Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 125

Edit: Cáo

Chạng vạng chiều tối chủ nhật, Lục Thất bỗng nhiên gọi điện tới bảo là muốn dẫn người đến ăn cơm. Quý Hoài và Giang Tử Mặc tưởng là Vương Văn Bân nên không bảo cô Thúy chuẩn bị gì nhiều, chỉ nấu thêm ba món.

Không ngờ người đến cùng Lục Thất lại là một cô gái. Quý Hoài ngẩn người rồi mới mời họ đi vào. Con ngươi thâm thúy của Giang Tử Mặc hơi khẽ động khi thấy hai người họ.

"Thiếu gia, Hoài thiếu gia, giới thiệu với hai người một chút, đây là Tiểu Nhã."

"Chào mọi người." - Tiểu Nhã cười ngọt ngào với họ.

Lục Thất kéo Tiểu Nhã ngồi xuống đối diện họ, sau đó dường như hơi xấu hổ, nói: "Trước giờ vẫn luôn muốn giới thiệu với hai người nhưng mãi không tìm được cơ hội. Tôi với Tiểu Nhã đã tìm hiểu nhau được nửa tháng rồi. Qua một thời gian ngắn nữa sẽ chuẩn bị về gặp gia đình. Trước đó tôi muốn đưa cô ấy đến gặp gỡ hai người trước."

Quý Hoài không biết nói gì. Giang Tử Mặc bên cạnh gật đầu một cái, hỏi: " Sao lại quen biết nhau?"

"Ông già tôi cứ luôn lải nhải muốn giới thiệu cho tôi một người bạn gái, vừa khéo bác gái đồng nghiệp của ổng cũng rất nhiệt tình, nói chuyện một chút thì giới thiệu cháu gái bác ấy là Tiểu Nhã cho tôi. Tôi vừa gặp đã thích rồi, tính Tiểu Nhã rất tốt, không chê tôi già tí nào."

"Anh đâu có già? Đừng nói luyên thuyên, em thích anh thế này." - Tiểu Nhã mất hứng phản bác lại.

"Hai người xem, Lục Thất tôi vẫn có sức hút chứ. Tiểu Nhã tốt thế này mà cũng bị tôi thu hút." - Lục Thất cười nhướn nhướn mày.

Tiểu Nhã cũng rất tự nhiên, liên tục đùa giỡn với Lục Thất, có thể thấy được là Lục Thất rất cưng chiều cô. Tiểu Nhã mặc dù hoạt bát tinh nghịch nhưng cũng thích Lục Thất thật lòng.

Trên bàn ăn, Lục Thất thường xuyên gắp thức ăn cho Tiểu Nhã, anh vừa ăn vừa nói đùa chọc cười cho cô vui. Tiểu Nhã cười run người, thấy ngại nên phải xin lỗi hai người Quý Hoài.

"Không có gì." - Quý Hoài lắc đầu.

Lúc ăn được nửa bữa cơm rồi, điện thoại Lục Thất reo, rút ra nhìn một cái rồi nhấn từ chối. "Lại là mấy công ty cho vay vốn, dai như đỉa." - Anh ngẩng đầu nhìn Giang Tử Mặc cùng Quý Hoài, sau đó lẩm bẩm.

Một lát sau, điện thoại di động của Lục Thất lại vang lên, Lục Thất vẫn ngồi im. Tiểu Nhã đẩy đẩy anh nói: "Lại là bọn cho vay vốn à? Em nghe hộ anh, em có biện pháp đối phó với bọn họ."

"Không có gì, không để ý đến là được, càng để ý họ còn càng làm phiền em." - Lục Thất không đáp ứng.

Tiểu Nhã không cưỡng ép, nói với Lục Thất: "Mấy người này cũng như nhau cả, em cũng thường xuyên nhận được mấy cuộc điện thoại như thế, phiền muốn chết."

Lục Thất cùng Tiểu Nhã lại nói chuyện theo cái đề tài này. Điện thoại Lục Thất reo mấy lần rồi im lặng. Nhưng một lát sau, điện thoại Quý Hoài lại vang lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Thất, Lục Thất nhạy cảm hướng tầm mắt đến gần.

Quý Hoài thấy điện thoại vang lên liên tục, nhấn nhận. "Anh Bân ạ."

Lục Thất chợt xua tay về phía Quý Hoài. Quý Hoài ngớ ra, chỉ thấy bên đầu kia điện thoại Vương Văn Bân gấp gáp hỏi: "Lục Thất có ở chỗ hai người không thế? Hoặc là có gọi điện thoại cho hai người không?"

Quý Hoài nhìn Lục Thất, Lục Thất dùng hết sức xua tay ra hiệu. Sau đó Quý Hoài rũ mắt xuống, nói: "Vẫn chưa gặp anh ấy, có chuyện gì không anh?"

"Nếu em thấy anh ta nhất định phải nói cho anh biết, đm." - Cậu ta chửi thề một tiếng rồi cúp điện thoại.

Lục Thất thở ra, ngớ người một lúc rồi cầm đũa lên.

Tiểu Nhã nghi ngờ nhìn một lúc, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Không sao, không sao." - Lục Thất lắc đầu, lại cười lên: "Ăn xong anh dẫn em đi xem phim."

"Được ạ." - Tiểu Nhã cười, đồng ý.

Lục Thất đưa Tiểu Nhã đi rồi, Quý Hoài hơi lo lắng nói: "Anh Lục thế này..."

Quý Hoài không biết nên nói như thế nào, nhưng cậu luôn cảm thấy không nên như thế. Tình cảm của Vương Văn Bân với Lục Thất, mấy người họ đều thấy rõ ràng, trong lòng Lục Thất cũng biết rõ. Trước chú Mặc cũng nói là anh Lục có cảm tình với Vương Văn Bân, thế nhưng hôm nay anh Lục tìm một cô bạn gái, lại còn có vẻ rất thích.

Ánh mắt Giang Tử Mặc bình tĩnh, suy nghĩ một lúc mới nói: "Chắc là vì Văn Bân ép quá đáng rồi."

"Nhưng không phải Lục Thất cũng có cảm tình với anh Bân hả?"

"Nếu như đã nắm chắc được mười trên mười phần cảm tình thì Lục Thất đã không bước vào đường cùng thế này."

"Làm gì có tình cảm nào mười phân vẹn mười." - Quý Hoài thở dài một cái.

Lục Thất đi chơi với Tiểu Nhã một tối, đưa cô về rồi mới về nhà. Lúc cậu ta mở cửa còn dè dặt nhón chân đi vào, nhưng nhớ đến việc hôm qua mình đã đòi hết chìa khóa trong tay Vương Văn Bân về liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Anh mở đèn ở cửa, đổi giày đi vào nhà, vừa quay đầu đã thấy Vương Văn Bân đứng ngay sau lưng mình.

"Mày, mày, mày vào bằng cách nào?!"

"Anh đi đâu? Sao không nghe điện thoại của tôi?" - Vương Văn Bân mặt lạnh chất vấn, Lục Thất mở cửa, lờ đi câu hỏi của Văn Bân, nói vọng lại, "Tao không cho mày vào, bây giờ biến ra ngoài."

"Lục Thất!" - Sắc mặt Vương Văn Bân cực xấu, hung ác trợn mắt nhìn Lục Thất.

Lục Thất bực mình, chỉ chỉ ra cửa, "Đi ra ngoài đi."

"Một lần hai lần anh vẫn luôn đuổi tôi đi, anh có phải là hận không thể khiến tôi vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt anh? Mặc kệ làm cái gì cũng không liên quan đúng không?!"

Lục Thất bỗng nhiên mở miệng nói: "Hôm nay tao mang Tiểu Nhã đi gặp thiếu gia."

Vương Văn Bân sửng sốt, sau đó siết chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Đừng có lấy cô kia ra bịp tôi, anh mà tìm được bạn gái thì đã tìm từ lâu rồi."

"Trước kia không tìm không phải vì không muốn, mà là không có người thích. Bây giờ thật may mắn gặp được Tiểu Nhã, đương nhiên tao muốn đối xử tốt với cô ấy thật lòng."

"Nói bậy, cô kia chẳng qua là người anh tạm thời lôi kéo vào."

"Không phải, ngày mai bọn tao chuẩn bị đi gặp người nhà rồi." - Lục Thất nói, "Bố tao đã gặp cô ấy, thấy rất hài lòng. Nếu không có gì ngoài dự tính thì cuối năm sẽ kết hôn."

Vương Văn Bân rống to: "Anh kết hôn cái gì? Tôi đồng ý à?! Tôi sẽ không cho anh kết hôn!"

"Tôi không đồng ý." - Vương Văn Bân ôm chặt Lục Thất, hôn lên môi Lục Thất: "Tôi tuyệt đối không đồng ý."

"Vương Văn Bân! Ưm...Mày... Đit mẹ mày buông tao ra." - Lục Thất giận dữ, cắn vào đầu lưỡi Vương Văn Bân, hung hăn đẩy người ra.

"Tao kết hôn liên quan mẹ gì đến mày?" - Lục Thất ra sức lau vết máu trên môi, "Mày đồng ý hay không thì quan trọng lắm à? Tao sẽ không mời mày, mày cút đi càng xa càng tốt cho tao!"

"Lục Thất! Nếu anh dám kết hôn, tôi chắc chắn sẽ đến phá, anh cứ thử xem?"

Lục Thất tức giận, trong ngực khó chịu, hận không thể đánh Vương Văn Bân một trận thật đau, nhìn nhìn xung quanh một chút, không tìm được đồ gì cầm thuận tay, liền đánh bằng tay không.

Vương Văn Bân không động đậy, để Lục Thất đánh một quyền lên mặt mình.

Vương Văn Bân giật giật khóe miệng, cả má trái xanh tím. Lục Thất vẫn căm tức nhìn cậu, cậu há miệng, bỗng nhiên gọi một tiếng: "Anh Thất."

Quả đấm đang nắm chặt của Lục Thất chậm rãi buông xuống.

Vương Văn Bân nhìn Lục Thất, hỏi: "Anh Thất, anh định sau này không bao giờ quan tâm em nữa à?"

"Mày trưởng thành rồi, tao không có cái nghĩa vụ đấy."

"Không có nghĩa vụ? À..." - Vương Văn Bân cười nhẹ một tiếng, lùi về phía sau một bước, "Quả nhiên người mà đến cả bố mẹ ruột cũng muốn bóp chết thì làm gì có người nào yêu. Ngay từ đầu, việc gì anh phải quan tâm em chứ?"

Lục Thất nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Vương Văn Bân mà trong lòng cũng không chịu nổi. "Đừng nói như thế, kiểu người như cha mẹ mày chỉ chiếm số ít, không phải tất cả cha mẹ trên thế giới đều như thế. Anh mày lúc đầu chẳng qua cũng chỉ coi mày là em trai, chẳng qua tự mày..."

"Là em tự suy nghĩ nhiều, là em tự cho là người ta cũng yêu mình, là em mặt dày mày dạn theo anh không từ bỏ, anh nên chán ghét em từ lâu rồi mới phải." - Vương Văn Bân lại lùi về sau một bước, đi tới cạnh cửa.

Lục Thất kinh ngạc nhìn, nhìn cậu ta từng bước từng bước một lùi ra phía cửa, chính mình lại không vui chút nào, thậm chí trong lòng còn có cảm giác nhói lên một cái không rõ vì sao.

"Được rồi." - Vương Văn Bân cười giễu cợt một tiếng, móc mấy cái chìa khóa trong túi ra. "Tất cả chìa khóa đánh từ trước đều ở đây, lần này thật sự em không giữ lại cái nào đâu. Sau này... sẽ không trở lại nữa."

Cậu ta lui đến cửa, sờ lên chốt nắm cửa, ánh mắt đỏ quạch ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thất. Cậu ta dừng lại một chút, có vẻ vô cùng khó khăn mới nói được một câu: "Lúc anh kết hôn em sẽ không đến, thôi thì chúc phúc hai anh chị. Kết hôn vui vẻ."

Nói xong, tay cậu đẩy cửa, cửa chậm rãi đóng lại. Lục Thất nhìn Vương Văn Bân dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, tự nhiên trong lòng có cảm giác gì đó không đúng. Anh lao về phía cửa, nhưng cửa đã bị đóng lại.

Vương Văn Bân từ từ rời khỏi chỗ Lục Thất, lúc đi xuống dưới tầng thì điện thoại reo, cậu ta nhìn một cái rồi nhấn nghe.

"Cậu ở chỗ Lục Thất à?" - Giang Tử Mặc hỏi.

Vương Văn Bân ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ nhà Lục Thất, chỉ thấy có ánh sáng. "Việc gì đến cũng đến rồi, chính tôi tự rút lui, còn chúc phúc cho họ nữa..."

"Được đấy, vẫn tự chủ được bản thân." - Giang Tử Mặc cười khẽ ở đầu bên kia.

Vương Văn Bân cắn răng nói: "Hy vọng cách anh nói có ích, tôi không nguyền rủa bọn họ là còn may đấy, chúc phúc cái củ cọt."

"Có ích hay không sao tôi quyết định được, phải xem Lục Thất có bao nhiêu tình cảm với cậu. Đến cuối cùng mà vẫn vô dụng thì cậu nên chết tâm đi, đừng tiếp tục dây dưa nữa. Nếu Lục Thất không có tình cảm với cậu thì tôi cũng không cho cậu dây dưa tiếp đâu."

"Tôi biết rồi." - Vương Văn Bân nghiến răng, căm giận nói.

Giang Tử Mặc còn nói: "Tôi giúp cậu cũng là vì Lục Thất."

"Tôi biết ngay mà, đang dưng làm gì có chuyện anh tốt đến thế."

"Được rồi, chúc cậu thuận lợi." - Giang Tử Mặc ở đầu kia nói.

Vương Văn Bân nhìn cánh cửa sổ phía trên kia, "ừ" một tiếng. Thực tế trong lòng cậu không chắc chắn một chút nào, cậu không dám lấy tình cảm của Lục Thất với mình ra để đánh cuộc. Nhưng hôm nay đã đi đến nước này, cậu không thể không làm vậy.

Nếu thắng, Lục Thất sẽ mãi mãi ở bên cậu. Thua? Kết quả đó cậu không dám nghĩ đến. Nếu như đã từng cảm nhận được sự ấm áp thì sẽ không muốn quay trở lại tình cảnh rét lạnh đến thấu xương của một người cô độc. Vào cái giây phút cậu nhận ra mình thích Lục Thất, cậu đã biết, cuộc sống như trước sẽ không bao giờ trở lại được nữa, không bao giờ. Mà nếu như thua cuộc, cậu cũng sẽ không quay lại.

Đến lúc đó, Vương Văn Bân cũng không biết chuyện gì sẽ đến với mình. Nhưng nếu đã không có Lục Thất bên cạnh, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng chẳng đáng bận tâm.
Bình Luận (0)
Comment