Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 130

Edit: anh Dờ trốn việc ngồi gõ chữ

Mặt Hạ Dật đau tới mức nhăn nhúm vặn vẹo, hắn ta cắn chặt răng hung ác nhìn Quý Hoài.

"Đây là mày nợ tao." Quý Hoài nói, sau đó cậu đứng lên dùng chân nghiến lên ngón tay bị thương của Hạ Dật, "răng rắc" một tiếng, xương ngón tay gãy vỡ vụn.

Hoa Cẩm Lăng nheo mắt nhìn, anh ta cảm thấy hơi kinh ngạc. Anh ta nhớ là lúc trước nhìn thấy tình trạng của Tiêu Đồng cũng là bị người ta nghiền gãy toàn bộ mười ngón tay như thế, giống y đúc Hạ Dật bây giờ.

Nhân viên phục vụ rốt cuộc không đứng nhìn được nữa, vừa run rẩy vừa nói: "Tiên sinh, chỗ này là nơi công cộng, xin tiên sinh đừng làm chúng tôi khó xử."

Quý Hoài nhấc chân ra, lùi về phía sau túm lấy chai rượu trên bàn, ném vỡ tan trên đất, "Tôi sẽ không để các người phải khó xử đâu, gọi cứu thương đi."

Nhân viên phục vụ nhìn Quý Hoài, lại nhìn Hạ Dật đang nằm kêu la trên đất, lập tức chạy đi gọi quản lý. Chốc lát sau nhân viên đó và một người đàn ông đeo thẻ quản lý chạy lại.

"Tiên sinh, cậu không thể đi được, Hạ tiên sinh là khách quý của chỗ chúng tôi, để khách bị thương ở chỗ của chúng tôi mà cậu lại đi mất, chúng tôi biết ăn nói ra sao." Quản lý không trực tiếp lôi người đi nhưng lại chắn trước mặt Quý Hoài, mấy tên vệ sĩ bắt đầu xông ra từ phía sau.

"Bắt nó lại đừng để nó chạy!" Hạ Dật cố gắng siết chặt lấy bàn tay đã gãy rời, chống người đứng dậy.

Hạ Dật là khách quen của nơi này, đã đạt tới tiêu chuẩn hội viên kim cương, đương nhiên đám người ở đây phải đối xử với hắn ở cấp bậc khác. Huống hồ tên quản lý cũng đã thử đánh giá Quý Hoài, anh ta xác định mình không quen cậu.

Nếu có thể đi vào những nơi đốt tiền như thế này thì toàn người không giàu thì sang, dáng vẻ Quý Hoài cứ như học sinh, anh ta chưa từng gặp mặt, cũng không nhớ ra là công tử nhà ai ở Kim Thành, vì vậy có chút coi thường cậu.

"Tiên sinh đừng làm chúng tôi khó xử." Quản lý ra hiệu cho đám vệ sĩ, bọn chúng từng bước tiến lại gần bao vây Quý Hoài.

Quý Hoài đứng im không nhúc nhích, cậu thầm tính toán trong lòng, nếu mà đánh nhau thật thì cậu phải một chọi năm. Cậu siết chặt nắm tay, tuy có chút nóng lòng muốn đánh, nhưng cuối cùng vẫn đành thôi. Cậu có thể thừa dịp khiến Hạ Dật bị thương vì hắn chỉ có một người, cũng bởi vì cậu ra tay đột ngột nên hắn không kịp đề phòng.

Nhưng trước mắt bây giờ là bốn tên vệ sĩ và một tên quản lý, cậu không tự tin đến mức nghĩ rằng mình có thể đánh được tất cả.

Hạ Dật liếc nhìn Hoa Cẩm Lăng, thấy Hoa Cẩm Lăng vẫn im lặng đứng một bên thì liền tức giận quát bọn quản lý: "Còn đứng đực ra đấy làm gì? Bắt lấy nó!"

Quản lý gật đầu ra hiệu cho đám vệ sĩ, bốn tên đồng thời xông lên. Quý Hoài đanh mặt lại, né tránh một cú đấm chính diện, sau đó đảo ngược lại chụp lấy cổ tay tên đó, ghìm lại thật chặt, cánh tay tên vệ sĩ trở nên tê rần, lực tay cũng hoàn toàn biến mất.

Quý Hoài nhanh chóng xoay người đá một cước lên mu bàn tay tên đó, lúc quay người một lần nữa thì bị một tên phía sau đánh lén túm lấy bả vai. Quý Hoài cắn răng nhún vai xuống để giảm bớt lực tác động, tay phải chụp lấy cổ tay hắn lôi mạnh về phía trước nhưng bị trượt mất, cậu đành bỏ lỡ cơ hội.

Tới lúc Quý Hoài lùi lại thì ngực bị thụi một quyền.

Quý Hoài kêu lên một tiếng đau đớn, sức lực của cậu không thể bì nổi với đám vệ sĩ vai u thịt bắp này, cậu chỉ có thể cố gắng tránh đòn hoặc là mượn lực đánh lại, chỉ chốc lát sau, trên người Quý Hoài đã xuất hiện những vết thương, đau tới mức làm Quý Hoài nhíu mày, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Hoa Cẩm Lăng liếc mắt nhìn Tạ Chi, thản nhiên mở miệng hỏi: "Phu nhân không định giúp à?"

Tạ Chi lành lạnh liếc nhìn anh ta, "Tôi đàn bà con gái giúp kiểu gì."

Hoa Cẩm Lăng cười khẽ, "Chỉ cần một câu nói của phu nhân là được mà."

Đột nhiên sắc mặt Tạ Chi trầm xuống, quắc mắt lườm Hoa Cẩm Lăng, "Cậu thông minh lắm, nhưng quá thông minh thì không tốt đâu."

Hoa Cẩm Lăng vẫn bình tĩnh, tiếp tục cười nói: "Nếu tôi không thông minh thì phu nhân đâu có đồng ý hợp tác, không phải sao?"

Tạ Chi cười lạnh, sau đó không nhìn Hoa Cẩm Lăng, tiếp tục nhìn Quý Hoài.

Trên người Quý Hoài đã có không ít vết thương, đám vệ sĩ đó không biết nương tay, xuống tay vừa hiểm vừa độc. Quý Hoài vừa nhìn đã biết là sức lực không đủ, tuyệt đối không có khả năng đánh bại cả đám.

Tạ Chi ngay từ đầu đã đoán được rồi, chính bà cũng không biết vì sao mình lại đứng xem nữa, bà nghĩ có lẽ Quý Hoài sẽ cầu xin bà giúp đỡ, bởi vì trong này chỉ có bà là người thân thiết nhất với Quý Hoài.

Nhưng từ đầu tới cuối Quý Hoài không hề liếc mắt nhìn Tạ Chi, trong lòng Tạ Chi bây giờ không rõ là cảm giác gì, rất đè nén, rất bất ngờ. Đứa con trai mà bà chưa bao giờ kỳ vọng này, giờ đây lại làm bà kinh ngạc.

Cách đây 18 năm, bà thậm chí còn không muốn nhìn đứa trẻ nằm trong tã lót ấy, nếu không phải còn một chút lương tâm thì Tạ Chi đã sớm vứt đứa trẻ ấy đi rồi.

Cho dù lúc đó Quý Hoài được bà lão nuôi dưỡng, nhưng trong thâm tâm Tạ Chi, Quý Hoài vẫn là đứa trẻ mà mình muốn vứt đi năm nào.

Nhưng mà bây giờ, Tạ Chi kinh ngạc nhìn Quý Hoài kiên quyết quật cường, chịu đau cũng không kêu một tiếng. Lòng Tạ Chi như bị dao đâm một nhát, vừa đau vừa xót.

"Dừng tay!" Bỗng dưng Tạ Chi lên tiếng.

Mấy tên vệ sĩ ngập ngừng một chút, nhìn về phía quản lý. Quản lý nghi ngờ nhìn Tạ Chi, đang định bảo bọn vệ sĩ cứ tiếp tục thì Tạ Chi nói: "Gọi Tôn tổng ra đây, anh ta là bạn cũ của tôi."

Quản lý vẫn do dự, nhưng thấy tư thái đoan trang và khí chất bình thản của Tạ Chi, anh ta biết đây là người không thể đắc tội.

Tên quản lý chần chừ một lát rồi đi gọi Tôn tổng tới, trên đường đi anh ta còn oán thầm trong lòng, không biết người phụ nữ này có thân phận gì, bà ta nói là bạn cũ của Tôn tổng, nhưng Tôn tổng của bọn hắn là người có máu mặt trong Kim Thành, club này làm ăn bao năm kiếm biết bao nhiêu tiền, người khác nhìn vào mà ghen tỵ đỏ mắt. Nhiều năm như vậy mà vẫn có thể duy trì kinh doanh, chắc chắn có thế lực đằng sau.

Không ngờ Tôn tổng vừa đi ra nhìn thấy Tạ Chi thì lập tức niềm nở cung kính chào hỏi: "Phu nhân, sao tới đây mà không nói một tiếng?"

"Ông chủ Tôn trăm công ngàn việc, tôi nào dám quấy rầy. Nhưng mà chuyện này thì vẫn phải phiền đến ông, ông chủ Tôn, ông xem chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Tôn tổng nhìn về phía Hạ Dật và mấy tên vệ sĩ, sau đó nhìn Quý Hoài, lập tức hiểu ra vấn đề, "Đây là... con trai của phu nhân đúng không? Giống quá!"

Tạ Chi ngẩn người, cười cười không nói gì.

Tôn tổng tiếp tục nói: "Chuyện gì thế này? Sao lại thành ra như vậy?"

Quản lý đã sớm phát hiện ra có gì đó không đúng, lúc này cũng chỉ có thể kể lại sự việc một cách đơn giản, Tôn tổng giận tái mặt, mắng tên quản lý một chút rồi cho người đưa Hạ Dật đi viện.

Trước khi đi, Hạ Dật lạnh lùng nhìn Quý Hoài, ánh mắt hắn không che giấu vẻ hiểm độc, Quý Hoài chẳng thèm để ý, đáp lại hắn một tiếng cười lạnh.

"Phu nhân với tiểu công tử đi nghỉ ngơi chút đi, để tôi gọi bác sĩ tới xem vết thương cho tiểu công tử." Tôn tổng nói.

Tạ Chi gật đầu, nhìn về phía Quý Hoài. Quý Hoài lắc đầu, lấy chiếc điện thoại đã vỡ nát màn hình ra, nói: "Tôi tự đi về."

Tạ Chi nhíu mày, "Còn ra vẻ ta đây cái gì? Theo ta đi gặp bác sĩ."

"Không được, cảm ơn phu nhân." Quý Hoài nhếch khóe miệng nở nụ cười nhạt, sau đó xoay người rời đi.

Tạ Chi tức giận quát: "Quý Hoài!" Bà vứt hết thể diện, giọng điệu vừa vội vàng vừa nghiêm khắc: "Quay lại cho ta, ai cho con về?"

Vết thương trên khóe miệng Quý Hoài còn hơi đau, bây giờ ngay cả lễ phép cười xã giao cậu cũng lười, cậu không hề nể mặt Tạ Chi, không nói một lời đi thẳng ra ngoài.

Sắc mặt Tạ Chi ngày càng trầm xuống, Tôn tổng thấy thế cũng không tiện nhiều lời. Hoa Cẩm Lăng ở phía sau cười một cách thâm sâu.

Lúc Quý Hoài ngồi lên xe, đau tới mức khẽ kêu một tiếng, cậu vẫn chưa biết nên ăn nói như thế nào với Giang Tử Mặc, nếu để chú Mặc biết chuyện này, ổng mà nổi giận lên thì có khi cậu cũng chẳng dỗ nổi.

Cậu cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Lục Thất, hỏi chú Mặc đã từ công ty về hay chưa. Lục Thất lập tức trả lời: "Hoài thiếu gia, cậu nhớ thiếu gia rồi à? Cho dù nhớ cũng phải gắng mà kìm lại, đừng tỏ ra quá vồn vã, đàn ông không thích bị trói buộc đâu."

Quý Hoài: "................."

Cậu không hiểu, trong đầu anh Lục có một lô xích xông những bộ phim tình yêu thần tượng bảy tám chục tập, tại sao chuyện tình cảm của chính mình thì lại ngu độn đến thế?

Quý Hoài thở dài không nói tiếp nữa, cậu soi vào kính chiếu hậu, quả nhiên thấy mặt đã bầm tím hết.

Giải thích kiểu gì bây giờ?

Nếu để chú Mặc biết hôm nay cậu không cùng ổng tới công ty, lại chạy ra ngoài đánh nhau, cố tình ra vẻ ta đây xong rồi còn đánh thua, ổng nhất định sẽ rất tức giận.

Haiz... Cậu lại thở dài thườn thượt, đưa tay vuốt vuốt tóc mái xuống để che đi vết bầm.

Trước khi về nhà Quý Hoài ghé qua siêu thị một chuyến, mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối rồi mới rón rén đi vào nhà.

Cậu nhìn bốn phía không thấy Giang Tử Mặc đâu, thầm thở phào nhẹ nhõm. Quý Hoài để hết đồ dưới bếp rồi vội chạy vào trong phòng đứng trước gương cởi hết quần áo ra xem. Quả nhiên trên người toàn vết xanh xanh tím tím, cậu thử ấn vào vết thương, đau tới mức kêu thành tiếng.

Xong luôn, mấy vết này thì che kiểu gì đây?

Cậu lấy thuốc mỡ trị bầm ra bôi lên vết thương trên ngực, lại quay lưng về phía gương, tiếp tục bôi thuốc lên sau lưng.

May mà chỉ toàn là vết thương ngoài da, tuy đụng vào rất đau, nhưng không tổn thương tới xương cốt.

Sau lưng không dễ bôi thuốc, bôi xong ngẩng đầu lên thì Quý Hoài mới phát hiện ra Giang Tử Mặc đang đứng ở cửa phòng tắm.

"Chú... chú Mặc?" Quý Hoài sợ thòng tim, muốn che vết thương lại nhưng không kịp nữa rồi.

Trong mắt Giang Tử Mặc như nổi lên gió bão, sắc mặt hắn rất xấu, hẳn là vô cùng tức giận. Quý Hoài run rẩy cả cõi lòng, bối rối cầm quần áo mặc vào.

Lửa giận trong mắt Giang Tử Mặc ngày càng bùng cháy, hắn dường như sắp không khống chế được chính mình, hung hăng nhắm mắt lại. Quý Hoài mặc quần áo xong, đang định mở miệng nói ngọt thì Giang Tử Mặc xoay người đi thẳng ra ngoài.

"Hả?" Quý Hoài ngẩn người.

Quý Hoài cũng theo ra, thấy Giang Tử Mặc đi vào thư phòng, "cạch" một cái khóa cửa lại.

Quý Hoài giờ lại càng cuống, tuy rằng đánh nhau không phải do cậu muốn thế, nhưng dù sao thì cậu cũng đã thật sự đánh nhau trở về, lại còn bị thương, chú Mặc nhất định rất giận. Vốn cậu đã chuẩn bị tâm lý ăn mắng, nhưng Giang Tử Mặc chưa nói gì đã bỏ đi.

Quý Hoài càng thêm bối rối, cậu do dự một lát rồi đi tới trước cửa thư phòng. Chưa đứng được bao lâu thì nghe thấy tiếng loảng xoảng rầm rầm phát ra từ trong phòng, như là đồ vật va chạm mạnh với nhau. Quý Hoài kinh hãi vặn tay nắm cửa, sực nhớ ra cửa đã bị khóa.

"Chú Mặc, chú Mặc, sao lại..."

Bên trong trở nên yên tĩnh, một hồi lâu không có tiếng động gì nữa, Quý Hoài càng thêm bất an, lại gõ cửa.

"Chú Mặc, chú..." Cậu ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được gì, đột nhiên một ý tưởng lóe lên, lại dùng thủ đoạn cũ, "Chú Mặc, em không bôi được thuốc lên lưng, giúp em bôi thuốc được không? Chú Mặc, bây giờ người em đau lắm, giúp em nhìn thử xem có phải đi viện không nhé?"

Chỉ chốc lát sau, lạch cạch một tiếng, cửa mở ra.

Quý Hoài không nhịn được cười, lập tức dính lại gần bắt đầu làm nũng cầu xin: "Em thật sự đau lắm, anh nhìn thử một chút xíu thôi, đi mà."
Bình Luận (0)
Comment