Hàng lang trong khu nhà ở tập thể nối tiếp đến cửa sau công xưởng.
Andre đi xuyên qua hành lang thật dài tới phía sau công xưởng, đứng sau một nồi hơi sắt khổng lồ.
Mấy hàng quân trung ương cầm súng đi qua bên người Andre, nhưng không ai liếc nhìn Andre một cái, tất cả mọi người đều có nhiệm vụ của mình, không ai chú ý tới Andre đang đứng ở đây.
Andre thò đầu ra, nhìn thấy một nhóm người Nga bị một đám binh sĩ đảng vệ quân bao vây ở giữa công xưởng. Ludwig ngồi trên ghế đối diện, hai chân bắt chéo, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn những người này, sĩ quan đứng bên cạnh Ludwig đang tiến hành hỏi cung bọn họ.
Tiếng ồn trong công xưởng thật sự quá ầm ĩ, còn có tiếng xe thiết giáp liên tục đi tới đi lui, trong công xưởng bốc đầy hơi nóng.
Andre hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn trên mặt vị sĩ quan kia, biểu tình của Ludwig vẫn lạnh lùng như vậy, dưới chiếc mũ, đôi môi đỏ sẫm mím chặt một chỗ, lộ ra vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.
Andre nhìn chằm chằm vào bọn họ, đột nhiên Ludwig đứng lên, phất tay một cái, nói một câu gì đó, sau đó xoay người đi thẳng ra khỏi công xưởng.
Andre không hiểu gì cả, nhóm người kia cũng bị binh sĩ đảng vệ quân khống chế đi theo sau Ludwig ra ngoài.
Andre chậm rãi đi phía sau bọn họ.
Đám người kia đi thẳng đến trước một vách tường đã sụp đổ phân nửa phía ngoài công xưởng, sau đó mới dừng lại.
Nhóm người Soviet kia bị bắt đứng trước vách tường, một loạt binh sĩ đảng vệ quân cầm súng chỉa vào bọn họ.
Cả người Andre đổ mồ hôi lạnh, hiểu rằng Ludwig nhất định sẽ hạ lệnh giết bọn họ.
Andre núp phía sau vách tường, hai tay bấu thật chặt vào vách tường, nhìn thấy đồng bào của mình sắp chết ở đây, trong lòng Andre khó chịu không nói nên lời.
“Bọn Nazi biến thái chúng mày! . . . . . . Mẹ kiếp, lũ người Đức chúng mày sẽ chết không toàn thây!”
Đột nhiên, một gã đàn ông trong đó chạy vọt ra, chửi ầm lên.
Ludwig không có biểu tình gì, chỉ phất tay một cái, binh sĩ đảng vệ quân bên cạnh lập tức chuyển đầu súng, tập trung bắn về phía gã đàn ông kia.
“Bang bang bang bang ————!”
Sau một trận bắn, cả người gã ta đều là vết đạn, máu chảy đầm đìa, máu tươi phun tung tóe ra khỏi cơ thể, gã đàn ông bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Andre nhắm mắt lại, nước mắt rớt xuống.
“Ludwig. . . . . .”
Andre thấp giọng gọi tên Ludwig.
Đến giờ phút này, rốt cuộc Andre cũng phải chấp nhận sự thật, thân phận của Ludwig là thiếu tá quân đội tác chiến của Đức, là người Đức, là bọn Nazi xâm lược quốc gia của mình.
Andre mặt đầy nước mắt nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì của Ludwig, khuôn mặt ấy giống như khuôn mặt cứng đơ của người đàn ông đã chết ở trước mặt mình.
Đột nhiên, một sĩ quan đi tới, không biết nói cái gì với Ludwig. Ludwig gật đầu, vị sĩ quan kia cũng gật đầu đáp lại rồi đi trở về, giơ tay lên cao, hô một tiếng:
“Chuẩn bị ——”
Andre vội vàng xông ra ngoài, hét về phía Ludwig:
“Đừng —— Ludwig, đừng giết bọn họ! —— Đừng mà!”
Ludwig quay đầu lại, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn Andre.
Hai binh sĩ đảng vệ quân bên cạnh tiến lên khống chế Andre đang phát điên, Ludwig quay đầu đi, không nhìn Andre mà nói với sĩ quan bên cạnh:
“Hành hình.”
Sĩ quan kia ra lệnh một tiếng, một trận tiếng súng vang trời nổi lên, súng bắn ầm ầm vào nhóm người nọ, những người đó nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết —— đó là âm thanh của cái chết.
Andre nhịn không được, ngậm miệng lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đồng bào của mình chết dưới họng súng của quân Đức như vậy, thê thảm và nhục nhã làm sao.
Rất nhanh, buổi xử bắn đã kết thúc, binh sĩ đảng vệ quân cầm súng kiểm tra đám thi thể xem có người nào còn sống không, người nào còn sống sẽ được bồi thêm một đạn.
Do lúc trước Ludwig nói Andre là con mình, mọi người cũng không dám nói gì. Sau khi buổi hành hình chấm dứt, những người này liền tự động tản đi.
Sau khi Ludwig nói lời tạm biệt với những sĩ quan kia liền đưa tay lôi Andre về phòng ngủ của mình, dùng sức ném Andre lên giường.
Andre ngã xuống giường, ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Ludwig, tức giận hét:
“Khốn kiếp ——! Khốn kiếp —— Tại sao anh phải giết bọn họ?! Tại sao chứ?”
Ludwig cũng không tức giận, chỉ châm một điếu xì gà ngậm vào miệng, sau khi hít một hơi thì quay sang nhìn Andre:
“Andre, tiêu diệt kẻ địch là trách nhiệm của tôi. Tôi không giết bọn họ, chẳng lẽ nhìn bọn họ giết anh em của tôi sao?”
Andre đứng lên giường, nước mắt giàn dụa:
“Anh là đồ ma quỷ! Đồ cuồng sát! Bọn họ đã không còn cái gì nữa, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của anh, tại sao anh phải giết bọn họ?! Tôi hận anh ——!”
Ludwig cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm cằm Andre.
“Andreyevich, em đúng là một đứa trẻ ngu xuẩn, buồn cười.”
Andre hất tay Ludwig ra, cắn răng, hung hăng nói:
“Còn anh là đồ Nazi! Đồ Nazi biến thái! A ——!”
Ludwig cho Andre một cái tát, Andre bụm mặt, khóc lớn tiếng.
Ludwig túm tóc Andre, để Andre nhìn thẳng vào mặt mình.
“Em nghĩ em là ai chứ? Andreyevich, em bất quá chỉ là một tên nô lệ nằm rạp dưới chân tôi. Tôi không nên cưng chiều em, xem bộ dáng của em bây giờ đi, thật uổng công tôi thương em.”
Andre đỏ mắt nhìn Ludwig:
“Tôi không cần anh thương! Anh là đồ biến thái thích giết người! Tôi ghét anh tôi ghét anh! Anh làm tôi cảm thấy rất nhục nhã! Rất nhục nhã!”
Ludwig im lặng, kéo mạnh cửa ra, sau đó túm Andre đẩy ra ngoài, lạnh lùng nói:
“Em ghét tôi sao? Em cảm thấy nhục nhã phải không? Tốt thôi, vậy em đi đi, lên chiến trường giết tôi đi, báo thù cho đồng bào đã chết của em đi.”
Andre hung hăng trừng Ludwig một cái, xoay người bỏ chạy ra ngoài, vừa lau nước mắt vừa chạy ra khỏi công xưởng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Andre khóc không thành tiếng chạy ra ngoài công xưởng, xuyên qua rừng cây nhỏ, chạy tới bờ sông Volga, đứng trên bờ sông, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Khốn kiếp. . . . . . Khốn kiếp!”
Andre ôm đầu gối, cứ ngồi như vậy đến khi trời tối, ngồi đến khi hai chân đều tê dại.
Andre đứng lên, lần đầu tiên cậu bị Ludwig đuổi đi. Andre nghĩ thầm tuyệt đối không thể quay trở về, vì vậy cậu liền tùy ý đi dạo bên bờ sông, không biết từ lúc nào đã đi tới trước một dãy nhà lầu tan hoang, bên trong nhà hình như không còn ai.
Andre ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc trời đã tối, bên trong hình như có một căn hộ vẫn còn sáng đèn. Andre đứng ở ngoài sắp bị đông cứng, vì vậy liền đi qua, gõ gõ cửa.
“Ai vậy?”
Bên trong truyền đến tiếng phụ nữ, hình như là một bà lão.
Andre đứng ở bên ngoài đáp một tiếng.
“Chào bà, tôi là người Nga, bà có thể giúp tôi một chút không?”
Lúc đầu bà lão không ra, nhưng sau khi nghe giọng Nga của Andre liền bước ra mở cửa, nhìn thấy Andre đang ngẩn người đứng ở trước cửa.
Bà lão ngạc nhiên hỏi.
“Cậu nhóc, sao cậu lại ở chỗ này một mình?”
Andre lúng túng nói:
“Phu nhân, bây giờ tôi chỉ có một mình, không còn chỗ nào để đi, bà có thể cho tôi ở lại đây được không?”
Bà cụ nhìn chằm chằm vào Andre, Andre đỏ mặt, nếu không phải thật sự không có chỗ đi, Andre tuyệt đối sẽ không cầu xin người khác.
“Đúng rồi!” Andre đưa tay lục lọi túi áo mình, “Tôi cũng còn ít tiền. . . . . .”
Bà lão cười, lắc đầu, nghiêng người qua, ý bảo Andre đi vào.
“Tôi chỉ sợ không an toàn, nếu cho người có mưu đồ bất chính vào nhà sẽ không tốt.”
Andre đi vào, bà lão ở căn nhà hai tầng, căn nhà cũng không quá lớn.
“Phu nhân, sao bà lại sợ, chẳng lẽ ở đây chỉ có một mình bà thôi ư?”
Bà lão gật đầu.
“Đúng vậy, thật ra tôi còn có một đứa con trai 30 tuổi. Nó rất cao, cũng rất đẹp trai, nhưng nó đã đi tham gia chiến tranh rồi, bây giờ đang ở trong Volgograd, không có cách nào đi ra ngoài. . . . . . Ai, không biết hiện giờ nó thế nào rồi?”
Andre vội vàng nói.
“Phu nhân, cám ơn bà đã thu lưu tôi, bà là người tốt, con của bà nhất định sẽ trở về an toàn.”
Bà lão cười cười, mang Andre lên lầu hai.
“Cậu ở tạm căn phòng trước kia của nó đi, chừng nào cậu muốn đi thì cứ đi cũng không sao. . . . . . .”
Andre cảm kích gật đầu, sau đó vội vàng nói:
“Cám ơn bà! Cám ơn bà rất nhiều!”