tay hộp giữ ẩm, cô được nhân viên lễ tân đưa đến thang máy, vừa đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Lý Mạnh đã đợi sẵn ở đó.

"Cô Tô, có phải không?" Tô Noãn Tâm nhướng mày liếc nhìn anh ta một cái, sau đó gật đầu nói: "Vâng."

Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, cứ nghĩ rằng để bước vào Tập đoàn Quốc Doanh, đưa cơm cho Tổng giám đốc Lê Minh Viễn thì cô sẽ phải gặp muôn trùng khó khăn. Nhưng cuối cùng, Tô Noãn Tâm, người nghĩ rằng mình sẽ phải vô số cửa ải gian nan thì lại thuận lợi lên thẳng văn phòng của Tổng giám đốc.

Lúc này, cô cảm thấy hơi lo lắng.


Nói chung, cô cảm thấy rằng nó quá suôn sẻ, không biết sau lưng mình có cạm bẫy gì không nữa? Dù sao cô cũng cảm thấy không quên.

Lý Mạnh mang theo ánh mắt tò mò nhìn cô từ trên xuống dưới, một tia sáng trong mắt lóe lên rồi biến mất. Nếu không có gì khác thì đây chính là người vợ tương lai của Tổng giám đốc.

Ánh mắt anh ta càng trở nên tôn kính. Anh ta dẫn cô đến cửa văn phòng Tổng giám đốc, nói: "Cô Tô, Tổng giám đốc đang đợi cô bên trong"

Tô Noãn Noãn gật đầu nói: "Cảm ơn đã dẫn đường, vậy tôi xin phép đi vào trước." Đối với những người tốt với bản thân, Tô Noãn Tâm tự nhiên tốt bụng đáp lại.

Mặc dù Lệ Minh Viễn là cầm thủ, nhưng nhân viên của anh ta cũng giống như cô. Nhân viên đều vì tiền lương nên mới phải làm việc cho anh ta, Tô Noãn Tâm cũng không phải là người bình thường không biết gì.

Nhưng đối với Lệ Minh Viễn, Tô Noãn Tâm sẽ không khách sáo như vậy. Khi đi đến cửa, cô cũng chẳng thèm gõ cửa mà cứ thế đẩy vào.

Nếu như bình thường, nếu có người nào dám làm như vậy thì Lệ Minh Viễn sẽ trực tiếp đuổi ra ngoài, gõ cửa xong mới được vào lại.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh, anh liền ngẩng đầu nhìn người đang ở ngoài cửa, trong lòng sửng sốt... Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô gái này.

| Lần đầu tiên nhìn thấy cô là lúc đầu óc không được minh mẫn, lúc anh tỉnh dậy thì mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt non nớt | năm trong lòng mình.

Nhưng vào lúc này, mọi thứ đã trở nên rõ ràng hơn.


Đúng vậy, chính là khuôn mặt non nớt, nhưng lần này cô rất tỉnh táo, đôi mắt long lanh, linh động kia càng làm tăng thêm thần thái cho khuôn mặt non nớt.

Đôi môi không tái nhợt như ngày hôm đó mà trông đỏ tươi, giống như những quả anh đào nhỏ hấp dẫn.

Khuôn mặt ửng hồng, thần sắc khỏe khoắn tạo cho người ta một cảm giác vô cùng sống động, hoàn toàn khác với vẻ vô hồn trong vòng tay anh ngày ấy.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một khuôn mặt mộc, không chút son phấn khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Khuôn mặt phối hợp với mái tóc xoăn sóng gợn sóng to khiến cô trông xinh như một nàng công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích...

| Cải này khiến cho Lệ Minh Viễn quên khuấy mất sự nóng giận vừa rồi của mình, một từ "Cút” không tài nào phát ra được, cứ như vậy mà mắc kẹt trong cổ họng.

Anh nhìn cô gái trước mặt, hằng giọng, nhưng lại thốt ra một câu vô cùng gượng gạo: "Qua đây”. | Lúc này, trong mắt Tô Noãn Tâm cũng có chút kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời nhìn cô được chính nhìn thấy bộ dạng của Tổng giám đốc độc tài trong những bộ tiểu thuyết.

Không thể không thừa nhận rằng, mặc dù Lệ Minh Viện lưu manh này có chút cầm thủ, nhưng khuôn mặt này chắc chắn là khuôn mặt tuyệt đối duy nhất trên thế giới, chính là siêu phẩm.

Còn có thân hình hoàn mỹ, khí chất quý tộc... Phát ra như thể cấm người khác lại gần.


Chết tiệt, nếu như trước đây không phải cái loại siêu phẩm này làm mấy trò súc sinh đó với cô, sau này lại còn vụng trộm với người khác trong nhà vệ sinh thì cố nhất định sẽ thích!

Thật tiếc, ấn tượng quả tệ rồi. Tô Noãn Tâm bị gọi, cô bỗng giận mình định thần lại, cô vội vàng thu hồi tầm mắt, cong môi nói: "Chủ biết tôi sẽ tới sao?" "À, mẹ cô nhắn tin cho tôi, nói cô sắp tới"

Một câu nói này làm cho Tô Noãn Tâm có chút mất mặt. Nghe giọng điệu này của anh ta, cứ như thể hai mẹ con họ người trước người sau đuổi theo anh ta vậy. Quả nhiên, mẹ cô đúng là người có năng lực, đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy rồi. Ha. Tô Noãn Tâm đột nhiên tò mò. Nếu biết ông chủ lưu manh trước mặt chính là một tên cầm thú, liệu mẹ cô có còn dám đẩy cô vào hang cọp không đây!

“Bữa trưa đâu?” Lệ Minh Viên nhìn chằm chằm đống giấy tờ trên bàn làm việc, nhưng khóe mắt từ đầu đến cuối không dời đi cô bé Tô Noãn Tâm này.

Anh đang suy nghĩ, một lát nữa không biết cô bé này sẽ dùng phương pháp gì để quyến rũ anh nữa đây. Mấy kẻ hám tiền chắc chắn nhiều tầng thủ đoạn lắm đây? Theo đúng trình tự thì dưới lớp ảo chỉnh tề kia sẽ là đồng phục y tá, váy khoét hông...? Nghĩ đến cảm giác đêm đó, đột nhiên, anh lại có chút chờ mong!

----------------------------






Bình Luận (0)
Comment