Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 152

Edit: anh Dờ

Lúc tới bệnh viện cũng chưa nhìn thấy Hoa Cẩm Tú, bởi vì Hoa Duẫn Hòa đã ngăn lại.

Bệnh viện chỉ có Hoa Duẫn Hòa và Hoa Cẩm Lăng, Hoa Duẫn Hòa đỏ quạch mắt, thấy Quý Hoài tới thì trực tiếp hô cút, Quý Hoài nghĩ ngợi một lát rồi xoay người rời đi.

Cậu về Hoa gia, đám cháy lớn đã đốt trụi mọi thứ, chỉ còn lại một đống phế tích. Bây giờ nơi này không thể ở được nữa, đám người hầu đều giải tán, chỉ còn một hai người ở lại thu dọn đồ đạc.

Quý Hoài đi dọc theo căn nhà nhìn một vòng, có thể xác định là đám cháy bắt nguồn từ phòng của Hoa Cẩm Tú sau đó mới lan ra toàn bộ Hoa gia, nếu đám người hầu không phản ứng nhanh thì căn nhà này đã cháy rụi rồi sụp xuống rồi.

Lục Thất nhìn mà thấy tiếc, anh nói: "Trước kia chú Giang với cô Đào ở đây, nhà đẹp lắm, một năm bốn mùa hoa nở đầy vườn, cô Đào rất hay quét tước nhà cửa, trừ bảo mẫu ra thì căn nhà chỉ có mấy người họ ở thôi."

"Cha mẹ chú Mặc gặp chuyện không may ra sao?" Quý Hoài chỉ nghe phong thanh không biết cụ thể, mà chú Mặc cho tới giờ vẫn không nói ra.

"Lúc ấy công ty Giang gia gặp vấn đề về tài chính, cổ đông lớn thứ hai trong công ty mang tiền chạy trốn, chú Giang vì duy trì công ty nên tìm mấy người dẫn đường cùng cô Đào sang Myanmar thương lượng chuyện làm ăn, đối phương là một thương lái chuyên buôn bán phỉ thúy người Myanmar, trong tay có rất nhiều nguồn hàng. Vốn dĩ chú Giang định đi một mình, cô Đào cũng không quan tâm chuyện của công ty lắm, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy nguyện ý cùng chú Giang gánh vác. Lần đó đi Myanmar, cô Đào lo lắng không thôi nên mới nhờ Hoa Chính Diệu trông coi thiếu gia." Lục Thất nói tới Hoa Chính Diệu thì nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng thở dài, "Không ngờ ba ngày sau thì có tin dữ, chú Giang đi xe, tài xe sảy tay lái đâm xuống vách núi, sau đó không có tin tức gì nữa."

Quý Hoài im lặng, ngẩng đầu lên nhìn căn nhà, nhẹ giọng hỏi: "Cảnh sát không tra ra cái gì sao?"

"Không, thi thể cũng không tìm thấy, chỉ tìm được chiếc gậy của chú Giang ở trên vách núi." Lục Thất nói.

Quý Hoài nhớ tới chiếc gậy mà Giang Tử Mặc vẫn luôn mang bên người, sau đám cháy kia thì chẳng còn lại gì, người còn chả thấy nói gì tới gậy.

Quý Hoài vòng vòng một lát không tìm thấy gì hữu dụng, cậu sốt ruột muốn làm gì đó. Cậu dọc theo biệt thự đi ra ngoài, ép chính mình phải nghĩ xem là có chuyện gì xảy ra, ai làm, ai phái người tới, nhưng tuyệt nhiên không dám nghĩ tới chú Mặc.

Cậu chỉ cần tưởng tượng thôi là bắt đầu hoảng loạn, sự sợ lo lắng dần biến thành sợ hãi.

Lục Thất đi theo sau, sợ cậu sụp đổ mất. Nhưng chính Quý Hoài cũng biết, giờ không có chú Mặc ở bên, cậu không thể xảy ra chuyện, cậu phải tỉnh táo.

Trước kia cậu yếu đuối nhút nhát, gặp chuyện gì cũng dựa vào chú Mặc, luốn cảm thấy có chú Mặc ở trước mặt rồi thì chẳng cần nghĩ ngợi gì nữa, cũng không cần làm gì hết. Chú Mặc thương yêu cưng chiều cậu, khiến cậu có thể am tâm sống dưới sự che chở của hắn.

Nhưng bây giờ chú Mặc gặp chuyện, cậu phải tự ép chính mình kiên cường lên, chú Mặc không ở đây, cậu không được làm chú lo lắng.

Lục Thất đi tới chỗ mà hôm qua Vương Văn Bân đánh ngất anh, anh đột nhiên đưa tay sờ lên môi, rõ ràng Vương Văn Bân vẫn chưa hôn tới, lại cảm giác như đã chạm vào đôi môi ấm áp của Vương Văn Bân rồi, giống như nụ hôn ấy không hề cách một bàn tay.

Có ghét không? Anh tự hỏi mình một câu.

Không ghét đúng không?

Đột nhiên tim anh đập mạnh, lòng rối như tơ vò.

Từ nhỏ anh không có anh chị em, vẫn luôn muốn có em trai hoặc em gái, thiếu gia tuy nhỏ hơn anh mấy tuổi nhưng không bao giờ cho anh loại cảm giác được làm đàn anh. Sau khi Vương Văn Bân tới, anh phấn khích đến không ngủ được. Đi chơi ở đâu cũng mang theo Vương Văn Bân, có cái gì ngon, cái gì vui cũng giữ lại cho cậu một phần.

Nhưng nếu không phải là em trai mà là một thân phận khác thì sao?

Không cần nghĩ, phản ứng đầu tiên của anh là khiếp sợ và phẫn nộ, anh chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng như vậy.

Nhưng vài năm sau thiếu gia nhìn trúng một thằng nhóc, anh lại không cảm thấy ngạc nhiên. Rõ ràng trước đây rất tức giận, tới lượt thiếu gia lại trở thành chuyện đương nhiên.

Vậy anh thì sao?

Cũng là chuyện đương nhiên?

"Anh Lục, đây là cái gì vậy?" Quý Hoài đi từ trong rừng cây ra, xòe lòng bàn tay cho Lục Thất xem một món đồ hình ngũ giác màu đỏ.

Bùa?

Lục Thất cầm lấy xem, kinh ngạc nói: "Đây là bùa bình an trong chùa miếu của dân bản xứ Myanmar, hình vẽ bên trên không giống với nước mình." Lục Thất biết bởi vì trước kia chú Giang ra ngoài bàn chuyện làm ăn, có lần tới Myanmar đem về hai lá bùa như thế này, một cho thiếu gia, cái còn lại thì cho anh.

"Myanmar?" Quý Hoài nhíu mày, "Em nhặt ở sau núi."

"Đúng rồi!" Lục Thất bỗng nhiên ngắt lời cậu,"Hình như... không đúng, năm tên áo đen kia hình như không phải người Trung Quốc!"

"Người Myanmar?" Quý Hoài càng nhíu mày chặt hơn, "Nhập cảnh trái phép?"

Nhập cảnh trái phép vào quốc nội sẽ không có hộ khẩu, nhưng có một số vùng xa xôi không quản lý chặt, có thể làm giả hộ khẩu và giấy tờ.

Nhưng Kim Thành dù gì cũng là thành phố loại hai nổi danh trên cả nước, quản lý nhân khẩu rất nghiêm ngặt, trừ phi những người này cũng không phải người Kim Thành. Gần với Myanmar nhất chính là Thục Nam, dân ngoại lai tới đó rất nhiều, đa số là dân Đông Nam Á, hợp pháp hay phi pháp đều có cả.

Quý Hoài bỗng dưng giật mình, nếu nói vậy thì Hoa Cẩm Lăng ở Thục Nam một thời gian, không chỉ thành lập công ty bên đó mà còn mời về một nhóm người.

Trừ mấy nhà thiết kế trang sức quốc tế thì có lẽ nào còn ẩn núp một nhóm người đằng sau?

Quý Hoài thay đổi sắc mặt, vội vàng đi về phía trước: "Tới A Uyển."

Người trong A Uyển đã biết Giang Tử Mặc và Vương Văn Bân xảy ra chuyện. Lúc Quý Hoài đi vào, bọn định an ủi mấy câu, nào ngờ cậu trực tiếp ngắt lời, "Các anh có thể tra được tin tức của Hoa Cẩm Lăng không? Tất cả mọi thứ, người bên cạnh anh ta, hoặc là lúc trước ở Thục Nam đã làm gì."

Hoa Gia và lão Ngũ thấy vẻ mặt Quý Hoài rất nghiêm trọng thì sửng sốt, sau đó gật đầu: "Có thể."

"Được, vậy bây giờ điều tra luôn đi."

Quý Hoài đứng phía sau bọn họ, không nói một lời nhìn họ thao tác. Hoa Gia và lão Ngũ mới đầu còn thấy mất tự nhiên, cứ cảm thấy Quý Hoài có một loại khí thế cắn nuốt người khác y hệt lão đại khiến bọn họ không dám nhiều lời, nhưng tới lúc bắt tay vào làm, bọn họ không rảnh nghĩ tới chuyện đó nữa.

Không biết là bình thường Hoa Cẩm Lăng đã quen cẩn trọng hay Hoa Cẩm Lăng thật sự không có vấn đề gì, bọn họ không tra ra cái gì dị thường.

Quý Hoài gật đầu bảo bọn họ gửi hết tài liệu tra được cho cậu, sau đó đi vào văn phòng của Giang Tử Mặc.

Cậu ngồi xuống nhưng không dám nghĩ tới người đã từng ngồi ở chỗ này, đàu óc lập tức chìm đắm trong đống thông tin kia.

Hai năm trước Hoa Cẩm Lăng tới Thục Nam, trừ các hoạt động ngoài sáng, các hoạt động cá nhân hoàn toàn không tra được.

Thói quen làm việc của Hoa Cẩm Lăng không hề giống người Hoa gia, anh ta rất cẩn thận, luôn đề cao cảnh giác. Quý Hoài còn cho người điều tra trợ lý bên cạnh anh ta nhưng cũng không phát hiện cái gì khác lạ.

Lúc Quý Hoài ngẩng đầu lên, đêm đã về khuya. Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ lấp lánh đầy ánh sao.

Cậu ngừng lại, cảm thấy bên huyệt thái dương đã nảy gân giống như sắp nứt ra rồi. Cậu xoa mi mắt rồi đứng lên, sau đó bỗng dưng khựng lại, khóe mắt vô thức liếc tới ống đựng bút bên phải máy tính, có một tấm ảnh nhỏ gài ở đó.

Quý Hoài cắn răng, thân thể bắt đầu run lên.

Ảnh chụp lần đó cậu làm sủi cảo, gói bánh nát bét khiến chú Mặc cười nhạo mãi. Trên mặt cậu còn dính bột, tay giơ một cái sủi cảo hình dạng kỳ cục lên, cười với ống kính.

Cậu nhắm mắt lại, phảng phất như nghe thấy chú Mặc ngồi đối diện cười: "Tôi có nên khen một câu trái lương tâm không đây?"

Lúc đó cậu rất vui vẻ, kiểu gì cũng bắt chú Mặc phải khen, "Anh khen em thì mất gì? Khen mấy câu cũng không được sao?"

Cuối cùng chú Mặc bị cậu năn nỉ đến hết cách, đành tặng cậu một câu: "Ít nhất thì rất có tự tin."

Quý Hoài đưa tay lên bưng lấy đôi mắt, lòng bàn tay ướt đẫm lệ.
Bình Luận (0)
Comment