Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 185

Edit: anh Dờ

Hôm nay phải dự một bữa tiệc, Tiêu Trình uống hơi quá chén, cảm giác đầu óc chếnh choáng. Lúc tài xế lái xe đưa về nhà, Tiêu Trình mệt mỏi ngồi tựa vào lưng ghế, tài xế gọi mãi mới tỉnh.

Tiêu Trình xoa xoa mí mắt, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Mấy ngày nay mẹ hắn giới thiệu vài người cho hắn, lần nào cũng cãi cọ rồi kết thúc trong không vui. Lần này mẹ hắn gọi điện thoại, Tiêu Trình chẳng thèm nghe, thế là bà gọi thẳng tới trợ lý của Tiêu Trình, giọng điệu nghiêm khắc kêu anh phải về ngay trong tối nay cho tôi.

Gọi hắn về nhà có lẽ là vì bà lại tìm được tiểu thư nhà nào tới rồi, vớ vẩn chết đi được.

Hắn mở cửa vào nhà, chợt nghe thấy có âm thanh vọng ra từ bên trong.

Tiêu Trình nhíu mày thật chặt, quả nhiên.

"Tiêu Trình về rồi đấy hả con?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Tiêu Trình ngẩn người một lúc mới đi vào.

Phòng khách có rất nhiều người, đồng từ hắn chợt co lại, hắn nhìn thấy một người quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.

"Con nhìn con đi, lại đi uống rượu đấy." Bà Tiêu chỉ vào hắn mà giáo huấn.

Lâu Việt ở bên cạnh cười khuyên bà: "Làm ăn kinh doanh là như thế, phải đi xã giao nhiều. Hơn nữa bây giờ Tiêu Trình có tiếng rồi, đương nhiên phải vất vả hơn người khác."

Nghe vậy bà Tiêu mới nguôi giận một chút, nhưng vẫn chỉ vào hắn: "Nhanh đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm."

"Vâng." Tiêu Trình ngây ngẩn gật đầu, hắn nhìn Lâu Việt đang ngồi giữa sofa. Lâu Việt cười với hắn, rất bình thản. Một nụ cười rất bình thản.

Hắn nhìn Lâu Việt, giật mình hỏi: "Lâu Việt, trở về lúc nào vậy?"

"Hôm qua vừa về." Lâu Việt lịch sự đáp rồi lại quay ra hàn huyên với mấy vị phụ huynh.

Tiêu Trình ngửi ngửi áo rồi quyết định đi lên lầu thay quần áo. Lúc mở tủ ra, hắn do dự đắn đo mãi mới chọn được một bộ nhưng vẫn không thấy hài lòng, cuối cùng thấy tốn quá nhiều thời gian rồi, mới miễn cưỡng cầm một bộ mặc vào.

Lúc đi ra còn cố ý xức một chút nước hoa lên cổ áo, tự ngửi một chút, mùi rất nhẹ. Lúc này hắn mới yên tâm đi xuống.

Dưới lầu, đồ ăn đã được dọn ra bàn, chỉ chờ mỗi Tiêu Trình.

"Lâu Việt đi chuyến này chắc 5 năm rồi đúng không, bây giờ tính là về luôn đấy nhỉ." Bà Tiêu cười, "Trước kia là một thằng nhóc không chịu lớn, cứ đi theo sau bác kêu mẹ nuôi mẹ nuôi mãi thôi. Bây giờ lớn quá rồi."

"Có lớn thế nào thì vẫn kêu mẹ nuôi thôi ạ." Lâu Việt nói: "Ở bên đó con nhớ thức ăn mẹ nuôi làm lắm, lần này vừa về là con muốn tới đây ngay để ăn một bữa."

"Cái miệng này, nói ngọt y như hồi bé." Bà Tiêu vui vẻ, gặp thức ăn cho Lâu Việt.

Một bữa cơm gia đình vui vẻ hòa thuận. Lâu Việt nay đã trở nên thành thục hơn, từng lời nói ra đều trúng ý bà Tiêu khiến bà cười lớn.

Tiêu Trình không nói gì, hắn cứ lén nhìn Lâu Việt suốt, không ăn được nhiều.

Cơm nước xong, Lâu Việt nói phải đi rồi. Bà Tiêu bảo Tiêu Trình đi đưa cậu về, Tiêu Trình im lặng gật đầu.

Ra tới ngoài cửa, Lâu Việt khách khí bảo Tiêu Trình cứ về đi, cậu nói là cả nhà cậu về không mất bao nhiêu thời gian, nhưng Tiêu Trình không đồng ý, hắn mở cửa xe cho Lâu Việt.

Ông bà Lâu còn tưởng nhiều năm không gặp nên hai đứa muốn tâm sự, thế là phất tay bảo Lâu Việt ngồi xe Tiêu Trình.

Lâu Việt lên xe, Tiêu Trình mở cửa kính ra để bay bớt mùi rượu.

Tiêu Trình đang cảm thấy không biết nên mở miệng thế nào thì Lâu Việt đã nói trước: "Ngày hôm qua về muộn quá nên không kịp thông báo."

Tiêu Trình suy nghĩ lời Lâu Việt nói. Cậu nói "thông báo" là thông báo cho ai.

Lâu Việt nói tiếp: "Nếu anh không bận thì kêu đám Tống Khôn ra ngoài chơi một chuyến, cả đám chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nhiều năm không gặp rồi."

Tiêu Trình im lặng, cảm tình của Lâu Việt với bọn Tống Không sao so được với hắn. Nhưng theo như Lâu Việt nói, tất cả đều giống nhau, đều là bạn bè nhiều năm không gặp.

"Em còn về bên Anh không?"

"Ừm... tạm thời chưa tính quay lại đó."

Tiêu Trình phanh gấp xe ở bên đường, lốp xe ma sát với mặt đường kêu một tiếng két thật vang dội.

Tiêu Trình quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lâu Việt: "Vì sao lúc em đi không nói cho anh biết?"

Lâu Việt hơi khó xử, cậu không nghĩ Tiêu Trình lại nói thẳng ra chuyện trước kia như thế. Bây giờ bọn họ nên biết ý nhau mà không nhắc tới chuyện cũ nữa mới đúng chứ?

"Lúc ấy vội đi, mà anh lại bận nhiều việc nên em không muốn quấy rầy."

"Việt Việt, em lại nói dối."

Lâu Việt cứng đờ mặt, quay ra nhìn cửa sổ như muốn che giấu đi cảm xúc.

"Em ra nước ngoài 5 năm để học nói dối hay sao?" Giọng Tiêu Trình đanh lại, "Những 5 năm trời, vẫn chưa đủ để em học được cách nhìn thẳng vào mắt anh mà nói dối?"

"Tiêu Trình!" Lâu Việt quay đầu lại, cắn môi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu nhìn phía trước, dần bình tĩnh lại, "Đưa em về đi."

Lâu Việt nói xong, Tiêu Trình cũng chưa động đậy. Cậu sốt ruột, ở cùng Tiêu Trình trong chiếc xe chật hẹp này khiến cậu không thoải mái, cậu muốn nhanh chóng trở về, cậu không muốn lần gặp nhau đầu tiên sau khi về nước lại trở nên khó coi.

Lâu Việt mở cửa xe nhưng nó không nhúc nhích, cậu nổi giận quay ra trừng mắt nhìn Tiêu Trình, "Anh không đưa em về thì em tự về, mở cửa ra."

Tiêu Trình đột nhiên cười, hắn khởi động xe, lắc đầu nói: "Lâu Việt, em còn cố giả vờ cái gì nữa, giả vờ không quen, nhưng ánh mắt đã bán đứng em rồi."

"Ai đang giả vờ? Chúng ta vốn không quen nhau." Lâu Việt căm giận, rầu rĩ quay đầu đi, không muốn Tiêu Trình nhìn được mặt cậu.

Tiêu Trình cười lạnh: "Không quen? Nhưng rõ ràng ý em đâu phải thế."

Lâu Việt cắn răng, đấm mạnh vào cửa xe.

Lúc Tiêu Trình dừng xe lại, Lâu Việt sửng sốt nói: "Đây đâu phải nhà em."

Tiêu Trình mở cửa xe để cậu đi xuống: "Đây là chỗ anh vẫn hay ở."

"Em muốn về nhà." Lâu Việt ngồi bất động.

"Việt Việt, đừng bướng bỉnh nữa, xuống xe đi."

"Em bướng bỉnh, em bướng chỗ nào? Tự dưng anh kéo em tới đây, em không vào, em muốn đi về." Lâu Việt bực bội, tự cởi dây an toàn xuống xe sau đó định đi về.

"Việt Việt." Tiêu Trình kéo tay cậu lại không cho đi, "Nếu em muốn nháo loạn với anh, được thôi. Buổi tối muộn thế này rồi, hàng xóm xung quanh bị làm ồn tỉnh lại hết, anh cảm thấy không vấn đề."

Lâu Việt cắn răng trừng hắn: "Vô liêm sỉ, Tiêu Trình, buông tay ra."

"Không." Tiêu Trình nắm chặt cổ tay cậu kéo vào nhà. Lâu Việt đang định chạy thì Tiêu Trình ấn cậu ngồi xuống sofa, còn hắn thì ngồi dưới đất nhìn lên ánh mắt Lâu Việt.

"Em nói cho anh biết đi, vì sao em quay về?"

"Vì sao em quay về ư?" Lâu Việt nổi đóa, "Đương nhiên là vì ba mẹ em đều ở đây, nhà của em ở đây, em về là đúng rồi, anh nghĩ là vì sao? Vì anh? Đừng có mơ!"

Tiêu Trình ấn bả vai Lâu Việt không cho cậu động đậy. Hắn nặng nề thở dài một hơi: "Nếu em không quay lại thì anh còn có thể tiếp tục lừa dối bản thân. Nhưng em đã về rồi, 5 năm, em vẫn quay trở về."

Lâu Việt giận đùng đùng, "Về thì liên quan gì đến anh?"

"Có liên quan." Tiêu Trình ghé lại gần cậu, "Em về rồi thì anh sẽ không để em đi nữa."

"Chẳng lẽ anh muốn gì là được cái đó hay sao? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, em có cuộc sống riêng của mình." Lâu Việt run rẩy, cậu có cuộc sống của riêng mình, cậu không còn là người mà hễ nhìn thấy Tiêu Trình là không khống chế được cảm xúc nữa rồi.

Cậu đợi 5 năm trời, đợi tới khi cậu có dũng khí đối mặt với Tiêu Trình thì mới quay về.

Nhưng Tiêu Trình dựa vào đâu mà nói dăm ba câu đã đánh đổ tất cả sự cố gắng bao năm qua của cậu? Tiêu Trình cũng biết, Lâu Việt vì để quên đi hắn, đã cố gắng đến nhường nào.

Tiêu Trình ghé vào gần môi Lâu Việt, cậu nhanh chóng tránh đi. Tiêu Trình vẫn theo sát không buông, hôn lên môi cậu một cái. Lâu Việt đứng phắt dậy, hai tay hai chân cố gắng giãy ra, Tiêu Trình vội đè cậu lại.

"Tiêu Trình, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh buông tay ra, em muốn về nhà."

Tiêu Trình đè cậu xuống sofa, khóa tay cậu lại: "Anh hỏi em, 5 năm qua em có người nào bên cạnh hay không?"

"Liên quan quái gì đến anh!"

"Việt Việt, tốt nhất em nên nói thật." Tiêu Trình đẩy nhẹ phía dưới thân, Lâu Việt run rẩy cả người, mắt bắt đầu đỏ lên.

Cậu thở dốc, nước mắt lã chã rơi xuống: "Có hay không có thì liên quan gì đến anh? 5 năm dài như vậy, sao lại không có? Anh có thể tìm người khác, còn em thì không được?"

"Sao vẫn dễ khóc như vậy..." Tiêu Trình thở dài, lau nước mắt cho cậu, "Anh hỏi em, bây giờ em có ai bên cạnh hay không?"

"Cút! Tiêu Trình, anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi không nên về đây mới đúng! Đồ khốn nạn, cút đi!" Lâu Việt khóc lớn, tay chân đấm đá loạn xạ, Tiêu Trình bị trúng vài phát, vội bắt lấy tay Lâu Việt.

"Vậy là quay về vì anh?"

"Rốt cuộc anh đang muốn xác nhận cái gì? Tôi nói không phải! Không phải! Không phải là vì anh!" Lâu Việt gào lên, "Anh không biết tôi sống vui vẻ thế nào đâu, những người bạn trai tôi quen đối xử với tôi rất tốt, bọn họ chưa bao giờ đánh tôi hết! Không như anh, đồ khốn nạn! Chó chết!"

"Chửi cũng không biết đường mà chửi cho phong phú, cứ khóc lên một cái là y hệt mấy đứa con gái vậy." Tiêu Trình lau nước mắt cho cậu.

"Giống con gái thì làm sao? Ai bảo là con trai thì không được khóc, tôi cứ khóc đấy!" Lâu Việt càng khóc dữ hơn.

Tiêu Trình biết mình nói hơi quá, nhưng trong lòng lại thấy yên tâm hơn nhiều.

Lâu Việt như vậy mới là Lâu Việt mà hắn quen. Một Lâu Việt nho nhã lễ độ lúc dùng bữa tối khi nãy khiến hắn tức giận không thôi. Hắn muốn xé bỏ lớp ngụy trang của cậu, Lâu Việt càng khóc càng chửi, trái lại Tiêu Trình càng vui.

Như vậy, sẽ không còn khoảng cách 5 năm nữa.

Lâu Việt vẫn là Lâu Việt trong trí nhớ của hắn, Tiêu Trình yên lòng. Câu hỏi 5 năm trước hắn chưa rõ ràng, bây giờ cũng đã có đáp án.
Bình Luận (0)
Comment