Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 112

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dờ

Ngày thứ hai Tiêu Đồng lại tới, lần này y chỉ mang cho Quý Hoài một chén cháo, không còn gì khác nữa. Quý Hoài lần này một câu cũng không nói, uống cháo trước đã. Một chén cháo vào bụng, sắc mặt cậu mới bình thường hơn một chút.

Tiêu Đồng phấn khích mang vào một cái máy chiếu rồi kết nối tới laptop, ác độc nói: "Cho cậu xem cái này hay lắm."

Sau đó y chiếu hình lên tường, tầng hầm u ám nên video chiếu ra nhìn rất rõ ràng. Video vừa phát, Quý Hoài liền cắn chặt răng quay đầu hận thù nhìn Tiêu Đồng, "Video này ở trong tay anh?"

Tiêu Đồng thấy vẻ mặt của Quý Hoài, nở nụ cười: "Không chỉ ở trong tay tôi, video này là do tôi quay."

Trong nháy mắt, Quý Hoài lồng lên, tay không được, chân không được, vậy dùng miệng! Phải xông lên cắn đứt cổ Tiêu Đồng!

Tiêu Đồng cười nhạo đá văng cậu, sau đó từ trên cao nhìn xuống, khinh bỉ nói: "Quý Hoài, đừng phí sức nữa, đã rơi vào tay tôi thì đừng hòng thoát."

Quý Hoài phẫn nộ tới mức cắn chặt muốn gãy răng, cậu vừa đau vừa giận dữ, gào lên: "Tiêu Đồng, sao anh lại có thể đối xử với chú Mặc như thế? Tôi sẽ giết anh, tôi nhất định sẽ giết anh!"

Hai mắt cậu đỏ quạch, phẫn nội tới mức mất đi lý trí. Tiêu Đồng kéo xềnh xệch cậu ra giữa phòng, sau đó túm đầu cậu ngẩng lên ép cậu phải xem.

Y nhìn màn hình, cười quái dị một tiếng: "Thật ra tôi rất hy vọng người đàn ông trong video kia là tôi, đáng tiếc là... năm đó Giang Tử Mặc yếu ớt bất lực, tôi lúc ấy..."

Sắc mặt y trở nên khác thường, phảng phất như rơi vào cơn nghiện, y thì thào, cắn răng nói: "Lúc ấy tôi không nên mềm lòng với em ấy, lẽ ra phải trực tiếp trói em ấy ở bên người, nhốt ở bên cạnh mình, không cho em ấy đi đâu hết, em ấy là của tôi! Tử Mặc chính là của tôi!"

Lửa giận trong mắt như muốn biến thành thật, thừa lúc Tiêu Đồng đang thất thần, Quý Hoài vươn hai tay tấn công vào miếng vải đen bịt mắt của y. Tiêu Đồng đau đớn kêu to, nháy mắt tỉnh lại. Y giận dữ đùng đùng, túm lấy Quý Hoài định đánh đập cậu một trận, lại bị Quý Hoài cắn nát một mảng da trên tay. Tiêu Đồng cũng mất đi lý trí, tát Quý Hoài một phát. Quý Hoài hộc ra toàn máu, ánh mắt thù hằn nhìn Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng thở hổn hển, cười lạnh: "Mày hận tao thì sao? Ngay cả Tử Mặc hận tao nhưng cũng chỉ giết người kia thôi, Tử Mặc nó luyến tiếc, không nỡ ra tay với tao, tình cảm bao năm của bọn tao vẫn còn đó! Ha ha ha, em ấy vẫn luôn là của tao, mày không đoạt nổi đâu."

"Tiêu Đồng, anh điên rồi!" Quý Hoài cắn răng, trừng mắt nhìn Tiêu Đồng, "Cho dù chú Mặc có tha thứ cho anh, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm thế. Chú Mặc chỉ lấy một con mắt của anh, tôi thì muốn mạng!"

"Muốn mạng của tao ư? Tử Mặc sẽ đau lòng đấy ha ha ha..." Y điên cuồng cười to, giống như đã bị ma nhập.

Quý Hoài mãnh liệt nhắm mắt lại, tất cả phẫn nộ đều nghẹn ứ trong ngực, cậu lại nôn ra một ngụm máu. Cậu cực lực giãy giụa muốn đứng lên xé xác Tiêu Đồng, nhưng vết thương trên người quá nặng, cậu không động đậy nổi nữa.

Video tự động chuyển, trên màn hình bây giờ bỗng phụt ra một vết máu lớn, Giang Tử Mặc cầm dao gọt hoa quả hung hăng đâm vào bụng của tên đàn ông kia, máu tóe lên mặt Giang Tử Mặc, hắn không chớp mắt lấy một cái, tiếp tục đâm.

Quý Hoài ngây người nhìn, bỗng nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ.

Sau khi bị đâm dao liên tiếp, người đàn ông kia khó tin ngã ra đất run rẩy, bàn tay chỉ vào Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc bình thản cầm dao ngồi xổm xuống, sau đó cắt đứt lìa ngón tay cái của người đàn ông đó.

"......" Tên kia đau đớn kêu la, máu trong miệng tung tóe.

"Mười ngón tay mày chạm vào tao, tao sẽ cắt đứt từng ngón một." Giang Tử Mặc cầm dao cắt đứt từng ngón tay sau đó xếp thành một hàng ra nền đất.

Người đàn ông đã sớm không còn thở nữa, nhưng tra tấn hắn ta đến chết đã khiến Giang Tử Mặc cảm thấy vui sướng. Hắn hồn nhiên không để ý tên kia đã chết hay chưa, hắn nhìn miệng tên kia, hừ lạnh nói: "Còn có cái miệng này..." Đã chạm vào thân thể hắn một cách kinh tởm, hắn nhất định cũng sẽ rạch nát. Giang Tử Mặc cắm dao vào miệng người đàn ông kia hung hăng rạch mấy nhát, sau đó vung một nhát chém bay môi, máu thịt lẫn lộn, máu tươi không ngừng chảy xuống từ hai bên khóe miệng.

Giang Tử Mặc cầm dao cười lớn, trên người hắn toàn là vết máu bắn lên, sự thống hận và chán ghét trong mắt gần như biến thành thực thể. Dường như còn chưa hả dạ, hắn lại hung hăng đâm thêm mấy nhát.

Bỗng nhiên cửa mở ra, Tiêu Đồng lúc thiếu niên chạy tới, "Tử Mặc, em dừng tay lại!"

Giang Tử Mặc ngẩng mạnh đầu lên, lạnh lùng trừng trừng nhìn Tiêu Đồng. Tiêu Đồng khựng lại một chút, y hoảng sợ nhìn tên vệ sĩ đã không còn nhìn ra hình dạng, lòng run lẩy bẩy: "Tử Mặc, em... em bĩnh tĩnh lại đi."

Giang Tử Mặc đứng lên bước về phía Tiêu Đồng, Tiêu Đồng cắn răng sợ hãi, lui về phía sau. Giang Tử Mặc đi đến bên cạnh y, lạnh lùng nói: "Là do anh giật dây?"

"Anh... anh chỉ bảo cậu ta đến trông em, thay... thay anh nhìn em, anh vẫn luôn mềm lòng với em... chỉ bảo cậu ta dạy dỗ em một chút."

"Vậy anh biết hắn đối xử với tôi như thế nào không?"

"Anh... anh không biết." Tiêu Đồng né tránh ánh mắt của Giang Tử Mặc, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.

Giang Tử Mặc kề dao vào cổ y, Tiêu Đồng không nhịn được run như cầy sấy, y thành thật nói: "Anh thật sự không biết, anh chỉ là thích em, nhưung em lại thấy anh ghê tởm, không cho anh chạm vào, anh giận quá nên mới bảo cậu ta tới dạy dỗ em... Mấy ngày nay, anh..."

Tiêu Đồng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Giang Tử Mặc thì không dám nói nữa, tất cả âm thanh đều nghẹn ở cổ, Giang Tử Mặc sắc bén nhìn y, qua một lúc lâu, hắn lên tiếng: "Tôi không thích ánh mắt anh nhìn tôi."

"A!!!!" Tiêu Đồng thét lên, Giang Tử Mặc rút dao từ mắt phải của Tiêu Đồng ra, Tiêu Đồng khuỵu xuống bưng mắt kêu gào. Giang Tử Mặc nhìn Tiêu Đồng đau đớn lăn lộn trên đất, vẻ mặt vẫn không dao động.

Quý Hoài run rẩy, Giang Tử Mặc lạnh lùng quyết tuyệt trên video khiến cậu đau đớn cõi lòng, cậu cắn môi, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Tiêu Đồng cũng nhìn Giang Tử Mặc trong video, đột nhiên tiến lên vuốt ve mặt Giang Tử Mặc, "Em móc một con mắt của anh, anh vẫn không hận em, anh chỉ càng yêu em hơn... Tử Mặc... Tử...."

Quý Hoài nhìn Tiêu Đồng mà buồn nôn, cậu phẫn nộ, cậu sao có thể để người như vậy rình rập bên cạnh Giang Tử Mặc. Y đã tổn thương Giang Tử Mặc nhiều đến thế, một con mắt là không đủ!

"Anh, anh ở trong đó à?" Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng đập thình thình, Quý Hoài sửng sốt, sau đó nhận ra đó là Tiêu Trình.

Tiêu Đồng dường như hoàn toàn chìm trong cơn điên dại, y không để ý tới xung quanh nữa, chỉ chăm chú vuốt ve Giang Tử Mặc trên video, y dán lên tường, như là làm vậy thì có thể ôm được Giang Tử Mặc.

Quý Hoài lập tức gào ra bên ngoài: "Tiêu Trình, là tôi, Quý Hoài đây, vào cứu tôi mau lên!"

Chốc lát sau cửa đã bị đá văng, Tiêu Trình xông vào thấy Quý Hoài đang bị trói hấp hối trên mặt đất. Cậu ta khiếp sợ cởi trói cho Quý Hoài, sau đó đỡ cậu đứng lên.

Quý Hoài dựa vào tay Tiêu Trình, hít sâu mấy hơi, sau đó chậm rãi lấy lại thể lực. Tiêu Trình nhìn Quý Hoài rồi nhìn Tiêu Đồng, lập tức hiểu ra, "Anh, anh bắt Quý Hoài lại đây để làm gì? Lại còn làm Quý Hoài bị thương ra nông nỗi này?"

Đang nói thì Tiêu Trình cảm thấy ở bên sườn túi quần hơi lạnh, cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì Quý Hoài đã lấy ra con dao xếp Thụy Sĩ*. Trong túi quần của Tiêu Trình có một con dao xếp, Quý Hoài biết, bởi vì có một lần Tiêu Trình đã khoe ra ở lớp rằng đây là vật tùy thân của cậu ta.

*Dao xếp quân dụng Thụy Sĩ (Swiss Army Knife):

d06840d87c9d69bfa41e0e1786004cd3.jpg

Quý Hoài lấy dao ra, bước hai bước xông về phía Tiêu Đồng, cậu kéo bả vai của Tiêu Đồng xoay lại, sau đó vung một nhát dao đâm thẳng vào con mắt trái lành lặn của Tiêu Đồng.

"A!!!!!"

"Quý Hoài!" Tiêu Trình kinh hãi xông lên ôm Quý Hoài kéo ra, Quý Hoài cầm dao, không nhịn được run rẩy, ánh mắt hận thù nhìn Tiêu Đồng.

Tiêu Trình giận dữ đoạt lấy dao trong tay Quý Hoài, "Quý Hoài! Cậu... cậu..." Cậu ta vừa tức vừa sợ, nhìn Quý Hoài vết thương đầy mình, rồi nhìn con mắt máu thịt lẫn lộn của Tiêu Đồng, Tiêu Trình không biết nên nói gì nữa.

Quý Hoài đâm xong nhát dao đó, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, căm thù tới tận xương tủy, nói: "Lần này không phải vì chính tôi mà là vì chú Mặc, chuyện năm đó, trừ đôi mắt này ra thì vẫn còn nợ một cái mạng."

Tiêu Trình đứng trước mặt Tiêu Đồng, vẻ mặt vừa phức tạp vừa giận dữ: "Tôi sẽ không để cậu làm tổn thương anh tôi nữa đâu."

"Khụ...." Quý Hoài ôm ngực ho hai tiếng, sau đó cười lạnh, "Vậy thì cậu phải bảo vệ anh ta kỹ vào."

Nói xong, Quý Hoài chống đỡ đi tới chỗ laptop xóa bỏ toàn bộ file video. Cậu đi ra ngoài, Tiêu Trình lại kéo cậu lại, "Quý Hoài, cậu không được đi, một con mắt của anh tôi..."

Quý Hoài ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Đáng đời anh ta, mười lăm năm trước anh ta thiếu nợ chú Mặc."

Tiêu Trình nhíu mày, cậu ta chỉ biết rằng năm ấy Giang Tử Mặc tàn nhẫn sát hại một tên vệ sĩ của nhà cậu ta, còn đâm hỏng một bên mắt của anh trai cậu ta, ngoài ra thì không biết thêm gì cả. Nghe Quý Hoài nói xong, cậu ta khựng lại, Quý Hoài lạnh lùng hất tay Tiêu Trình ra, cậu không còn sức lực để lấy mạng Tiêu Đồng nữa.

Cậu muốn về nhà, cậu muốn về nhà ôm chú Mặc một cái.

Cậu tập tễnh đi ra ngoài, tầng hầm dẫn lên vườn hoa Tiêu gia, trên đường cậu gặp phải hai người hầu, các cô kinh hãi nhìn Quý Hoài toàn thân đầy máu.

Quý Hoài lạnh lùng bước đi, mỗi bước đều khó nhọc vô cùng. Mắt cậu hoa lên, thể lực cạn kiệt, nếu không có ý niệm muốn về nhà chống đỡ lấy thân thể cậu, Quý Hoài đã sớm ngã xuống.

Nhưng cậu không được ngã xuống, chú Mặc còn đang chờ cậu.

Cậu mơ hồ cản lại một người, mượn di động của cô để gọi cho chú Mặc, nhưng cậu gọi mãi mà không có người bắt máy, gọi mấy lần đều máy bận. Cậu hơi sốt ruột, thân thể cậu đã thế này chắc chắn không lết nổi được về nhà rồi, chú Mặc, mau nghe điện thoại!

Cậu gọi liền 4 5 cuộc không được, nữ sinh cho cậu mượn điện thoại thấy trên người Quý Hoài đầy máu, lo lắng hỏi: "Có cần tôi đưa cậu đi viện không?"

Quý Hoài lắc đầu, bây giờ cậu chỉ muốn về nhà.

Cậu bất đắc dĩ, dùng chút sức lực cuối cùng gọi cho Lục Thất, "Anh L..."

"Hoài thiếu gia?" Lục Thất kinh sợ, "Cậu đi đâu thế? Cậu không về nữa sao?"

Quý Hoài đã không nghe rõ Lục Thất nói gì nữa, cậu chỉ nói một câu: "Em muốn nhìn chú Mặc, em nhớ chú lắm..." Chưa dứt lời cậu liền ngất đi, cô gái kia hoảng sợ không kịp đỡ lấy Quý Hoài, Quý Hoài ngã ra đất.

Đầu bên kia, Lục Thất sốt ruột gọi: "Hoài thiếu gia cậu làm sao vậy?? Hoài thiếu gia?"

Cô gái kia đã gấp tới muốn khóc, lấy di động nói với Lục Thất: "Cậu ấy... cậu ấy té xỉu rồi, ngất ở trên đường... trên người toàn là...."
Bình Luận (0)
Comment