Chú Là Của Em

Chương 399



**********
Chương 399: Bởi vì một tên cặn bã như ông mà cả đời này của cô giáo tôi đã bị hủy!
"Ông cũng biết mà...!Cuộc đời của ông còn chưa biết sẽ như thế nào, ông cũng đừng quấy rầy cô ấy.

nữa...!Đừng để nợ nhiều càng thêm nhiều được không?”
“Kỷ Vân Như là vợ của ông, giữa hai người còn có một đứa con...!Ông căn bản không có tư cách để tiếp tục trêu chọc cô giáo tôi!”
Chỉ thấy ánh mắt của Lục Viễn Phương đột nhiên trở nên đen lại, ông ta đứng lên, nhìn ra ngoài cửa kính xe ô tô, tựa như đang hỏi một cách rất bình thường, giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Đó không phải là con của tôi”
Trong bóng tối, Tô Noãn Tâm bỗng dưng mở to hai mắt.


Má nó! Chuyện riêng tư kiểu này mà có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa...!Cái này có đúng sự thật không?
Con trai của Kỷ Vân Như...!Không phải là con ruột của Lục Viễn Phương? Hay là Lục Viễn Phương không thích Kỷ Vân Như nên mới không muốn thừa nhận đứa trẻ là con ruột của mình?
Nhất thời Tô Noãn Tâm có chút hoảng hốt.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lục Viễn Phương không đạt được mục đích quyết không chịu buông tha.

Tô Noãn Tâm có chết cũng không chịu khuất phục.

Hai người dần mất kiên nhẫn rồi.

Lục Viễn Phương nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay rồi nói: “Cô nhóc...!Bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi, qua một giờ nữa thì sinh nhật của Lệ Minh Viễn sẽ kết thúc”.

Điện thoại di động của Tô Noãn Tâm đã bị Lục Viễn Phương cướp lấy và tắt đi từ lâu.

của bác tài xế cũng vậy.

Bọn họ không liên lạc được với nhau lâu như vậy rồi...!Không biết chú ấy có phát hiện ra không.


Liệu chú ấy có phải người đi tìm cô không...!
Trong lòng Tô Noãn Tâm tràn ngập sự tuyệt vọng, cô chỉ cảm thấy Lục Viễn Phương vô cùng đáng hận.

Mà Lục Viễn Phương cũng hiểu được cô nhóc Tô Noãn Tâm này thật là...!So với Bạch Kỳ Sương của năm đó thì còn lì lợm hơn.

Biện pháp cứng mềm ông ta đều thử hết rồi nhưng cô vẫn không chịu nói.

Ông ta thật sự đã sốt ruột đến mức không chịu nổi nữa rồi!
“Tôi sẽ không dẫn ông tới gặp cô giáo của tôi đâu, kể cả ông có cùng tôi ở đây đến sáng mai cũng không!”
“Khó thương lượng đến vậy sao? Lệ Minh Viễn đúng là mù rồi mới nhìn trúng cô nhóc như cô...!Anh ta đã đáng thương đến vậy rồi, quá khứ bị thương của anh ta tôi cũng nói hết với cô rồi, chẳng lẽ cô không thương xót anh ta chút nào sao, không muốn nhanh chóng trở về tổ chức sinh nhật cho anh ta, mang hơi ẩm của mình đến với anh ta sao?”
“Cô giáo của tôi đúng là mù rồi mới nhìn trúng người như ông! Rời xa ông, cô ấy trở thành một diễn viên siêu siêu nổi tiếng, cuộc sống bước lên thời kì đỉnh cao, tỏa sáng rực rỡ, còn ông đúng là một tên cặn bã đã hủy hoại cô ấy!”
"
"
“Hừ! Tôi khuyên ông hãy đưa tôi trở lại nhà đi, nếu không tôi đi mách cô giáo là ông nửa đêm kéo tôi đi đến một nơi vắng vẻ như vậy, ông muốn làm loại chuyện bất chính đó với tôi!”
“Để tôi cho cô giáo biết, ông bỉ ổi đến cỡ nào!”
“Cô ấy sẽ không tin đầu...!Ít nhất...!Cô ấy đã quá quen với tính cách của tôi rồi, tôi sẽ không làm ra loại chuyện như thế với học trò của cô ấy, và giới hạn của Lục Viễn Phương tôi cũng không cho phép tôi làm chuyện đó với cô!”.


"Ha ha, chỉ cần là lời tôi nói, cô giáo tôi sẽ tin thôi! Cho nên Lục Viễn Phương, nếu ông không đưa tôi về, tôi sẽ làm vậy thật đấy!"
"Thật là...!Cô nhóc này dường như không thể chịu đựng được nữa! Còn hơn 50 phút...!Tài xế lái xe
quay lại, ít nhất sẽ phải mất 20 đến 30 phút, vậy...!Thời gian của cô chỉ còn lại khoảng hai mươi phút!”.

“Sau hai mươi phút này, sinh nhật của Lệ Minh Viễn sẽ phải đợi đến năm sau”
“Mà cuộc chiến trong nội bộ nhà họ Lệ đã diễn ra từ rất lâu rồi...!Lệ Minh Viễn cũng đã suýt chết mấy.

lần rồi, cô gái nhỏ vẫn chưa biết chuyện này!”
“Vì vậy...!Liệu Lệ Minh Viễn có thể có cơ hội đón sinh nhật năm sau hay không vẫn còn là một câu hỏi”
"Ông bớt nói những lời khiến tôi sợ hãi đi! Chú của tôi lợi hại như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! Ông nên dẹp ý nghĩ này sớm đi”.

“Ha ha ha...!Lệ Minh Viễn có biết cô khó chơi đến vậy không?”


Bình Luận (0)
Comment