Chú Là Của Em

Chương 960



“Hả? Cái này...Có thể được không?” Lâm Sơn Linh nói với vẻ mặt kinh ngạc.

“Tổng giám đốc còn chưa đến để nhân viên của mình bị bắt nạt trong chính công ty của mình đâu, chắc chắn ngài ấy sẽ cho cô một lời giải thích!” “À à...Cái đó, phiền nhường một chút, tôi muốn đi tìm tổng giám đốc của chúng tôi để xin một lời giải thích...!Bởi vì có Lý Mạnh ở đây nên lá gan Lâm Sơn Linh cũng trở nên lớn hơn không ít.

Sắc mặt Kỷ Vân Như đen tới nỗi cảm giác muốn giết người cũng có.

Nếu không phải bởi vì có chuyện cần nói với Lệ Minh Viễn thì cô ta có thể mặc kệ thuộc hạ dưới tay cậu ta được sao!
Lâm Sơn Linh đi ra khỏi thang máy, nhanh chóng trốn ra phía sau Lý Mạnh.

Bằng không cô sợ sẽ bị vệ sĩ của Kỷ Vân Như kéo lại rồi ra sức đánh.

Lý Mạnh nhìn cô ấy lúng túng đến thế nên thiếu chút nữa bị chọc cười.

Giọng của anh ta cực kỳ lãnh đạm mà nói với Kỷ Vân Như: “Sau đó cô Kỳ chờ một chút để tôi đi báo với tổng giám đốc một tiếng.

Kỷ Vân Như hít sâu một hơi thật sâu, dẫm lên giày cao gót đi từ thang máy ra, trực tiếp đẩy anh ta sang một bên rồi cười lạnh nói: “Kỷ Vân Như tôi đi đâu cũng không cần phải thông báo với ai cả, muốn đi đầu thì đi đó!”
Lúc Lý Mạnh bị đẩy sang một bên thì vừa khéo đụng vào người Lâm Sơn Linh, Lâm Sơn Linh theo bản năng duỗi tay muốn dìu anh ta.

Lại trời xui đất khiến thế nào lại nhào vào trong lồng ngực Lý Mạnh.


Hai người đều sửng sốt...!Sau khi xấu hổ một lúc xong liền nhanh chóng tách ra.

Sắc mặt Lý Mạnh có chút không được tự nhiên nói: “Không...!Không đụng vào cô chứ?” “Không...!“Bụng rất đau sao?” “À...Có hơi, vệ sĩ nữ kia dùng đầu gối đạp lên bụng tối...!Xuống tay rất tàn nhẫn.” “Cùng tôi tới văn phòng tổng giám đốc đi.” "À...!Nhưng thật sự là tổng giám đốc sẽ thay tôi ra mặt sao?” “Đúng vậy.

Lúc trước thì anh ta không dám bảo đảm.

Nhưng hôm nay anh ta biết tổng giám đốc đã nắm rõ tâm tư của mình.

Trong lòng đã sớm thanh bạch rõ ràng.

Như vậy...Anh ta là người của tổng giám đốc, người trong lòng của anh ta, chắc tổng giám đốc cũng sẽ để tâm.

Tuy rằng tổng giám đốc không thích rắc rối, nhưng đối với người bên cạnh mình thì cực kỳ bênh vực.

Trong văn phòng, Lệ Minh Viễn vừa mới ngồi xuống, còn chưa bắt đầu vào trạng thái làm việc liền có người không mời mà tự tới.

Lệ Minh Viễn ngước mắt nhìn, dường như theo bản năng nhíu mày nói: “Bà Kỷ, bà muốn lần sau tôi thuê mấy vệ sĩ đặc biệt để chuyên môn đứng ngoài cửa phụ trách cản bà sao? Làm vậy bà mới có thể hiểu chút lễ nghi à?”
Kỷ Vân Như nhanh chóng bước vào, trên mặt treo một nụ cười quyến rũ nói: “Tổng giám đốc Lệ cũng không phải không biết tính nết của tôi, cùng tôi so đo chuyện nhỏ như vậy làm cái gì chứ, chẳng bao lâu nữa thì nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ chúng ta sẽ thành thông gia rồi.”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cho dù là thông gia thì tập đoàn Quốc Doanh cũng không phải chỗ để bà có thể ra oai! Lần này thì tạm thời quên đi, nhưng không có lần sau đâu!”
Đi vào mà không gõ cửa vậy thì còn cần cửa làm cái gì chứ?
Kỷ Vân Như thật là...Một chút giáo dưỡng cũng không có.

Đây đúng là điển hình của một cô chủ hoàn toàn bị phụ huynh cưng chiều thành hư.

Kỷ Vân Như còn chưa nói gì, Lý Mạnh liền mang theo Lâm Sơn Linh với vẻ mặt sợ hãi đi đến.

“Tổng giám đốc...!Tôi có việc muốn báo cáo.”
Lệ Minh Viễn nhìn lướt qua người bên cạnh anh ta, ánh mắt không khỏi hơi ngưng lại.

Anh mới vạch trần cậu ta...Mà cậu ta đã gấp gáp không chờ nổi đem người đưa tới trước mặt anh sao? Lê Minh Viên cảm thấy có chút buồn cười khó nói
Anh nhàn nhạt nói: “Nói đi “Vệ sĩ của Kỷ Vân Tiêu động tay đánh trợ lý Lâm” Lệ Minh Viễn nghe vậy, nhíu mày nói: “Chuyện vừa xảy ra sao?" “Đúng vậy ạ.

Khó trách sắc mặt lại khó coi như vậy...Thì ra là là người trong lòng bị bắt nạt.

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Sắp xếp bác sĩ trong công ty tới xử lý vết thương đi “Được, thưa tổng giám đốc.

Kỷ Vân Như trực tiếp trợn trắng mắt nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi mà tổng giám độc Lệ phải can thiệp đến nỗi như vậy sao, hôm nay tôi tới đây tìm tổng giám đốc Lệ chính là có chuyện quan trọng muốn thương lượng”
Lệ Minh Viễn liền cho cô ta bốn chữ.


“Xin lỗi, không rảnh.

Sắc mặt Kỷ Vân Như liền trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Lệ đây là có ý gì?”
Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Lệ Minh Viễn tôi lớn như thế này cũng chưa từng gặp qua người nào cầu xin người khác mà lại nói như vậy, cũng chưa thấy qua ai cầu xin người khác mà lại dai như vậy đâu! Việc bà Kỷ làm tôi còn chưa tính, chuyện này cũng không có gì để thương lượng cả, tôi có giúp Kỷ Vân Như bà hay không hoàn toàn phải xem vết thương của nhân viên trong công ty tôi như thế nào đấy "Lê Minh Viên! “Nếu bà Kỷ không có việc gì thì cứ kiên nhẫn chờ đi, còn nếu không muốn chờ thì có thể lập tức rời đi!”
Lâm Sơn Linh trực tiếp trợn tròn mắt.

Mẹ ơi.

Tầng thứ 36.

Đây là lần đầu cô đi lên.

Tuy rằng cô đã từng thấy tổng giám đốc lúc mở họp, nhưng kia đều là trường hợp dưới công chúng.

Thế nhưng không nghĩ, tổng giám đốc ở chỗ riêng lại khí phách như vậy...Má ơi, quả thực đẹp không chịu nổi.

Nhớ đọc truyện* trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Kỷ Vân Như hít sâu một hơi nói: "Rất hay...Xem ra tổng giám đốc Lệ cũng không đem quan hệ thống gia tương lai của nhà họ Kỷ và nhà họ Lệ để trong lòng.

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Đó cũng là do bà có việc muốn xin tôi...!Tôi sẵn sàng kết thân với nhà họ Kỷ các người chứ không phải bởi vì Kỷ Vân Như bà, mà là bởi vì Kỷ
Hoài An.

“Tôi là cô của Hoài An! Là trưởng bối của con bé, tổng giám đốc Lệ cứ đối xử với khách như vậy sao?” “Muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên bà Kỷ vẫn nên học cách tôn trọng người khác trước đi!”
Lệ Minh Viễn nói xong câu đó liên lười nói chuyện tiếp.

Anh mở tư liệu trong tay ra rồi bắt đầu xem.

Rốt cuộc thì Kỷ Vân Như vẫn không rời đi.

Cô ta đi tới số pha bên kia, tự giác ngồi xuống.

Lệ Minh Viễn cũng chưa nói cái gì.

Không trong chốc lát, bác sĩ của tập đoàn Quốc Doanh liền tới đây.

Là một người phụ nữ trung niên.

Lâm Sơn Linh phải kiểm tra vết thương trước mặt mọi người nên hơi có chút xấu hổ.


Cô ấy qua lưng lại, đưa lưng về phía mọi người, đem quần áo đang che bụng mình xốc lên cho bác sĩ xem.

Bác sĩ nhìn xong không khỏi nhíu mày nói: “Vết thương này không nhẹ...Cô gái, cô nằm thẳng lên số pha đằng kia đi, tôi phải ấn một chút để xem xem có bị thương ở trong hay không.”
Lâm Sơn Linh nhìn thoáng qua Lý Mạnh.

Lý Mạnh gật đầu nói: “Đi đi.”
Đối diện Kỷ Vân Như còn có một chiếc sô pha.

Lúc này Lâm Sơn Linh mới đánh bạo, đi qua đó nằm thẳng xuống.

Nữ bác sĩ cũng đi qua, vết bị đá ở trên bụng cô đã thành một mảng xanh tím rất lớn, bà ấy ấn nhẹ nhàng vài cái.

Rồi sau đó hỏi: “Có đau không?”
Lâm Sơn Linh nhíu mày nói: “Đau...!“Đau ở chỗ tôi ấn sao?” "Đúng vậy.

“Nơi này thì sao?” “Chỗ này thì vẫn còn tạm...!“Bên này thì sao?” “Chỗ này thì không có việc gì...Trước đó chỗ này có đau.

Nữ bác sĩ không khỏi nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy không phải vấn đề gì nghiêm trọng rồi, chỉ là vết thương bên ngoài thôi...!Đi mua chút thuốc mỡ về bội, dưỡng một tuần, đừng hoạt động mạnh quá là có thể khôi phục, vết thương ở trên mặt thì cô cũng phải mua thuốc mỡ về bối, về nhà dùng đá chườm một chút.

"À...Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Nữ bác sĩ gật đầu, xoay người đi tới hưởng tới Lệ Minh Viễn nói: "Không có trở ngại gì cả ạ, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không bị thương đến nội tạng.

Lệ Minh Viễn gật đầu, không nói gì.

Nữ bác sĩ tự giác rời đi.

Lý Mạnh đi tới nói: “Tổng giám đốc.

Mặc dù chỉ là bị thương ngoài da, nhưng đã ẩu đả nhân viên trong công ty rồi thì cũng cần phải nói một lời rõ ràng.

Lệ Minh Viễn thiếu chút nữa cười không ra tiếng..


Bình Luận (0)
Comment