Bị điểm mặt Diệp mẫu lập tức trừng Diệp phụ, Diệp phụ luống cuống, hận cực nam hài. Nam hài rụt người, ai oán nhìn nữ tử. Tam lão phu nhân và các gia chủ bây giờ làm sao không rõ. Bối phận cao, luôn được mọi người nể trọng bưng lấy, Tam lão phu nhân xử quải trượng, trừng mắt nhìn người của Diệp gia rồi đứng dậy.
"Chuyện xấu trong nhà không thể ngoại truyện. Phong Nhã ngươi tự mình giải quyết. Tam thẩm không can thiệp."
Tam lão phu nhân dẫn đầu rời khỏi, mấy vị gia chủ cũng lục tục đứng dậy cáo từ. Không khí trang nghiêm túc mục lập tức tan rã. Nữ tử vội cười nịnh nọt với Trương Ngọc Quan, đưa mắt bảo nam nô nâng chủ tử dậy.
Trương Ngọc Quan lung lay đứng dậy, đưa mắt nhìn nàng một cái rồi rời đi.
Trương viên ngoại nhìn sắc mặt tiều tụy của nhi tử, lửa dặn cọ cọ đi lên, bà cắn răng nói.
"Diệp Khê! Ngươi chưa nhận rõ thân phận của mình phải không? Là ngươi tính kế để gả vào Trương gia. Chính bản thân ngươi muốn làm nương tử của Ngọc Quan. Bản thân ngươi còn có tư cách gì câu tam đáp tứ. Nếu ta không cho ngươi nạp thị, Ngọc Quan không đồng ý cho ngươi nạp thị. Ngươi có bất mãn cũng phải nhịn cho ta."
Nữ tử vẫn nhe răng cười nịnh nọt với Trương viên ngoại. Bà một hơi không đi lên, trong lòng thầm chửi thứ lưu manh da mặt dày. Còn không biết hối cải phải không. Nghĩ thế, Trương viên ngoại đưa mắt nhìn Diệp mẫu.
"Diệp gia các người nếu cảm thấy không hài lòng có thể xin hoà ly. Đã không xin hoà ly thì đừng bao giờ chọn ba lấy bốn, bằng mặt không bằng lòng với Ngọc Quan!"
Dừng một lát, Trương viên ngoại sầm mặt quát.
"Chuyện lần này Trương gia ta có thể hưu khí Diệp Khê mà không ai dám ý kiến gì!"
Trương Ngọc Quan đưa mắt nhìn Trương mẫu, tiến thêm vài bước đưa tay thuận khí cho bà, giọng nói ôn hòa.
"Mẫu thân chú ý thân thể."
Diệp gia nghe hưu khí thì triệt để sợ hãi, bởi vì gả Diệp Khê, Diệp gia nhận được vô số sính lễ, nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ ghen tị, nếu bây giờ nữ nhi bị hưu, sính lễ không còn, nữ nhi đã chịu oan gả người còn bị hưu thì làm sao có thể ngẩng mặt với hàng xóm láng giềng. Diệp gia của họ còn hỗn thế nào nữa.
"Bà thông gia. Là tôi không tốt, tôi xin cúi lạy bà ba cái bồi tội."
Diệp mẫu tay chân luống cuống muốn chắp tay vái lập tức bị Trương viên ngoại chắn trở về.
"Diệp gia các ngươi có lỗi với Ngọc Quan mà không phải ta."
"Còn tiểu tử kia. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã độc ác như vậy. Thật khiến ta không rét mà run."
Nam hài run rẩy lắc lắc đầu, nước mắt hung hăng chảy, cậu chỉ là quá sợ hãi bị quan phủ bắt giam, cậu chỉ nghĩ thoát khỏi dính líu nếu Diệp Khê tỷ chết mà thôi. Cậu không có nghĩ nhiều đến hậu quả của Đại công tử nếu bị mọi người định tội.
"Mẫu thân, người xưa có câu tu ba kiếp mới nên duyên phu phụ. Người cứ một câu hoà ly hai câu hưu khí vậy thật khiến nữ nhi lòng đau như cắt." Nữ tử khổ sở ôm ngực, sau đó quay đầu nhìn Diệp mẫu Diệp phụ nháy mắt.
"Đúng đúng. Ngọc Quan, là mẫu thân không tốt." Diệp mẫu mặt mày hàm hậu hiền lành nhìn Trương Ngọc Quan, cắn răng móc ngọc bội gia truyền tặng cho y.
"Đây là ngọc bội gia truyền của Diệp gia, con đã là hiền tế của Diệp gia ta. Cái này con hãy giữ lấy. Mẫu thân vốn muốn tặng cho con mà quên mất. Con đừng trách mẫu thân và phụ thân nha."
Diệp phụ còn đâu một chút hung hăng, vẻ mặt yêu thương trìu mến cầm tay Trương Ngọc Quan vỗ vỗ.
"Là phụ thân hồ đồ. Con xinh đẹp đoan trang như vậy, làm sao có thể gì gì đó được."
Mấy tiểu thúc tử cũng cơ linh xúm lại, người nào cũng chân thành an ủi vỗ về, nịnh nọt theo.
Trương Ngọc Quan đột nhiên bị trưởng bối mềm giọng dỗ dành vậy thật không thích ứng, y biết mẫu thân đang lập uy cho mình, y chỉ cố gắng trấn định.
"Ngọc Quan và Diệp Khê đã thành thân, nàng đã là người của Trương gia. Nếu nàng an phận, Trương gia sẽ không bạc đãi nàng. Hai người Ngọc Quan vẫn sẽ tôn kính như mẫu phụ của Ngọc Quan, các đệ đệ cũng vậy. Chỉ là có chuyện xấu xảy ra, Ngọc Quan mong rằng mọi người đừng nghe gió chính là mưa. Danh dự của một nam tử quan trọng cỡ nào, tin rằng mẫu phụ đều rõ."
"Phải phải. Chúng ta sẽ không bao giờ tin tưởng lời đồn đại. Bây giờ cũng sắp cuối năm, mẫu thân còn có vài mẫu ruộng phải thu hoạch."
Diệp mẫu kéo tay Diệp phụ cười với Trương viên ngoại.
"Làm phiền bà thông gia đã lâu, thê phu chúng tôi và mấy đứa nhỏ phải về chăm nom ruộng vườn nhà cửa. Bà thông gia và hiền tế giữ gìn thân thể."
Trương viên ngoại hít một hơi, nhẹ gật đầu với Diệp mẫu. Sau đó đưa mắt cho Lý quản gia. Lý quản gia hiểu ý tiến lên cúi người ở bên tai nam hài thấp giọng vài câu. Nam hài run rẩy môi, gạt nước mắt nhìn Diệp Khê. Nữ tử lại không hề quay đầu nhìn cậu. Nam hài chỉ có thể co rúm đi theo Lý quản gia.
Diệp gia về phòng thu dọn đồ đạc rồi theo gia đinh ra ngoài, xe trâu đã chờ sẵn ngoài cửa. Diệp mẫu đỡ Diệp phụ leo lên, rồi đến bốn nam hài, khi xe trâu chuẩn bị rời đi. Nữ tử đã bước nhanh đi ra, trong tay còn cầm theo một bao đồ lớn.
Diệp mẫu Diệp phụ thấy vậy lập tức hoảng sợ, tưởng bản thân chạy quá chậm nên Trương viên ngoại đổi ý đuổi Diệp Khê ra khỏi phủ. Hai thê phu cuống cuồng thúc lão bà tử đánh xe thật nhanh. Hai tay còn phất phất ra hiệu cho nữ tử mau quay trở về.
Nữ tử giơ tay cầm túi lên lắc lắc, Diệp mẫu Diệp phụ lắc đầu nguầy nguậy, liên tục thúc nữ tử đừng dí theo.
Chu Lam cầm theo tay nải chứa đồ đứng nhìn bóng dáng Diệp gia dần xa. Trên mặt nào còn dáng vẻ cười cợt nịnh nọt, chuyện này xem như đã kết thúc. Cũng may bản thân có thể thấy được ký ức của chủ thân thể này, nếu không nàng còn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ. Ký ức của chủ thân thể quá chân thật, triều đại, tập tục, con người, sự vật... Mọi thứ đều tiên sống, không có đinh điểm mơ hồ không rõ.
Nhưng nếu không phải là mơ, bản thân đang xảy ra là chuyện gì?
Tuy chưa thể hiểu rõ, Chu Lam cũng không tẩy trắng tội lỗi cho chủ thân thể, chủ thân thể này rõ ràng mưu đồ xấu xa, còn mang thù, chính cống là một lưu manh vừa tự ti vừa tự đại. Nếu chả như chủ thân thể này làm chưa chết, Chu Lam cảm thấy Trương gia đã có phòng bị, ắt hẳn sẽ không khiến chủ thân thể này giở được sóng gió. Còn chả như ý thức bản thân không đến nơi này, thân thể này sẽ rơi vào trạng thái mê mang, có sẵn tiền sử ngất xỉu phía trước, Diệp gia cũng sẽ không tìm Trương gia phiền toái.
Cầm bao nải quay về, Chu Lam đang muốn đi vào đột nhiên nghe thấy tiếng ngáp mệt mỏi của nữ gác cổng, không biết nghĩ đến cái gì, Chu Lam lùi bước, ngoắc tay ra hiệu nữ gác cổng đi vào theo mình. Diệp Khê hiện giờ đã là thiếu phu nhân của Trương phủ, nữ gác cổng chỉ là phận tôi tớ, có muốn hay không cũng phải nghe lời. Chỉ là giọng điệu không mấy thân thiện.
"Thiếu phu nhân có gì chỉ bảo?"
Chu Lam cười nhẹ.
"Có chuối chín sao?"