Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 59

Lâu lắm rồi tôi không ở nhà lâu như vậy, sau khi tôi hòa giải với cha mẹ xong cũng quay về ăn Tết mười ngày. Thời gian cha mẹ làm việc và nghỉ ngơi rất ổn định, tôi cũng rời giường theo bọn họ đi múa lụa, sau khi múa xong thì về nấu cơm. Nhà chị Hoan rất gần nhà tôi, bình thường nhà tôi mua món ngon gì, cha mẹ cũng kêu tôi mang sang mời cô chú và chị Hoan. Chị Hoan nấu canh, chị ấy cũng sẽ bưng sang nhà tôi. Hai gia đình thường tụ tập ăn uống, trò chuyện với nhau. Cha mẹ tôi công tác ở tòa soạn, trước đây cô cũng là phóng viên tạp chí, mỗi khi hai gia đình ở chung, bọn họ thường nói chuyện không ngừng.
Chị Hoan và tôi ngồi bên cạnh pha trà, tôi ở nhà buồn chán cho nên học trà nghệ. Chị Hoan thấy tôi có hứng thú với trà nghệ nên chị ấy đã đăng ký một lớp trà đạo cho tôi. Sáng sớm cả lớp sẽ đi hái lá trà, nếu không nhờ chị Hoan đưa đón, tôi cũng không theo học nổi.
"Là bạn gái em à?" Thầy hái trà đụng cánh tay tôi.
Chị Hoan đang uống trà, trò chuyện với chủ vườn trà cách đó không xa.
"Dạ?" Không phải con gái học chung lớp đều gọi là bạn gái à?
"Thầy hiểu, lần trước Thầy có dạy một đôi mà." Thầy hái trà gần bốn mươi lăm, tóc uốn gợn sóng như người dân tộc Man. "Bạn gái em chăm sóc em tốt ghê, còn sớm như thế đã đưa em đến, em nhìn xem lớp mình có mấy cô gái đã lập gia đình, chồng của bọn họ cũng không chịu khó bằng bạn gái em."
"Đâu phải là bạn gái em, Thầy..."
"Không phải bạn gái? Tôi thấy ánh mắt em ấy chưa hề rời khỏi em dù cho em ấy đang nói chuyện với chủ vườn. Trong lúc nói chuyện vẫn lén nhìn em nữa." Thầy nói: "Không mở miệng có vẻ lạnh lùng, nhưng một khi em ấy nói chuyện với em thì không ngừng cười nói."
... Thầy, Thầy quan sát kĩ quá rồi.
Thầy nói thế, tôi cũng nghiêng đầu nhìn chị Hoan thử, ánh mắt chị ấy chạm phải ánh mắt tôi, lỗ tai chị ấy hơi đỏ lên, chị ấy nói gì đó với chủ vườn rồi bưng trà tiến đến. Chị ấy đưa ly trà cho Thầy, thấy tay tôi bất tiện, chị ấy đút tôi uống trà. "Mệt không?"
Tôi lắc đầu.
"Thầy, có thể cho Tiểu Hoàn nghỉ mệt một chút không?" Chị Hoan ngẩng đầu, tỏ vẻ đáng thương nhìn Thầy. Thầy cười khà, cầm ly trà rời đi.
"Chị bóp vai cho em nha, hôm qua chị nghe dì nói em than nhức mỏi." Chị Hoan bóp nặn bả vai tôi, xoa bóp cho tôi.
"Đau..."
"Em đó, ngồi trong phòng làm việc lâu quá. Tối nay, chị dắt em đi mát xa, thả lỏng gân cốt."
"Vậy rủ cha mẹ em đi nữa."
"Sợ ở một mình chung chị?" Chị Hoan nắn bóp vai tôi, kề tai nói với tôi.
"Đâu có..." Chột dạ, lòng không vững.
Tối đó khi mát xa, cha mẹ tôi cũng ở cùng. Tôi nằm trên giường, thợ đấm bóp ấn sau lưng tôi, thoải mái ghê... Tôi cảm giác mình sắp ngủ thiếp đi...
"Thoải mái không?"
"Ừm..." Tôi nghe giọng nói không đúng, quay đầu lại thì nhìn thấy chị Hoan đang trùm khăn tắm trên đầu, tôi vội vàng cầm quần áo che đậy nửa người trên trần trụi của mình. "Chị..."
"Hôm nay, vận may của chị không tệ, vừa đến đây đã tóm được một bé cưng sắp ngủ gục." Chị Hoan điều chỉnh nhiệt độ. "Chị có một cuộc họp đột xuất phải nhanh chóng quay về Thượng Hải, chị đến để nói với em một tiếng."
Thợ đấm bóp đã ra ngoài từ lâu, hai mắt chị Hoan sáng rực nhìn tôi chăm chú, nửa người trên trần trụi khiến tôi khá xấu hổ... Tôi siết chặt quần áo.
"Tiểu Hoàn..." Cổ họng chị Hoan chuyển động. "Chúng ta..."
"Em chưa mặc quần áo."
Chị Hoan xoay người, tôi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Chị Hoan thở dài một hơi. "Em đúng là rất cố chấp, chị thích em vì điểm này... Cũng không thích em vì điểm này..."
Chờ tôi mặc quần áo đàng hoàng xong, chị Hoan mới quay đầu lại.
"Em muốn biết tình trạng của người kia gần đây không? Chị có thể giúp em..."
Chị Hoan thông minh như vậy nên chị ấy đã biết người tôi yêu là chủ nhà.
"Chị, em không muốn chị..."
Chị Hoan mỉm cười nói. "Hỏi thăm cô ta, cũng giúp chị biết người biết ta đấy."
"Dạ..."
Chị Hoan đứng dậy, mở rộng vòng tay. "Đến đây, chị sắp đi, ôm chị một cái."
Tôi đang chần chừ vươn tay thì chị Hoan đã bước đến ôm chầm lấy tôi. Chị ấy vuốt tóc tôi, khẽ nói. "Chờ chị quay lại."
"Dạ..." Tôi nói. "Chị không cần giúp em..."
Em rất nhớ chị ấy nhưng em cũng muốn buông tay chị ấy.
"Ừ, từ từ đi." Chị Hoan ôm chặt tôi.
Có lẽ là thói quen, khi không có chị Hoan bên cạnh, dường như tôi cảm giác buồn vô cớ. Dậy sớm đến lớp pha trà, ngay cả Thầy giáo cũng thắc mắc. "Tiểu Hoàn, Hoan Hoan nhà em đâu?"
"Chị ấy đi Thượng Hải." Nói xong tôi mới cảm thấy mình mau mồm mau miệng. "Không phải nhà em..."
"Người ta thường nói gái đẹp sợ kẻ mặt dày, Thầy thấy Hoan Hoan nhà em cũng giống lắm." Mấy cô gái trẻ đã kết hôn trong lớp, nói chuyện dùng từ không kiêng kỵ chút nào. "Mấy ngày nay Hoan Hoan không có ở nhà, có phải trong lòng rất trống vắng?"
"..."
Trở về nhà, tôi lại cảm thấy mình không có chuyện gì để làm cho nên tôi quyết định dọn dẹp cùng mẹ. Sách vở trong thư phòng của tôi đã lâu không thu dọn.
"Ô? Cái gì đây?" Không biết mẹ tôi tìm đâu ra một quyển vở cũ, bà ấy lau sơ bụi bặm, lật một tờ. "Tiểu Hoàn, hình như quyển này là nhật ký của con..."
Tôi cũng không để tâm lắm, nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy nét chữ màu đỏ tươi xiêu xiêu vẹo vẹo. "Tui muốn gả cho Chị Hoan."
Cảm giác xấu hổ lập tức ập lên mặt, tôi vội giật lấy quyển nhật ký, mẹ tôi cũng giữ thể diện cho tôi, bà ấy giả vờ như không nhìn thấy gì cả, quay đầu tiếp tục lau tủ sách. Tối đến, tôi mở quyển nhật ký, nét bút máy nghuệch ngoạc, đa số đều là mấy việc chi tiêu hằng ngày. Có một trang vẻ mặt khóc, tôi xem kĩ ngày tháng thì quả nhiên là năm tôi học lớp bốn, tiểu học té từ trên mô hình mô phỏng của xe cẩu. Lật qua hai trang sau, đều là hai khuôn mặt tươi cười, lúc đó tâm trạng tôi cũng rất tốt. Do tôi bị té trúng đầu gối mà Chị Hoan cũng học cùng trường cho tôi nên chị ấy cõng tôi về nhà.
"Hôm nay..." Dùng ngày tháng để mở đầu cũng giống như bao quyển nhật ký khác . Một đống chi tiêu, kế tiếp có một câu. "Các bạn nữ trong lớp đều cảm thấy A Hiểu đẹp trai, tui cảm thấy chị Hoan đẹp hơn."
A Hiểu và tôi rất thân, bọn tôi là bạn học từ thời tiểu học.
"Chị Hoan cho tui một que kem, ngọt lắm."
"Hôm nay chị Hoan cõng tui về, chị ấy nói tui nhẹ quá, phải ăn nhiều cơm, buổi tối tui ăn hai chén, ăn no quá nên nất cục hoài. Cha mẹ nói phải hù tui sợ, bọn họ hù tui mấy lần, sau đó chính là chị Hoan bồng tui lên, nắm chặt cổ tay tui. Chị Hoan nói sau này tui còn bị nất cục thì đến tìm chị ấy, chị ấy biết ma thuật. Cha tui nói chị Hoan đã ấn huyệt Nội Quan của tui, tui cũng có thể học theo để tự làm nhưng tui không muốn, tui đâu có ma thuật, chị Hoan mới có."
Ngay lập tức, kí ức tuổi thơ ùa về. Trước đây, tôi chỉ có ấn tượng về cái ngày chị ấy chuyển đi, tôi đã khóc rất nhiều.
"Chị, chị đừng đi..."
"Ngoan, chị sẽ về nhanh thôi." Chị Hoan sờ soạn túi, sau đó chị ấy móc tiền ra mua một que kem của cửa hàng quà vặt bên cạnh. "Tiểu Hoàn, ngoan, em thích ăn kem không?"
Sau khi chị Hoan đi, tôi khóc suốt trên đường, kem trong tay cũng tan chảy hết.
Khi đấy, phương tiện liên lạc cũng không thuận tiện như bây giờ, cả nhà chị Hoan nhanh chóng mất liên lạc với trong nước.
Ngày chị Hoan quay lại từ Thượng Hải, không biết mẹ tôi đứng trước cửa nói gì với chị ấy, chị ấy cười tươi. Chị Hoan xách rất nhiều quà cáp từ Thượng Hải về, hình như là thuốc bổ tặng cho cha mẹ tôi. Chị ấy chấp hai tay sau lưng đi đến tôi.
Chị ấy tiến đến cùng với tất cả kí ức thời thơ ấu của tôi.
Trong ấn tượng của tôi lúc còn nhỏ, chị Hoan cắt tóc ngắn, có khi chị ấy mặc váy đồng phục trường phát, có lúc chị ấy lại mặc quần áo đá banh. Hiện tại, tóc chị ấy dài tung bay theo làn gió, mặc vest trông vô cùng giỏi giang. Chỉ có nụ cười là vẫn như trước kia. Miệng nhếch lên, khóe mắt cong cong.
"Dây chuyền này là chị cố tình nhờ bạn học mua từ Châu Âu về." Chị Hoan đến trước mặt tôi, chị ấy mở hộp gấm màu đỏ ra, để bên cổ tôi khoa tay múa chân. "Ừm, chị đã nói là em đeo sẽ rất đẹp."
"Chị..."
"Hả?" Chị Hoan lấy dây chuyền ra, cẩn thận từng tí đeo vào cho tôi. Cằm chị ấy đụng vào đầu tôi, chị ấy vén tóc tôi lên, giúp tôi cài chốt.
"Tiểu Hoàn..." Chị Hoan ôm tôi, cằm cọ cọ đầu tôi. "Có phải chị về nước quá trễ không?"
"Chị nên về sớm hơn." Chị ấy nỉ non.
Trong phòng chỉ còn lại chị Hoan và tôi.
"Hiện tại Hạ Hựu Thanh không ổn lắm, em muốn đi thăm cô ta chứ?" Chị Hoan nói. "Có một người rất quan trọng với cô ta đã qua đời, cô ta bị đả kích rất lớn."
Chị Hoan dắt tôi đến nhà tang lễ, bà nội Tần Duy qua đời. Tần Duy mất khiến bà ấy bị đả kích rất lớn, mấy năm nay cơ thể bà ấy luôn suy yếu, lần cấp cứu trước chỉ có thể kéo dài mạng sống của bà ấy thêm một năm.
"Em đi đi." Chị Hoan đẩy nhẹ vai tôi.
"Em..."
"Chị sẽ chờ em ngoài cửa." Vẻ mặt chị Hoan không tốt lắm, dường như chị ấy đã dự liệu được chuyện gì đó.
Tôi bước từng bước một, chợt tôi quay đầu lại ôm chặt cổ chị Hoan. "Chị... Em..."
Dường như chị Hoan rất ngạc nhiên, sau đó chị ấy cũng ôm tôi thật chặt. Cái ôm của chị Hoan khiến tôi nhớ lại khi tôi còn bé, tôi ngồi trên khán đài của sân bóng bàn chờ chị ấy đánh bóng, khi chị ấy đánh xong sẽ đến ôm tôi. "Ngoan ghê."
Vì chờ mong cái ôm này, tôi ngồi chờ rất lâu, ngoan ngoãn ngồi trên khán đài chờ chị ấy. Khi đó tôi không nghĩ gì cả, chỉ muốn được chị ấy ôm và khen ngợi.
"Tiểu Hoàn, dù cho em có quyết định như thế nào, chị vẫn muốn nói với em, em là niềm vui lớn nhất mà chị nhận được khi về nước." Chị Hoan nói bên tai tôi.
Tôi đến phòng nghỉ ngơi dành cho người thân, trong phòng chỉ có một người. Tôi tiến đến, người đó ngẩng đầu. Môi chị ấy run rẩy, cúi đầu, tôi bước từng bước đến gần. Chị Hựu Thanh nhẹ nhàng nắm ngón tay tôi. "Tiểu Hoàn..."

Bình Luận (0)
Comment