Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 32

"Chị Hựu Thanh, công ty chị phát quà tết nhiều thật đó." Tôi phụ chủ nhà khiêng thùng giấy lớn. "Phúc lợi thật tốt."
"Chị cũng không ngờ nhiều như vậy." Chủ nhà đón lấy thùng giấy trong tay tôi bỏ vào cốp xe.
Không thể nào ăn hết nổi, nhìn sơ cũng năm, sáu thùng giấy.
"Chị Hựu Thanh, em cảm thấy là chị không cần sắm đồ tết đâu." Tôi phân tích. "Đống này đừng nói là ăn tết, đoán chừng chị có thể ăn được đến rằm tháng giêng."
"Ừm, đúng vậy. Trước kia, chị thấy một mình ăn không hết cho nên chị cho biên tập luôn." Chủ nhà giải thích, đón lấy hộp nhỏ trong tay tôi.
Chủ nhà chạm vào ngón tay của tôi, hơi lạnh.
"Bây giờ tốt rồi, hai người chúng ta không lo đồ ăn bị hư." Chủ nhà cười cười.
"Dạ... hai người ăn, ăn sẽ nhanh hơn."
"Bữa cơm đoàn viên năm nay phải nhờ cậy đầu bếp rồi."
"Em chỉ biết làm vài món ăn gia đình thôi."
Chủ nhà nháy mắt. "Đủ rồi."
Món ăn gia đình, Gia đình.
Ăn cơm tối với chủ nhà xong, tôi quay về công ty làm ca tối. Mấy ngày nay, chủ nhà cũng gửi vài tài liệu và báo biểu cho tôi xem.
Tăng ca còn có Tiểu Nguyên, Tiểu Giản, Giám đốc cũng ngồi uống trà, xem tài liệu trong văn phòng. Đến khi tôi giải quyết xong văn kiện trong tay, nhìn đồng hồ phía bên phải, quả nhiên đã ba bốn giờ sáng. Tôi gỡ mắt kính ra, lười biếng vươn vai. Tôi vừa cầm ly lên đã thấy Tiểu Giản bước vào.
"Làm đến đâu rồi?" Nói xong, Tiểu Giản đưa nước ấm trên tay cho tôi.
"Một nửa." Tôi nhận lấy ly giấy, nhấp một ngụm. "Sáng mai, em định đi công trường một chuyến."
"Đi công trường à..." Tiểu Giản cầm tài liệu rồi nhìn tôi. "Vậy em đi ngủ đi, đến lúc đó chị gọi em."
"Tốt, có việc gì thì gọi em."
Công ty có bố trí nơi nghỉ ngơi cho nhân viên nhưng muốn đến đó phải mất gần hai chục phút, chi bằng nằm trên ghế sofa. Tôi lấy chăn mỏng ra, vùi mình trên ghế. Khi buồn ngủ, chỉ cần được ngủ khoảng mười phút là có thể bổ sung thể lực vô cùng. Nói đến thể lực của tôi cũng nhờ công tác mấy năm nay rèn luyện mà ra.
"Tiểu Hoàn?" Tiểu Giản vỗ vỗ bả vai tôi. "Sếp gọi bọn mình đi họp, em dậy rửa mặt đi."
"Ừ, được." Thời gian ngủ quá ngắn, có cảm giác như vừa nhắm mắt lại mở mắt ra. Thật sự là tôi phải lôi tinh thần lúc thi tốt nghiệp trung học ra để ứng phó với công việc mấy năm nay.
Cuộc họp kéo dải, Giám đốc tổng kết hạng mục bang Florida. Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, trời đã hừng sáng rồi.
"Này Tiểu Triệu, qua đây ăn sáng rồi hãy đi công trường." Giám đốc vẫy tay với tôi, ông ấy vừa gọi thức ăn bên ngoài.
"Không được, e rằng đụng phải giờ cao điểm buổi sáng."
"Được, vậy cô qua đối diện mua bánh bao đi, cửa hàng đó chắc hẳn mở cửa rồi."
Vào mùa đông, cắn một ngụm bánh bao nóng hổi, hút thêm một hớp sữa đậu nành thơm ngào ngạt, cả người cảm giác ấm áp, dễ chịu. Sau khi ăn xong, tôi ngồi vào ghế lái, xe này là xe của công ty, công trình hơi xa ở ngoại thành.
Đến khu vực ngoại thành, đường sá không còn đẹp nữa. Con đường này thường xuyên có xe trọng tải lớn vận chuyển hàng hóa chạy qua, đường sá bị chèn nên chia năm xẻ bảy, đất đá bay tứ tung. Hơn nửa giờ chịu đựng cực hình, tôi mới đến được công trường. Gần đây, tiến độ của công trình hơi chậm, đại khái là sắp đến Tết rồi, công nhân không có tinh thần.
"Không cần lo, tối nay chúng tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ..."
Tôi đội nón bảo hiểm, thảo luận với nhóm thi công địa phương. "Ô, đằng trước là..."
"Phía trước hả, không phải người của chúng ta. Hôm qua tôi có hỏi thăm, bọn họ nói là giam công ấy mà."
"Chờ chút." Tôi dừng bước, tôi cảm giác công trình phía trước có gì đó không đúng, hình như có vật gì đó rơi xuống.
"Tổ trưởng Triệu, bên này nè, đằng trước xảy ra chuyện..." Có người nhanh chóng chạy đến.
Chúng tôi vừa rời khỏi vài bước thì giàn giáo khổng lồ, giá đỡ, ván khuôn của công trình phía trước sụp xuống. Ầm ầm mấy tiếng, lính cứu hỏa cũng chạy đến. Công trình sụp đổ không có dấu hiệu báo trước nào, có mấy người bị vùi bên trong.
Nếu là dạng tai nạn do lỗi thi công thì coi như xong, nghe nói lai lịch của bên A không nhỏ, đài truyền hình địa phương cũng chạy đến ghi hình trực tiếp. "Theo hiện trường điều tra, xảy ra sự cố là quản lý thi công lỏng lẻo. Chất lượng, qui định quản lý an toàn và hình thức..."
Nghe vào giống như họ có quan hệ với bên A, xem ra bên A rất có thế lực.
Vật liệu công trình sập xuống, đương nhiên bốn phía đều bụi bặm mịt mù, tôi lấy khăn lông thấm nước che kín miệng mũi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, xem ra hôm nay tôi không về được rồi. Từ phòng làm việc đi ra, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc trong đám bụi mù, người đó nhìn quanh khắp nơi dường như đang tìm ai đó.
"Chị Hựu Thanh?" Tôi không dám chắc, sao chủ nhà lại ở chỗ này?
"Em không sao chứ?" Nghe được tiếng của tôi, chủ nhà ngay lập tức chạy đến, hô hấp chị ấy có hơi dồn dập. Có lẽ là một đường chạy đến. "Chị xem tin tức trên mạng có đưa tin về tai nạn sập..."
"Dạ?" Tôi há hốc, rút điện thoại của mình ra, điện thoại không có tín hiệu.
Sắc mặt chủ nhà tái nhợt, chị ấy nắm đầu vai tôi. "Em có bị thương chỗ nào không?"
"Không có..."
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Vẻ mặt chủ nhà vẫn còn nét hoang mang.
"Tình cờ." Lời chủ nhà vừa dứt thì có một cô gái mặc bộ com lê đen xuất hiện, cô ta tháo mắt kính cỡ lớn xuống lộ ra khuôn mặt xinh xắn. "Tôi nhìn thấy tên em, thật không ngờ đúng là em."
"Đến xem thử, không ngờ tôi còn gặp được "khách quý"."Thủy Khôi Tỉ vừa nói vừa nhìn chủ nhà.
"Chị là bên A?" Tôi nhìn đám phóng viên theo sau Thủy Khôi Tỉ, chẵng lẽ chị ta là người của công trình kế bên?"
"Phải." Thủy Khôi Tỉ mím môi. "Thật là có duyên, ngàn dặm đến gặp."
"Nếu không có gì, chúng tôi đi trước." Dường như chủ nhà không muốn nói chuyện nhiều với Thủy Khôi Tỉ.
Thủy Khôi Tỉ không có ngăn cản hai chúng tôi, chờ bọn tôi đi được vài bước, chị ta mới cất tiếng nói. "Hạ Hựu Thanh, cô lo lắng cho em ấy à?"
"Cô đang sợ, Hạ Hựu Thanh."
Chủ nhà lôi kéo tay tôi, tôi có thể cảm nhận các ngón tay chị ấy căng thẳng, chúng nắm chặt lấy tay tôi.
"Chị Hựu Thanh..." Vào phòng làm việc, tôi mở lời.
Chủ nhà không nói gì cả, chỉ nâng tay lên vuốt vuốt đầu tôi. Chị ấy tiến gần đến ôm tôi: "Em không sao là tốt rồi."
Đến lúc ăn tối, chủ nhà không ở trong phòng làm việc, tôi hỏi vài người mới biết được chị ấy ở công trường bên cạnh. Lúc tôi qua tìm, chủ nhà đang ngồi sụp xuống trên hòn đá, vẻ mặt mê mang.
"Chị Hựu Thanh..."
"Kết cấu thiếu ổn định, tải trọng sai lệch nghiêm trọng." Chủ nhà nói một câu như vậy.
"Dạ?" Tôi ngẩn người, sau đó tôi lập tức hiểu ra, chị ấy đang nói đến nguyên nhân sụp đổ. Vừa rồi phóng viên đưa tin thiên về phía quản lý thi công lỏng lẻo, ít nhắc đến yếu tố kết cấu công trình.
Chủ nhà đặt bàn tay trên đầu gối, ngón tay dính đầy bụi bặm, đầu ngón tay còn hơi sưng đỏ. Chúng luôn trắng nõn, tinh tế, tôi chưa từng thấy qua tay của chủ nhà như vậy.
Tôi kể tình huống của chủ nhà cho Vưu Đắc . "Có phải chị Hựu Thanh có tâm sự gì không buông xuống được?"
"Thật ra Hạ Hạ và em có thể xem là bạn đường, quen biết nhau trong một lần đi du lịch, khi đó chị ấy đã nghỉ học ở Berkeley rồi." Một lúc sau Vưu Đắc mới trả lời. "Dường như chị ấy gặp phải bóng ma tâm lý gì đó, tính tình cũng thay đổi. Lúc em biết chị ấy, tính tình của chị ấy đã như bây giờ rồi. Theo như người nhà chị ấy nói, trước kia chị ấy không giỏi giao tiếp, khá trầm tĩnh."
"Em cũng nghe người nhà chị ấy nói, trước đây chị ấy vô cùng si mê kiến trúc, chị ấy là học trò cưng của giáo sư Zaha Hadid."
Dựa vào điểm mấu chốt này, tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin về bậc thầy kiến trúc Zaha Hadid, Zaha Hadid là giảng viên tại Berkeley.
Tôi tìm suốt hai ngày, cuối cùng chỉ tìm được một bức ảnh ba bốn năm trước, khi đó Zaha Hadid dẫn học trò đi diễn thuyết tại AA. Sau khi diễn thuyết xong, Zaha Hadid và học trò đứng bên cạnh tán gẫu, mà người đó chính là Thủy Khôi Tỉ. Thật ra tên của Thủy Khôi Tỉ là Kỳ Nhu.
"Để tôi ra tay đi, bạn à." Mạc Mạc liếc mắt. "Một bức ảnh, cậu tìm suốt hai ngày."
"Dường như hơi xâm phạm quyền riêng tư?"
"Ừ hử." Mạc Mạc giơ tay, chuẩn bị đóng laptop lại.
"Đừng... Tụi mình xem một chút xíu thôi..."
Ngón tay Mạc Mạc tung bay trên bàn phím. "Này, cậu xem."
"Nhiều như vậy?"
"Người nổi tiếng."
"Ồ quao, chị ấy phụ trách quá trời hạng mục kiến trúc." Nhìn hồi lâu, tôi cũng không nhìn ra được gì. "Chị ấy cũng là người Berkeley hả?"
"Tìm ra hết rồi, cậu còn nhìn không ra. Xem chỗ này, còn có chỗ này..." Mạc Mạc di chuyển con chuột. "Berkeley, Tiến sĩ, nghiên cứu kết cấu chịu lực,..."
"Chờ chút."
"Sao vậy?"
Tôi kéo lại một bức ảnh, trong đó có chủ nhà, chị ấy mặc một bộ âu phục nữ, phía bên trái chị ấy là Kỳ Nhu, phía bên phải là một cô gái tinh tế. Cô gái đó nhìn có vẻ rất vui vẻ, cô ấy ôm cánh tay của chủ nhà.
"Người này là ai?" Tôi gõ vào hình ảnh cô gái trên màn hình.

Bình Luận (0)
Comment