Chú Là Của Em

Chương 200



Cô ấy hận những người kia.

Hận cả Bạch Kỳ Sương!

Có một loại cảm giác tuyệt vọng vì bị người bạn thân nhất từ bỏ chỉ vì một người đàn ông.

Đến nỗi, bây giờ nhiều người giới thiệu cô ấy là người quản lý cũ của Bạch Kỳ Sương, cô ấy đã không còn cho rằng đó là lời khích lệ hay là một vinh dự đặc biệt của mình nữa, mà chính là một sự sỉ nhục!

Bạch Kỳ Sương chỉ vì một người đàn ông mà từ bỏ đi giấc mơ chung của bọn họ.


Nhất thời vẻ mặt của Ngô Thu có chút vặn vẹo, nói: "Tô Noãn Tâm, cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý làm người quản lý cho cô! Cô có biết cô giáo của cô đã từng gây ra cho tôi bao nhiêu thương tổn không!

Cô ấy chính là loại người vô trách nhiệm

Cô ấy đã từ bỏ ước mơ chung của bọn họ.

Không nhắc đến cô ấy cũng không sao, nếu như cô có thể đồng ý với Tần Nghĩa ký hợp đồng với công ty chúng tôi, tôi có lẽ còn có thể ngoại lệ đưa cô đi cùng, nhưng một khi nhắc đến cô ấy, hy vọng cuối cùng của cô sẽ không còn nữa."

Tô Noãn Tâm nhướng mi cười nói: "Không thành vấn đề... Ít nhất tôi cũng đã cố gắng hết sức! Mấy con át chủ bài lớn nhất của tôi đều đã đưa ra hết... Nếu như cô vẫn tiếp tục không đồng ý, tôi đã cố gắng hết sức rồi, cũng có không có cách nào tốt hơn được nữa,

Chỉ tiếc là trước khi đến đây tôi đã gọi điện cho cô giáo của mình, cô ấy đã nhờ tôi gửi lời hỏi thăm đến cô!

Và muốn tôi nói cho cô biết rằng hiện tại chuyện của cô ấy với Minh Dao đều đang rất tốt, vì vậy cô không cần phải quá ghi nhớ trong lòng"

Ngô Thu giễu cợt nói: "Ai lại đi nhớ cái ngườ bội bạc đó! Minh Dao là ai?" "Minh Dao là con gái cô tôi, năm nay bảy tuổi." "Con gái..." Bạch Kỳ Sương thế mà lại thật sự có một đứa con gái!

Ngô Thu mắt mũi tràn đầy khiếp sợ, nửa ngày cũng không nói được một chữ


Năm đó khi rời đi Bạch Kỳ Sương đã mang thai?

Nhiều năm trôi qua như vậy, chưa từng xuất hiện cũng như không liên lạc với cô lần nào là vì con của cô ấy?

Bàn tay đang cầm cốc cà phê của Ngôn Nhan không khỏi hơi run lên.

Một lúc sau, cô ấy mới cau mày nói: "Sau đó thì sao? Cô ấy còn nói gì nữa không?"

Cô giáo của tôi còn nói: “Sau khi trở lại, cô ấy vốn là muốn đi tìm cô... Cô là người đầu tiên cô ấy muốn liên lạc ngay khi trở về nước, nhưng có vẻ như Minh Dao đang gặp tình huống đặc biệt cho nên cô ấy không có cách nào để đi gặp cô được." "Tình huống đặc biệt? Ý của cô là?" "Minh Dao mắc một chứng bệnh tự kỷ... không thể gặp người lạ, cũng không thể rời xa mẹ của con bé."

Ngô Thu nội tâm phức tạp nhìn cô nói: "Cô đã từng gặp rồi à?" "Đúng vậy, không giấu gì cô, những chuyện này tôi vốn là định nói cho cô nghe sau khi cô chấp nhận tôi cũng như lúc đó tôi đã hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng nếu như cô nhất định không chấp nhận tôi, trước khi rời đi, cô giáo của tôi cũng đã nhờ tôi nói với cô, cho nên tất nhiên tôi sẽ chuyển lời lại." "Minh Dao... Vì sao lại gọi con bé là Minh Dao... Bạch Dương có ý gì?"

Năm đó bộ phim đã đóng được một nửa kia, rất có thể sẽ giành được giải thưởng... Mà nhân vật Bạch Kỳ Sương thủ vai lại có tên là Minh Dao!

Rốt cuộc Bạch Kỳ Sương có ý gì đây?

Ngô Thu cau mày.

Tô Noãn Tâm vẻ mặt mờ mịt nói: "Tôi không biết cô giáo không nói gì với tôi." "Cô ấy... cơ thể cô ấy bây giờ thế nào rồi?" "Cô giáo của tôi bây giờ rất gầy... cả người thoạt nhìn rất tiều tụy, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn rất đẹp. Đó là đôi mắt xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy từ trước đến nay!" "Tại sao cô ấy lại nhận cô làm học trò?" "Cô giáo của tôi nói rằng tôi và cô ấy rất có duyên với nhau... nhưng, quan trọng hơn vẫn là cô ấy sợ rằng lỡ như sau này có điều gì đó không may xảy ra, Minh Dao sẽ không có người nào để nhờ vả."


Ngô Thu cười lạnh "Vậy còn cô? Chỉ vì cô ấy là nữ hoàng Bạch Kỳ Sương và có thể dạy cho cô kỹ năng diễn xuất, cho nên cô mới trở thành học trò của cô ấy?"

Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Tôi là vì ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của cô ấy, nhưng hơn thế nữa đó là vì tôi rất thích cô ấy... Ngay lúc vừa bắt đầu nhập vai, cô ấy liền như trở thành một con người khác, hoàn toàn hòa nhập làm một với vai diễn trong sức quyến rũ của nhân vật.

Và trên thực tế, cô ấy là một người mẹ tốt! Rất giống với mẹ của tôi.

Sau khi mẹ tôi ốm nặng, người mà bà ấy không thể buông bỏ được chính là tôi... Khi cô giáo nhận tôi làm học trò, cô ấy đã nói với tôi rất rõ ràng, không chút giấu giếm nào!

Tất cả những vấn đề lợi và hại, cô ấy đều nói với tôi... kể cả sau này khi mối quan hệ của chúng tôi bị phơi bày ra ánh sáng, sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Tôi cũng đã hứa với cô ấy rằng về sau tôi sẽ chăm sóc cho Minh Dao thật tốt."




Bình Luận (0)
Comment