Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 135

Edit: anh Dờ

Trước kia Lục Thất từng nói Giang Tử Mặc rất độc tài, Giang Tử Mặc không cho là đúng, thứ gì của hắn thì chỉ có thể thuộc về hắn, người khác đừng hòng động. Cho nên lúc nhỏ, đồ đạc của Giang Tử Mặc không ai dám tùy tiện động vào, cô giúp việc phải hỏi ý hắn rồi mới dám đi vào quét dọn phòng, ngay cả ba mẹ, nếu không có sự đồng ý của hắn thì cũng không được đi vào.

Sau khi có Quý Hoài ở bên cạnh, cái tính nết này của Giang Tử Mặc càng phát huy thuần thục. Nhưng mà Quý Hoài chưa bao giờ cảm thấy bất mãn, chỉ có Lục Thất là hay lải nhải mấy câu, bảo hắn quản Quý Hoài quá nghiêm, khiến cho Quý Hoài không có nhiều bạn bè.

Nhưng Giang Tử Mặc chính là không muốn Quý Hoài có quá nhiều người bên cạnh, người thân hay bạn bè đều không cần quá nhiều. Quý Hoài chỉ cần có hắn là đủ.

Loại tâm lý độc chiếm này thực ra rất ngây thơ, giống như một đứa trẻ sống chết muốn giữ lấy món đồ chơi yêu thích vậy.

Cho dù Giang Tử Mặc nhận thức được điều này thì hắn cũng sẽ không thay đổi, hắn sẽ cảm thấy khó chịu nếu ai đó không phải là hắn ở bên Quý Hoài. Tạ Chi bỗng nhiên trở lại, tạm thời Giang Tử Mặc chưa đoán ra mục đích của bà ta. Nếu bà ta trở lại vì Quý Hoài, đừng mơ hắn sẽ buông tay.

Giang Tử Mặc hơi lo lắng về Tạ Chi, hắn đã tra xét về Vinh gia và Tạ Chi, nhưng chỉ có thể tra được chuyện một tháng trước khi Vinh gia đại thiếu qua đời, Tạ Chi đột nhiên xuất hiện, đại thiếu gia đoản mệnh kia cưới người vào cửa, mà sau khi cưới Tạ Chi đúng một tháng thì Vinh gia đại thiếu mất.

Sau đó tra được việc Tạ Chi tiếp nhận tất cả cổ phần trong tay Vinh gia đại thiếu, chiếm một ghế trong hội đồng quản trị.

Giang Tử Mặc chau mày, thuận theo nguồn tin tức này tra ra chuyện hai mươi năm về trước.

Khi đó không đăng ký thông tin phổ biến như bây giờ, Giang Tử Mặc chỉ có thể tra được những hồ sơ tại trường học của Tạ Chi. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là thành tích ở trường năm đó của Tạ Chi cũng vô cùng xuất sắc, nhiều lần giành hạng nhất, thời điểm thi vào đại học cũng là trạng nguyên tỉnh.

Bảo sao Tạ Chi không hề kinh ngạc với thành tích của Quý Hoài, bởi vì năm ấy bà cũng là người ưu tú, chuyện Quý Hoài thi được trạngg nguyên tỉnh trong mắt Tạ Chi chính là bình thường.

Nhưng mà Giang Tử Mặc vẫn khó chịu, Tiểu Hoài nhà hắn học tập tốt như vậy là dựa vào chính cậu nỗ lực cố gắng, có liên quan gì đến Tạ Chi đâu.

Hắn tiếp tục tra xét hồ sơ, năm đó Tạ Chi thi được trạng nguyên tỉnh rồi lên thủ đô học, nhưng sau khi lên thủ đô thì không có nhiều thông tin về bà nữa. Kỳ quái hơn là khi học đại học năm thứ ba, bởi vì có quan hệ tình cảm với giáo viên, Tạ Chi bị trường học khai trừ, xóa tên khỏi danh sách học sinh trong trường.

Chuyện như vậy đặt tại bối cảnh hiện tại e cũng sẽ là một vụ bê bối lớn, vị giáo viên bị khai trừ cùng với Tạ Chi kia, Giang Tử Mặc tra ra đó là một thầy giáo đại học bình thường, từ hình chụp có thể thấy được đó là một người cứng nhắc nhưng thành thật, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ có quan hệ tình cảm với học sinh.

Hơn nữa Hoa Duẫn Quan đâu? Hoa Duẫn Quan - cha của Quý Hoài đảm nhận vai trò gì trong này? Những người khác của Hoa gia thì sao?

Giang Tử Mặc càng tra thì càng nghi ngờ, điểm đáng ngờ nhất là ai trong Hoa gia cũng nói Quý Hoài là con trai của Hoa Duẫn Quan, Quý Hoài cũng tự cho là như thế. Nhưng vào lần đầu tiên hắn gặp Quý Hoài, thái độ của Hoa Duẫn Quan khi đó không giống quan hệ cha con nên có.

Hoa Duẫn Quan thích Tạ Chi như vậy, nhưng lại không thích đứa con trai của hai người họ sao? Vậy thầy giáo kia và Tạ Chi có quan hệ gì?

Nghi ngờ càng ngày càng sâu, trước kia không mấy để tâm, giờ nghĩ lại thấy có rất nhiều điểm bất hợp lý.

Hắn không tiếp tục xem nữa, căn bản không cần phải biết thêm. Mặc kệ cha mẹ Quý Hoài là ai, hiện tại cậu có hắn ở bên là đủ rồi. Quý Hoài chỉ cần một mình hắn thôi, những người khác có hay không cũng không quan trọng.

Nhưng hắn lại không đành lòng để Quý Hoài luôn nhớ mong cha mẹ, dù sao trên đời này, chỉ có cha mẹ là không thể thay thế được.

Tra xong, Giang Tử Mặc không nói chuyện này cho Quý Hoài, hắn giao cho Vương Văn Bân một nhiệm vụ.

"Truyền tin tức Tạ Chi đang ở Kim Thành cho Hoa Duẫn Quan."

Vương Văn Bân nói: "Hoa Duẫn Quan? Người Hoa gia cũng không tìm được ông ta, giờ chẳng ai biết là đang ở đâu."

Giang Tử Mặc cười nói: "Nhưng nếu biết Tạ Chi đang ở đây thì chắc chắn ông ta sẽ quay về."

"Cũng đúng." Vương Văn Bân gật gật đầu, sau đó bắt tay vào thực hiện ngay.

Giang Tử Mặc bỗng dưng nhớ ra một chuyện, kêu Vương Văn Bân lại, "Lục Thất đang làm gì? Mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng đâu."

Vương Văn Bân lắc đầu, "Tôi cũng không biết."

"Cậu không biết?" Giang Tử Mặc kinh ngạc, "Mấy ngày trước cậu ta bị ốm, cậu còn đưa đi viện còn gì?"

Vương Văn Bân ảm đạm nói: "Thì có đưa đi thật, nhưng mà sau đó..." Vương Văn Bân dừng một lát, vẻ mặt càng thêm chán chường, "Bạn gái anh ta đến chăm sóc nên tôi phải đi."

"Phải đi? Cậu cảm thấy cậu cần phải đi?" Giang Tử Mặc cười, "Xem ra tôi không cần tặng đại lễ cho các cậu nữa."

Trong chốc lát, vẻ ảm đạm trên mặt Vương Văn Bân tan biến, cậu ta cười, "Chẳng qua là tạm thời buông tay thôi, anh vẫn nên chuẩn bị đại lễ sơm sớm một chút đi."

Giang Tử Mặc cười gật đầu, "Được, để tôi chuẩn bị cho các cậu."

Đúng là Vương Văn Bân đã ba ngày chưa liên lạc với Lục Thất, mà Lục Thất thì xin nghỉ phép ba ngày không tới công ty. Vương Văn Bân cảm thấy Lục Thất đang trốn tránh, hoặc là do có bạn gái ở bên nên vui tới quên trời quên đất.

Vui quên trời quên đất!

Hừ!

Vương Văn Bân nhẫn nhịn không đi tìm Lục Thất, cũng không nghĩ tới Lục Thất nữa. Nhưng mà Giang Tử Mặc nhắc tới, giờ lại không nhịn nổi rồi.

Cậu có thể viện cớ bảo rằng Giang Tử Mặc kêu cậu qua thăm Lục Thất, cậu chỉ là tuân lệnh ông chủ thôi, Lục Thất có lẽ sẽ phải nghe lời thiếu gia nhà anh chứ nhỉ.

Tan tầm, Vương Văn Bân lái xe tới dưới lầu nhà Lục Thất, không biết là đang nghĩ gì, lúc đi lên cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cũng không gõ cửa, chìa khóa đều trả hết cho Lục Thất vào ngày hôm đó rồi, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được Vương Văn Bân.

Cậu ta lấy một con dao gấp ở trong túi, rút từ chuôi dao ra một cây kim nhỏ. Con dao này cậu ta mua ở châu Phi, trong hai năm ấy Vương Văn Bân mua rất nhiều đồ linh tinh, bình thường không dùng đến nhưng lúc quan trọng thì có tác dụng bảo vệ tính mạng.

Cậu ta cảm thấy mấy thứ đồ đó rất hữu dụng nên mang hết về, không ngờ rằng lần đầu tiên dùng sau khi trở về lại là để mở cửa nhà Lục Thất.

Chậc, nếu giờ Lục Thất nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất không vui, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, động tác trên tay Vương Văn Bân vẫn không dừng lại.

Cậu rất nhớ Lục Thất. Ba ngày không gặp như cách ba thu, cậu không muốn lừa dối bản thân nữa. Hai năm trước ở châu Phi chưa từng cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ mỗi ngày đều nhìn thấy người kia, đột nhiên không gặp nữa sẽ cảm thấy rất nhớ.

Cảm xúc như vậy mà để Lục Thất biết được thì sẽ lại chửi cậu là kệch cỡm quái đản, nhưng thế thì sao, hôm nay cậu muốn làm kẻ xấu.

Cậu vừa mới đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng cười khúc khích, Vương Văn Bân sửng sốt, nghe thấy giọng nói của Lục Thất, "Bà cô của tôi ơi đừng làm loạn nữa, thuốc sắp nguội rồi, không uống thì chút nữa sẽ càng đắng."

"Dù sao cũng là anh lây ốm cho em, anh phải dỗ em uống đi chứ." Giọng nói ngây thơ của con gái vang lên, Lục Thất lập tức hạ giọng dỗ dành.

"Tiểu Nhã, là do anh không tốt, anh sai rồi, tha thứ cho anh đi cưng à."

Vương Văn Bân vừa nghe xong lời này thì như bị sét đánh, một luồng khí lạnh lẽo bao vây toàn thân xông thẳng vào cõi lòng.

Lục Thất lại dỗ mấy câu nữa, Tiểu Nhã cười vui vẻ sau đó mới chịu uống thuốc.

Vương Văn Bân vô thức đóng cửa lại, lòng rối như tơ vò, không dám nghĩ gì nhiều, chỉ biết là có một chỗ nào đó trong tim đã lạnh lẽo đi rồi.

Như là bị người ta hất một xô nước đá, độ ấm của trái tim đang đập cũng không dập tắt nổi cảm giác rét lạnh ấy.

Cậu tựa người cạnh cửa, tay run run lấy ra một điếu thuốc. Khói thuốc bay lên, trong lòng tê tái, đau tớ mức không thở nổi.

Cho dù là hai năm qua Lục Thất luôn xua đuổi cậu, cho dù Lục Thất lừa gạt cậu đi châu Phi, cho dù là Lục Thất nói có bạn gái, Vương Văn Bân chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ.

Bởi vì cậu tin chắc rằng Lục Thất cuối cùng cũng sẽ là của cậu, người có thể khiến Lục Thất hạ giọng dỗ dành như vậy chỉ có cậu, Vương Văn Bân không tin nếu đổi thành người khác, Lục Thất có thể đối xử với người ta tốt hơn với cậu.

Nhưng bây giờ thì cậu không chắc nữa.

Lục Thất cũng sẽ gọi người khác là cục cưng.

Lục Thất cũng sẽ dỗ người khác uống thuốc.

Lục Thất cũng sẽ cưng chiều người khác vô điều kiện.

Sao có thể như vậy chứ?

Cậu bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ, như thể bị phản bội, hoặc có lẽ là uất ức, Vương Văn Bân cắn chặt răng, không biết làm sao để có thể xua tan đi cảm xúc trong lòng.

Có lẽ vừa rồi cậu nên xông vào, nhưng sau đó thì sao?

Sau đó bóp chết đôi cẩu nam nữ kia, không, bóp chết cái cô kia là được rồi.

Rồi sao nữa?

Lục Thất sẽ mắng chửi cậu, sẽ đuổi cậu đi, vĩnh viễn không gặp cậu.

Chớp mắt, tất cả sự tự tin của Vương Văn Bân đã mất sạch, ván cược với Giang Tử Mặc có lẽ không thắng nổi rồi. Giang Tử Mặc nói, cuối cùng phải xem tình cảm của Lục Thất đối với cậu thế nào, nhưng Lục Thất đâu có cảm tình gì với cậu đâu.

Em trai, bạn bè, huynh đệ. Duy độc không hề có loại quan hệ mà Vương Văn Bân mong muốn.

Nhưng Vương Văn Bân lại chỉ cần duy nhất loại quan hệ ấy mà thôi.

Những thứ mà hồi nhỏ cậu không có được, hồi nhỏ không dám mong ước, khi lớn lên, cậu cần gì là Lục Thất cho cái đó.

Cái gì Lục Thất cũng có thể cho cậu, nhưng vì sao lại không thể cho cậu thứ tình cảm mà cậu muốn.

Cậu rít một hơi thuốc, không dám nghĩ tiếp nữa, nếu còn tiếp tục cậu sợ mình sẽ trực tiếp xông vào, cái gì cũng không quan tâm, mặc kệ Lục Thất có đồng ý hay không, mặc kệ Lục Thất có phản kháng hay không, trực tiếp, trực tiếp... làm anh.
Bình Luận (0)
Comment