Kinh ngạc, tại sao chị ấy lại kinh ngạc? Vẻ mặt chủ nhà khiến tôi chợt nhận ra, mình bị lộ rồi, tôi không kiềm được vội rụt đầu. Mặt tôi đỏ bừng, kinh nghiệm sống hai mươi bảy năm của tôi nhanh chóng vận hành, tôi phải đối mặt với tình huống này thế nào đây.
Chủ nhà nhìn tôi, ánh mắt chị ấy hơi mất tự nhiên. Tiếp đó, chị ấy bật dậy, vén chăn lên, có vẻ như chị ấy muốn rời giường. Tôi không hiểu điều này có nghĩa là gì nhưng phản ứng của tôi đã nhanh hơn suy nghĩ, đến khi tôi phục hồi tinh thần, tôi đã nắm chặt cổ tay chủ nhà. "Chị..."
Cho dù tôi nắm tay chủ nhà nhưng chị ấy vẫn không quay đầu lại nhìn tôi.
"Em... yêu chị." Tôi ngừng thật lâu mới nói ra. Tim tôi đập thình thịch, có vẻ tôi tỏ tình thất bại rồi. Cảm giác tủi thân lũ lượt kéo đến, tôi thường mau nước mắt trước mặt chủ nhà. "Chị..."
Thậm chí tôi không dám hỏi chị ấy có yêu tôi không, có ý gì với tôi không.
"Ừ." Rõ ràng dáng lưng chủ nhà cứng đờ, chị ấy chỉ cúi đầu đáp một lời, rồi rút tay ra.
Chủ nhà không nhìn tôi, chị ấy tiến đến cửa phòng.
Mặc dù kinh nghiệm sống hai mươi bảy năm không nói cho tôi biết mình nên làm gì nhưng nó đã nói rõ ràng cho tôi biết rằng tất cả chờ mong về hai người của tôi over rồi.
Chị ấy không yêu tôi.
Chị Hựu Thanh không yêu tôi.
Mọi chuyện đã rất rõ ràng, không còn là câu trả lời để tôi đối phó với người khác. Đây là sự thật, tưởng tượng là một chuyện, cảm thụ lại là một chuyện khác, tôi đã nhận được câu trả lời của chị Hựu Thanh.
Lúc tôi rời phòng ngủ, chị Hựu Thanh không có ở nhà, có lẽ chị ấy đã đi làm? Hoặc là chị ấy tránh né tôi, tránh cho cả hai khó xử.
Tôi cũng hi vọng bản thân là kẻ không tim không phổi để coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi còn có thể tỏ vẻ thoải mái về nhà nói với chủ nhà là em đùa. Trong vô thức, tôi hạ thấp lòng tự trọng của chính mình một lần nữa, tựa như tôi chỉ cần đối phương chịu để ý đến mình.
Đừng bỏ mặc em.
Tôi ngây ngây dại dại vượt qua một ngày. Lần đầu tiên tôi không muốn về nhà sau khi tan ca, lầm lũi trốn ở công ty. Tôi biết mình đã hai mươi bảy tuổi rồi, phải đối mặt với vấn đề tình cảm như một người trưởng thành, không nên ngây thơ như vậy, người khác không yêu bạn là một chuyện rất bình thường. Giống như tôi, tôi cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện yêu một người, không phải sao?
Nhưng trong lòng tôi lại có giọng nói yếu ớt đang cố gắng tranh đấu. Khi mọi người tan ca hết, phòng làm việc chỉ còn lại ánh đèn của những người tăng ca, tôi mới có thể nghe thấy giọng nói đó. Đã một ngày, tôi không về nhà một ngày. Sáng mai, có lẽ không đến sáng mai tôi sẽ bình thường trở lại.
Nửa đêm đang đọc tài liệu tôi cảm thấy đói, tôi đứng dậy đi nấu mì gói, hình như máy nước nóng bị hư, đợi một lúc lâu nước cũng không chảy. Tôi lấy ấm điện chuẩn bị nấu nước. Nếu là trước kia tôi có thể sẽ ngại phiền toái mà nhịn đói nhưng không hiểu tại sao hôm nay tôi đột nhiên chịu khó như vậy.
Tôi đói, tôi muốn ăn mì gói. Cái ý nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Nước sôi, tôi chế nước nóng vào ly mì, không cẩn thận bị nước nóng bắn trúng mu bàn tay. Nước nóng quá, mu bàn tay ửng đỏ ngay lập tức. Tôi vội đặt ấm nước xuống, xả nước lạnh lên mu bàn tay. Cảnh tượng này quen thuộc như vậy, tôi nhớ có người đã từng dắt mình đến bên cạnh bồn, bắt tôi ngửa đầu, sau đó dùng nước lạnh vỗ lên trán tôi.
Nếu là ngày thường, có thể chuyện này chẳng có gì to tát. Nhưng hôm nay... tôi cảm giác chỗ bị bỏng rất đau. Tôi cúi đầu, nước mắt rơi. Tôi chịu đựng cả ngày nay, cố gắng dời lực chú ý để không khóc, nước mắt một giọt nối đuôi một giọt rơi xuống.
Nhìn đi, hạ gục một người đơn giản vậy đó.
Sau khi chia tay Tề Tiêu, tôi tự nói với chính mình, đừng yêu người nào nhiều như thế nữa. Một mình gặm nhắm nổi đau, rất khó để nguôi ngoai.
Tôi trốn ở công ty được mấy ngày, cho tới khi Giám đốc đến tận cửa quẳng tôi đi, ông ấy nhét toàn bộ đồ của tôi vào cặp hồ sơ. "Mau cút nhanh, lăn về nhà đi."
"Cháu chưa làm xong."
"Khỏi làm, chỗ của tôi cũng đâu phải chỗ bóc lột sức lao động." Giám đốc nói.
"Sếp, không giống chú chút nào."
"Cô có biết nhân viên đột tử trong giờ làm việc, công ty phải chịu toàn bộ trách nhiệm không?" Giám đốc nói: "Cô làm như vậy chính là đang trả đũa công ty."
"Sếp à, chú đừng đuổi cháu, cháu không có chỗ để đi."
"Đến hạn đóng tiền nhà rồi à?" Giám đốc liếc nhìn tôi.
Nhắc đến tiền nhà, tôi nhớ ngay đến chủ nhà. Mấy ngày nay, chị ấy không hề gọi một cú điện thoại nào, cũng không hề nhắn tin cho tôi.
"Thất tình?" Giám đốc thừa thắng xông lên chém tôi thêm một đao.
"Giám đốc, chú muốn cháu khóc lên hả?"
Giám đốc rút một túi khăn giấy ra. "Hiện tại tan ca rồi, nếu cháu không có chỗ đi thì đến phòng nghỉ nhân viên nằm đi."
Tôi nằm ngủ mê man cả ngày trong phòng nghỉ của nhân viên, đến khi tôi mở điện thoại, vài tin nhắn đến liên tiếp. Trừ khách hàng còn có mấy tin của chị Hoan.
"Cuối tuần có kế hoạch chưa?" Tin nhắn chị Hoan gửi đến vào buổi sáng.
"Không có." Sắp đến cuối tuần, tôi cứ vượt qua một tuần như thế.
"Mới vừa rồi chị có đến nhà tìm em, gặp được chủ nhà của em." Chị Hoan trả lời: "Thì ra cô ta còn trẻ như vậy, còn xinh đẹp nữa."
Khi bạn không muốn nghĩ đến người nào đó thì bạn sẽ có cảm giác như cả thế giới đều nhắc nhở bạn về sự tồn tại của người đó.
"Em đang ở đâu?" Chị Hoan hỏi tiếp.
"Em ở công ty." Tôi trả lời.
"Vẫn còn tăng ca?"
"Không có."
"Vậy em chọn thời gian đi, bọn mình mời chủ nhà em đi ăn cơm?"
Tôi chưa trả lời chị Hoan, đứng dậy tự dọn dẹp. Trốn tránh lâu như vậy, tôi vẫn phải về thôi. Kéo dài một ngày rồi một ngày, một tuần lại một tuần.
Mặc dù, tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn không muốn lấy chìa khóa ra, nhưng tôi đụng phải chủ nhà từ bên ngoài trở về. Chị ấy nhìn tôi, tôi cảm giác như sau lưng mình mọc gai, cổ tay run rẩy, chiếc chìa khóa hoàn toàn không có cách nào khớp với ổ khóa. Chủ nhà bước đến gần, chị ấy lấy chìa khóa mở cửa giúp tôi.
"Cảm ơn." Tôi cúi đầu bước vào.
"Xin lỗi..." Chủ nhà mở lời.
Chị ấy nói xin lỗi tôi.
"Chị không biết chừng mực khiến em hiểu lầm." Chủ nhà nói.
Tôi vất vả lắm mới xoa dịu được cảm xúc của mình nhưng nó lại dễ dàng bị chủ nhà quấy nhiễu. Vành mắt tôi lập tức đỏ hoe, tôi không đáp lời chủ nhà, chỉ muốn đóng cửa ngay.
Chủ nhà với tay, chặn cửa lại. "Tiểu Hoàn..."
"Chị muốn em nói gì?" Tôi ngẩng đầu lên. "Không có gì?"
Có lẽ là vẻ mặt tôi quá mức đau khổ, chủ nhà nói tiếp: "Em như thế này, chị không thể để em một mình."
"Một tuần nay em đều như vậy..."
Chủ nhà mở miệng. "Chị đi Mĩ, em không phải khó chịu khi nhìn thấy chị nữa... không cần một tuần không về nhà..."
Tôi cúi đầu, đến nước này mà chủ nhà vẫn như vậy. "Chị không yêu em thì đừng đối xử tốt với em như vậy... Chị không yêu em, cũng đừng như vậy..."
Nói vài câu, cổ họng tôi đã nghẹn ngào. "Van chị... Hạ Hựu Thanh, cầu xin chị..."
Hạ Hựu Thanh, cái tên đẹp biết bao.
"Tiểu Hoàn..." Nhìn thấy tôi khóc, chủ nhà càng thêm bối rối.
"Đùa giỡn với em vui lắm ư? Có phải chị cảm thấy chơi em vui lắm không?" Vài ngày trước, khi tôi kể chuyện mình tỏ tình thất bại, Lục Lộc Bỉ cũng kể tôi nghe. Cậu ấy nói cậu ấy cũng mới hỏi Vưu Đắc, bao ngón tay trong ngăn kéo là của em ấy. Nói như vậy, từ đâu đến cuối chủ nhà chưa từng yêu con gái. Có một loại gái thẳng tự nghĩ rằng bản thân yêu người khác phái, sau đó họ cho rằng đồng tính nữ yêu con gái chỉ là trò chơi. Nếu thật sự là vậy thì tôi đích thật là máy phát hiện "kẻ cặn bả" bách phát bách trúng rồi.
"Chị không có... Tiểu Hoàn..."
Tiêu rồi, khóc bù lu bù loa trước mặt người mình yêu, rõ ràng tôi còn định kiềm xuống.
"Tiểu Hoàn... em nghĩ chị là người như thế nào?" Nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của chủ nhà.
"Chị hãy để em yên. Bình tĩnh lại rồi, em sẽ ổn thôi."
"Tiểu Hoàn, chúng ta thử xem được không? Chị không biết... bọn mình thử được không?"
Dáng vẻ lấy lòng của chủ nhà khiến lòng tôi chua xót. "Em không muốn thử với chị, em không cần chị thương hại em."
Sau đó, tôi nghĩ lại, có lẽ là lúc ấy tôi khóc đến nổi đầu óc mụ mị, tôi đồng ý là tốt rồi. Nhưng vào lúc ấy, tôi chỉ biết yêu là yêu, không yêu chính là không yêu, tình yêu không cho phép mập mờ cái nào cũng được, tôi khắc khe rồi.
Chủ nhà không ngăn tôi. Tôi đóng cửa lại, dựa vào cửa cố gắng khắc chế tiếng nức nở của chính mình. Không thể khóc, đừng khóc.
Sau một tuần, chủ nhà và tôi đều ăn ý né tránh thời gian của đối phương.
Gần đến thời hạn đóng tiền nhà, tôi không định thuê tiếp. Tôi là người yếu lòng, nếu như tôi muốn ngừng yêu ai đó thì việc đầu tiên chính là ngừng gặp mặt người đấy. Chỉ có ít gặp mặt, tôi mới có thể buông bỏ nhớ thương trong lòng. Khoảng thời hai năm này, chủ nhà và tôi sống chung, tôi cũng không thể làm cho chị ấy yêu tôi, có lẽ sau này tôi cũng không thể làm được đâu. Con người luôn vừa muốn thoát ra, vừa bám víu lấy. Một mặt tôi muốn hạ quyết tâm, mắt khác tôi lại không nỡ từ bỏ chủ nhà.
"Chuyển nhà? Chị thấy con người chủ nhà em vô cùng tốt..." Chị Hoan nói.
"Em tính tìm chỗ gần trường Đại học." Tôi giải thích. "Năm nay, em định thi nghiên cứu sinh, lúc rảnh rỗi có thể đến trường nghe giảng."
"Tốt lắm. Em học nghiên cứu sinh xong, cơ hội lựa chọn cũng nhiều hơn." Chị Hoan mỉm cười. "Sau này, em đi học, thời gian cũng eo hẹp, hay là em đến công ty chị làm bán thời gian đi. Tiền lương hiện tại của em bao nhiêu, chị trả bấy nhiêu."
"Vậy là em đi cửa sau hả?"
"Chỉ có em." Chị Hoan nói tiếp. "Ba mẹ chị cũng nhắc chị chăm sóc em."
Hiện giờ đang là mùa hè, người đi đường không ít, chị Hoan đưa tôi đến dưới lầu. "Tiểu Hoàn..."
Khi tôi chuẩn bị lên lầu, chị Hoan gọi với theo tôi.
"Khi còn nhỏ, em rất tin tưởng chị, rất lệ thuộc vào chị. Bây giờ chị hi vọng em tin chị, dựa vào chị. Liệu có còn kịp không?"
--------------------------------
Trời trời còn 10c nữa hết truyện mà chương này rỏ ràng để tỏ tình, vậy mà nó ngược là sao cả nhà, hic thôi đi ngủ, còn 10c mai up hết cho mọi người đọc ^^