Chu Lam Mộng

Chương 11

Thu hồi bàn tay, Chu Lam nhìn ngắm tác phẩm của mình thêm một lúc rồi mới từ từ cẩn thận cuộn bức tranh lại, cột chắc, chen xuống dưới cùng đống cuộn giấy. Nếu Trương gia công tử phát hiện, hy vọng y sẽ thích.

Khoé môi vô thức nở một nụ cười mà Chu không tự biết là vô cùng ôn nhu, nàng nhanh tay thu dọn tàn cuộc. Trong thư phòng không có sẵn nước, Chu Lam cầm theo cây bút lông chậm rãi đi ra ngoài. Hai nữ môn thần đứng canh ngoài cửa như đã được trải qua huấn luyện, đồng loạt dùng ánh mắt "Ta biết ngay mà" nhìn chằm chằm nàng.

Vừa mở cửa đã bị nhiệt liệt nhìn như vậy, Chu Lam hơi giật giật chân, thử bước về phía tân phòng, đúng như nàng nghĩ, ánh mắt hai nữ môn thần càng thêm hung dữ đề phòng. Thỏa thỏa nhận định Chu Lam là lưu manh không chịu nổi tịch mịch, chắc chắn sẽ nửa đêm lén lút chuồn đến tân phòng phi lễ công tử của bọn họ.

Chu Lam thật sự rất ba chấm.

Đã vậy, Chu Lam tiếp tục đi thẳng về phía tân phòng, nghe tiếng bước chân nặng nề phía sau, canh lúc hai người đứng trước cửa tân phòng ngăn chặn, nàng xoay người đi về phía phòng bếp nhỏ, nơi đó chắc chắn có lu nước.

Nữ môn thần bị một loạt tao thao tác của Chu Lam làm cho choáng váng, hai nữ hán tử mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, sau một lát mới hiểu ra bản thân bị thiếu phu nhân chơi khăm. Bọn họ vẫn nhận định thiếu phu nhân chắc chắn không an phận ngủ trong thư phòng, thế là hai người vẫn đứng trước cửa tân phòng, quyết tâm tử thủ.

Khi Chu Lam tàn tàn hồi thư phòng, không thấy hai nữ môn thần trước cửa, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía tân phòng, quả nhiên nhìn thấy hai bóng đen cao lớn. Chu Lam cảm giác hai người cũng đang nhìn mình, nàng đưa ngón tay cái lên, gật gật đầu với bọn họ rồi đi vào thư phòng, đóng cửa. Treo bút lông lại chỗ cũ, Chu Lam đi đến trước giường, ngã người nằm xuống. Mùi ánh nắng trong chăn lập tức tràn ra, thoải mái khiến nàng nheo mắt.

Chu Lam có chứng lạ giường rất nghiêm trọng, vì thiếu cảm giác an toàn ở một nơi xa lạ, nàng toàn trắng đêm khó ngủ mỗi khi thuê phòng ở mới, phải mất cả tuần để chắc chắn nơi này an toàn yên ổn, nàng mới có thể bình tâm ngủ sâu. Vốn tưởng cách ngàn năm niên đại, nàng chắc chắn sẽ thao thức đêm dài, lại không ngờ một khi nhắm mắt, khuôn mặt nhu hòa yên tĩnh của Trương gia công tử lập tức hiện lên, vuốt an từng cơn xao động bất an trong lòng nàng. Chu Lam tin tưởng y, cho nên bất tri bất giác, nàng thật sự ngủ rất ngon.

Trái lại với Chu Lam, hai nữ môn thần đỉnh một đêm đề phòng cảnh giác, ánh mắt đều ngao đỏ cũng không chờ được cái bóng của ai kia. Đến gần rạng sáng, các nam nô lục tục thức dậy đi làm việc đều bị dáng vẻ âm trầm của hai nữ môn làm cho khiếp vía. Bất đắc dĩ, Nan Bình phải tiến lên mời hai nữ môn thần ra bên ngoài hoặc đi đến thư phòng trạm.

Hai nữ môn thần nghẹn khuất lựa chọn đi trở lại thư phòng gác, ánh mắt nhìn chằm chằm thư phòng như muốn đâm thủng nó.

Mặt trời từ từ lên cao, nam tử nằm trong chăn từ từ mở mắt, chăn gấm màu đỏ nổi bật khuôn mặt bạch ngọc, đôi môi phơn phớt hồng, không kinh diễm lại khiến người nhìn lom nhom, muốn thưởng thức nhấm nháp một phen.

"Công tử đã tỉnh." Như An bưng chậu nước để trên bệ, đôi tay chân thoăn thoắt vén rèm móc sang hai bên, sau đó cầm y phục để trên bàn. Công tử thích tự mình mặc y phục.

"Nàng chưa tỉnh sao?"

Như An khẽ nhìn công tử một cái, sau đó nhẹ giọng đáp.

"Thiếu phu nhân còn ngủ ạ."

Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Khê tỉnh lại sau ba ngày hôn mê, dù chưa động phòng, nhưng nàng gả tới, theo quy cũ nương tử phải thức sớm đi thỉnh an mẫu thân, ngày hôm sau lại đi vấn an Tam lão thái phu nhân và các vị gia chủ.

Trương Ngọc Quan không hỏi nữa, y mặc xong quần áo, đi đến thau nước rửa mặt súc miệng, trang điểm cài một cây trâm ngọc một phen, y mới phân phó tiếp.

"Chuẩn bị một chút thức ăn bồi bổ lót dạ. Ta qua xem nàng."

"Vâng."

Như An đáp rồi đi ra.

Phòng bếp đã sớm nổi lửa chuẩn bị sạch sẽ nguyên liệu, chỉ cần chủ tử có lời, lập tức trong thời gian ngắn nhất sẽ đưa lên.

Trương Ngọc Quan vuốt vuốt vạt áo, đưa một tay nâng trước bụng, một tay thả xuôi bên hông, bước chân nhẹ nhàng đi đến thư phòng. Hai nữ môn thần thấy Đại công tử chủ động đi tới lập tức cúi đầu chào, mở cửa thư phòng cho y.

Lần đầu tiên gặp mặt riêng tư, lại nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh nữ tử ăn mặc không chỉnh tề ngủ trên giường, hai gò má Trương gia công tử có chút nóng bỏng ửng hồng. Y hóp bụng thở nhẹ hơn, bước chân không phát ra chút tiếng vang đi vào.

Ánh mắt không dám nhìn thẳng về phía giường ngủ, y có chút hối hận khi không để Nan Bình đi cùng. Ma ma sát sát mãi Trương Ngọc Quan mới đi đến được trước giường, có điều đôi mắt đã nhắm chặt. Làm một phen kiến thiết tâm lý nàng đã là nương tử của mình, không phải ngại, không được ngại, y khẽ hí mắt ra, đập vào mắt cũng không phải nữ tử ăn mặc quần ngắn áo yếm. Trương Ngọc Quan lúc này mới dám mở to mắt, trong lòng nhẹ nhõm xen lẫn kinh ngạc. Mặc dù chưa từng nhìn thấy nữ nhân lúc ngủ, nhưng y từng nghe nói nữ tử ngủ đều không thích mặc áo dài tay và bạch lĩnh*, đa phần chỉ thích mặc yếm mỏng quần ngắn ngủ. Trong ấn tượng của y, Diệp Khê cũng sẽ có thói quen như bao nhiêu nữ nhân khác. Không ngờ trừ bỏ cởi áo khoác ra, toàn thân nàng đều mặc kín mít, tóc đen xoã gọn, mặt mày trầm tĩnh, quả thật đổi mới suy nghĩ về nàng trong lòng y.

*Kiểu áo giao lĩnh trắng chéo vạt và quần dài trắng nha các bạn.

Lời của tác giả:

Chu Lam: Thôi xong. Không ngờ Trương gia công tử lại dám đến thư phòng. Thất sách thất sách. (>.<)  
Bình Luận (0)
Comment