Andre bò dậy từ trên mặt thảm, im lặng mặc quần áo lại đàng hoàng. Thời gian trôi qua đã nhiều năm, mặc dù vừa trải qua một cuộc quan hệ kịch liệt với Ludwig, Andre vẫn cảm thấy mơ màng, không biết nên nói gì cho phải. Loại cảm giác đánh sâu vào linh hồn quen thuộc và cảm giác dễ dàng bị chinh phục khiến cậu cảm thấy rung động.
Trong phòng làm việc rất ấm áp, Ludwig mặc áo sơ mi màu trắng, ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào Andre.
Hai tay Andre run rẩy, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Ludwig.
Ludwig ngậm một điếu xì gà trong miệng, hất cằm với Andre. Andre hiểu ý, bước qua, khom lưng châm xì gà cho Ludwig.
Ludwig ngẩng đầu lên hít một hơi, vươn tay phải ra ôm thắt lưng Andre, sau đó dùng sức kéo Andre về phía mình, Andre tựa vào ngực Ludwig.
“Mỗi lần hút xì gà tôi đều nghĩ đến em.”
Ludwig nói, sau đó quay đầu, không chút do dự hôn lên môi Andre.
Andre lập tức nhắm mắt lại, Ludwig cường thế hôn lên.
“A ——”
Andre nuốt một ngụm nước bọt.
Ludwig cúi đầu cười cười.
“Andreyevich, em đã trưởng thành rồi, em xem, nếu là trước kia, em nhất định sẽ tức giận, bây giờ em ngoan thế này.”
Andre mở to hai mắt, cặp mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Ludwig:
“Ludwig, tôi không biết nên nói gì, tôi rất sợ.”
Ludwig đưa tay sờ sờ tóc Andre.
“Ừ, mấy năm nay không có tôi ở bên cạnh, em đã làm gì?”
Andre mím môi.
“Tôi bị quân Liên Xô đưa khỏi trại tập trung dưới thân phận tù binh, sau đó về nhà ở với mẹ một khoảng thời gian, tiếp theo phải đến sở thu nhận nhi đồng quốc tế chủ nghĩa nhân đạo phục vụ, rồi hiệu trưởng viện nghệ thuật biết tôi, sau đó đề cử tôi đến trường đại học học tập.”
Ludwig chăm chú nhìn khuôn mặt nhẵn nhụi của Andre.
“Không có chịu khổ, đúng không?”
Andre gật đầu, không nói lời nào.
Ludwig đưa tay ôm Andre vào trong lòng.
Andre mím môi, trong mắt đầy tràn nước mắt, thấp giọng nói:
“Ludwig, tôi đã nghĩ. . . . . .”
“Nghĩ tôi đã chết trên chiến trường?”
Andre gật đầu, gò má tựa vào trên bả vai Ludwig.
Ludwig hít một hơi xì gà, sau đó híp mắt nói:
“Trận tấn công Soviet lần cuối, tôi đã biết Soviet đang giúp Trung Quốc tiêu diệt quân Quan Đông, lúc đó tôi đã biết chúng tôi không thể nào thắng trận. Quân đội chỉ còn lại tinh thần, vì vậy tôi đã chuyển giao toàn bộ tài sản cho em.”
“Lúc toà án Nürnberg* xét xử, cha tôi theo chân Hitler tự sát. Tôi chỉ tham chiến, không có tham gia tàn sát, cũng không có tiền án phạm tội, quan trọng nhất là bọn họ không có nhân chứng, vì vậy tôi được thả ra.”
Andre nhớ lại những hồi ức đau thương kia, nhắm mắt lại, không nói nên lời.
Ludwig cúi đầu hôn mắt Andre, sau đó thấp giọng nói:
“Cùng tôi về nhà đi, tôi ở đây chờ em.”
Andre ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Ludwig:
“Ludwig, ngày mai tôi còn có buổi biểu diễn piano, chưa thể đi ngay được.”
Ludwig cúi đầu ừ một tiếng, đứng dậy nói:
“Tối rồi, đến chỗ tôi đi.”
Andre vội vàng nói:
“Nhưng sáng sớm mai tôi còn có buổi diễn tập.”
Ludwig mặc âu phục của mình lên người, Andre đi qua, đứng trước mặt Ludwig cài nút áo cho Ludwig.
Ludwig đưa tay sờ sờ tóc Andre:
“Ngày mai tôi đưa em tới đây.”
Andre đỏ mặt đáp.
“Được.”
Ludwig ở trong một căn biệt thự gần ngoại ô Vienna, hai người ngồi sau xe, sau khi xe vào cổng, Andre nhìn thấy Anna cung kính đứng trước cửa biệt thự chờ Ludwig trở về.
Tim Andre đập liên hồi, Ludwig nắm tay Andre, nói:
“Đừng lo.”
Andre gật đầu.
Tài xế dừng xe ở trước cửa biệt thự, Anna đứng bên cạnh xe hơi, lúc nhìn thấy Andre mở cửa xe đi xuống, Anna kinh ngạc che miệng.
“Ôi trời ơi! Đây là. . . . . . Andreyevich!”
Anna vươn tay, ngón tay xinh đẹp đeo nhẫn nâng mặt Andre, cẩn thận nhìn kĩ mặt Andre:
“Lão gia, ngài xem kìa, Andreyevich vẫn xinh đẹp như vậy! Bất quá. . . . . . Không còn là cậu bé trước kia nữa, bây giờ đã là cậu thanh niên trưởng thành bảnh bao rồi!”
Anna vui vẻ hôn liên tục lên trán và hai má Andre.
Ludwig nhìn Anna một cái, nhàn nhạt nói:
“Đúng vậy, trưởng thành rồi.”
Anna cảm thấy tâm tình của Ludwig hình như không được vui vẻ lắm, vì vậy liền kéo tay Andre, nói:
“Mau, mau vào đây, nói tôi nghe xem mấy năm qua cậu đã làm gì?!”
Andre cười cười, len lén nhìn Ludwig một cái, sau đó xoay người theo Anna vào trong.
Sau khi trở lại biệt thự, hai người trò chuyện một lát, Andre cùng Ludwig ăn tối, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
“Lão gia, có muốn dọn một gian phòng khách không?”
Anna hỏi Ludwig.
Ludwig kéo tay Andre đi thẳng vào phòng ngủ của mình, Anna nhướng mày, che miệng cười cười, lâu rồi mới nhìn thấy chút biểu tình trên khuôn mặt lạnh lùng của Ludwig.
Mấy năm qua, Ludwig miệt mài làm việc kiếm tiền như một cái máy, không có thư giãn, cũng không có tình cảm.
Lần nào gặp Andre, mình cũng có chuyện vui!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“A, Andre, cậu tới rồi!”
Oscar đứng trước cửa rạp hát, nóng lòng nhìn con đường trước cửa. Lúc nhìn thấy Andre bước xuống một chiếc xe hơi vô cùng sang trọng, đầu tiên Oscar cảm thấy hơi kích động —— rốt cuộc Andre cũng đã đến!
Sau đó thì cảm thấy kinh ngạc —— Sao Andre lại xuống xe chung với một người đàn ông?! Lại còn là người đàn ông mà mình chẳng hề quen biết nữa chứ!
“Xin lỗi nha! Oscar, tôi đến trễ bao lâu rồi?”
Oscar phất tay một cái, nói:
“Tôi chỉ sợ cậu quên mất, tôi không thấy cậu trong khách sạn nên có chút lo lắng, ở đây vừa mới bắt đầu diễn tập thôi! Cậu mau vào trong đi!”
Ludwig ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào Oscar đang nói chuyện với Andre.
Andre nói nhỏ với Oscar:
“Để tôi đi nói với người kia một tiếng!”
Oscar gật đầu, ngơ ngác nhìn Andre đi về phía người đàn ông ngồi trong xe. Oscar bị người nọ nhìn đến cả người không thoải mái.
Sau đó, Oscar giật mình há to miệng —— Andre đang cùng người đàn ông kia hôn môi!
Ngón tay người đàn ông kia còn đặt ở trên đầu Andre!
Lúc Andre quay mặt sang, trên gương mặt vẫn còn hồng hồng.
“Ludwig, bây giờ đang ở trên đường cái đó!”
Andre thấp giọng nhắc nhở.
Ludwig híp mắt nhìn về phía Oscar đứng sau Andre, lạnh lùng nói:
“Người kia là ai?”
Andre cười cười:
“Là một người bạn của tôi.”
Ludwig nhìn Andre, trên mặt không có biểu tình gì:
“Sau này không cho phép hắn đụng vào em, còn nữa, sau khi buổi biểu diễn hôm nay kết thúc, em hãy đi từ chức, sau đó cùng tôi về Đức.”
Andre cúi thấp đầu.
“Nhưng tôi muốn về nhà.”
Ludwig thấp giọng ừ một tiếng.
“Về Nga cũng được.”
Andre vui vẻ hôn lên môi Ludwig một cái, sau đó xoay người đi tới chỗ Oscar.
“Andre, ai thế?”
Oscar theo thói quen muốn đưa tay khoác lên vai Andre.
Andre đột nhiên co rụt người lại, né tránh bàn tay của Oscar, sau đó mấp máy môi, lắc đầu, không nói lời nào.
Vẻ mặt này lọt vào mắt Oscar giống như Andre có chuyện gì khó nói, vì thế Oscar hỏi:
“Có phải tên đó ép buộc cậu làm chuyện gì hay không?”
Andre quay đầu nhìn Oscar.
“Sao cậu lại nghĩ như thế?”
Oscar cười lạnh một tiếng.
“Vẻ mặt tên đó đằng đằng sát khí, vừa nhìn là biết không phải người tốt, không phải sao?”
Andre nhìn về phía trước, thấp giọng nói:
“Đúng vậy, anh ta thật sự không phải là người tốt.” Nhưng mà. . . . . . Tôi không quan tâm.
Nói xong, Andre lập tức đi lên sân khấu, ánh đèn tập trung trên người cậu, mọi người bắt đầu phối hợp diễn tập.
Oscar đứng dưới sân khấu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Andre, đầu óc bắt đầu quay cuồng, nhớ tới hình ảnh Andre bị người đàn ông kia ép buộc, trong lòng Oscar vô cùng tức giận.
Mặc dù bình thường Andre rất ít nói, nhưng điều đó không có nghĩa là Andre dễ ức hiếp!
Là bạn bè, mình tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Tầm sáu giờ tối, buổi biểu diễn piano chính thức bắt đầu. Đầu tiên là các nghệ sĩ khác trình diễn, cuối cùng mới tới lượt Andre.
Suốt cả ngày nay, tất cả mọi người đều chăm chỉ tập luyện. Oscar phát hiện, chỉ cần người đàn ông kia xuất hiện, Andre sẽ rất khẩn trương và không bình thường. Oscar càng cảm thấy kì quái.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đúng sáu giờ tối, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu. Lúc năm giờ rưỡi, mọi người đã lục đục vào trong phòng.
Andre đứng ở vị trí cuối cùng hàng thứ nhất, cậu quay đầu lại, phát hiện Ludwig vẫn chưa đến. Oscar chú ý tới vẻ mặt của Andre, thấp giọng hỏi:
“Tối nay sau khi buổi biểu diễn kết thúc chúng ta lập tức về nước, thế nào?”
Andre lắc đầu, không chút do dự nói:
“Oscar, tối nay có thể là buổi diễn cuối cùng của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ từ chức.”
Oscar kinh ngạc trợn lớn hai mắt.
“Andre, cậu điên rồi sao?! Bây giờ trong ngành này cậu rất có tương lai đấy cậu biết không?!”
Andre gật đầu.
“Tôi biết, nhưng mà tôi thật sự muốn từ chức.”
Andre nhớ tới khuôn mặt anh tuấn của Ludwig, không nhịn được giơ tay lên, vuốt ve hai má nóng rực của mình.
Vẻ mặt Oscar tối sầm, nói:
“Có phải vì người đàn ông ban nãy không?”
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Andre vội vàng đưa tay ngăn cản Oscar.
“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chờ biểu diễn xong rồi mới nói tiếp có được không?”
Oscar gật đầu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Buổi biểu diễn mở màn trong từng đợt tiếng vỗ tay của khán giả.
“Xin mời nghệ sĩ nổi tiếng của Soviet, Andreyevich tiên sinh!”
Sau khi người chủ trì nói xong, phía dưới lập tức vỗ tay ầm ầm.
Andre mặc một bộ âu phục màu trắng đi tới giữa sân khấu, cúi người chào khán giả. Lúc ngẩng đầu lên, Andre nhìn thấy Ludwig đang ngồi ở vị trí vừa rồi của mình, nhìn chằm chằm vào mình.
Andre nhếch miệng cười cười, sau đó ngồi xuống trước piano, bắt đầu chậm rãi đánh đàn.
Tiếng đàn thanh thoát phát ra từ đầu ngón tay Andre, trong đầu Andre hiện lên hình ảnh lúc mình còn ở Moscow, hình ảnh Ludwig dạy mình đánh đàn piano sao cho thật chính xác.
Andre cảm thấy hai mắt mình chua xót, cậu ngẩng đầu lên nhưng không nhìn thấy biểu tình của người bên dưới, nhưng Andre biết, Ludwig đang ngồi ở dưới đó.
Ludwig, tôi phải tốn bao nhiêu năm nữa mới có thể tự tin, thản nhiên, thành thục đứng ở trước mặt anh? —— Mặc dù hơn phân nửa phần thành thục này đều là ngụy trang, đó cũng là do người bên ngoài không cho phép tôi sống thật với bản thân mình, chỉ có anh nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của tôi, chỉ có anh mới che chở, bao dung tôi như thế.
Ludwig, nếu bây giờ tôi có thể nói gì với anh, tôi chỉ muốn nói một câu thôi: đối với tôi mà nói, trên thế giới này, anh là điều chân thật duy nhất.
Bản nhạc kết thúc, Andre đứng dậy cúi người chào, người xem phía dưới cũng đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt, màn che màu đỏ từ từ rơi xuống trước mắt Andre.
“A ——!”
Andre vừa quay đầu lại thì phát hiện Ludwig đang đứng bên cạnh mình, Andre bị dọa đến nhảy dựng.
Ludwig khom lưng ôm Andre rời khỏi cánh gà sân khấu.
“Ludwig, anh làm gì vậy?! Bây giờ đang ở trong đại sảnh của rạp hát đó!”
Ludwig hừ lạnh một tiếng:
“Rạp hát này cũng là của tôi.”
Andre giật mình há to miệng.
“Ludwig, anh thật giàu có!”
Ludwig đặt Andre vào chỗ ngồi phía sau xe hơi, bản thân mình cũng ngồi xuống, sau đó nhìn Andre, nói:
“Thế nên sau này chỉ cần biểu diễn cho một mình tôi xem là được rồi, tôi không thích quá nhiều người nhìn thấy em.”
Andre cười cười.
“Ngày mai tôi sẽ đưa đơn từ chức.”
Ludwig đưa tay vuốt tóc Andre, sau đó để Andre nhìn thẳng vào mắt mình.
“Bé ngoan.”
Ludwig cúi đầu, dùng sức hôn môi Andre, tài xế lập tức khởi động xe hơi, chạy về phía biệt thự.
Oscar cũng khởi động xe hơi chạy theo sau xe Ludwig, muốn biết rốt cuộc Andre bị đưa đi đâu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi trở về biệt thự, Andre gần như không có cơ hội xuống giường. Ludwig kéo Andre ân ái suốt ngày đêm, trải qua một cuộc sống vô cùng phóng túng.
Andre thậm chí nghĩ rằng Ludwig đang phát tiết tất cả những cảm tình trong mấy năm gần đây lên người mình.
Hôm nay lúc Andre tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Ludwig hình như đã đi ra ngoài, Andre xoa xoa bả vai và thắt lưng mình, đứng lên mở cửa vào nhà vệ sinh.
“Andreyevich tiên sinh.”
Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng trong phòng khách, Anna im lặng không lên tiếng ngồi ở một bên. Oscar đứng chung với một người đàn ông nữa ở đằng kia, người đàn ông đó trông rất quen nhưng nhất thời Andre không nhớ ra là ai.
“Andre, cậu có sao không?!”
Oscar khẩn trương kêu lên, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và dấu hôn trên cổ Andre, Oscar có thể tưởng tượng Andre đã bị hành hạ như thế nào!
“Tên sĩ quan Nazi kia có làm gì cậu không?!”
Oscar nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Andre, tiếp tục hỏi.
Andre giật mình, chuyện ngày xưa Ludwig là thiếu tá quân đội Đức không có nhiều người biết, sao Oscar lại biết được chuyện này?
“Andreyevich, cậu không nhớ tôi sao?”
Người đàn ông bên cạnh đứng lên, cười ôn hòa với Andre.
“Elvis!”
Người mình đã gặp trong buổi tiệc hoan nghênh Attenborough, thượng úy của đảng vệ quân Đức!
“Sao anh lại ở đây?”
Andre không hiểu gì nhìn Elvis.
Elvis cười cười, đưa tay đẩy mắt kiếng.
“Tôi tới đây cứu cậu ra ngoài. Cứu cậu ra khỏi tay thiếu tá Lam Finn Ludwig.”
Andre cố gắng giữ bình tĩnh, trước khi chưa làm rõ mọi chuyện, Andre tuyệt đối không mở miệng.
“Tôi có thể đi rửa mặt trước không?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Elvis đi theo sau Andre, hình như có lời gì muốn nói với Andre.
Hai người đi vào nhà vệ sinh, Andre bắt đầu đánh răng.
Elvis nói:
“Bây giờ tôi đang làm việc cho liên minh phản Nazi quốc tế, công việc của chúng tôi chính là thu thập đầy đủ chứng cớ và nhân chứng, bắt những con cá lọt lưới nhờ lợi dụng sơ hở của tòa án Nürnberg, sau đó đưa lên tòa án quân sự, xét xử lại lần nữa.”
Andre gật đầu.
“Ra là anh đã cải tà quy chính?”
Elvis đẩy mắt kiếng.
“Đúng vậy, thật ra trước giờ tôi vẫn cảm thấy cái mà Adolf phát động tuyệt đối không phải là chiến tranh chính nghĩa! Là một người đàn ông, tôi luôn đứng về phe chính nghĩa.”
Andre ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn lịch sự của Elvis trong gương:
“Nhưng Ludwig không có tham gia tàn sát.”
Elvis gật đầu.
“Đúng vậy, hắn không có tham gia tàn sát, nhưng mà. . . . . . Hắn phạm tội với cậu.”
Andre tiếp tục đánh răng, Elvis lại tiếp tục nói:
“Xâm phạm trẻ vị thành niên, hạn chế quyền tự do của cậu, những điều này là trọng tội, có thể đưa lên tòa án quân sự.”
Andre nhíu mày:
“Tôi rất sợ anh ta, tôi không dám. . . . . .”
Elvis cười cười.
“Đừng lo, chúng tôi đã tìm cảnh sát tới bảo vệ an toàn cho cậu. . . . . . Cậu đừng sợ.”
Andre vẫn không trả lời.
Elvis thấp giọng nói:
“Cậu nghĩ rằng cậu không dám đi thì không cần phải đi sao? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ lãnh đạo Soviet đang theo dõi hắn chặt chẽ. Hắn giàu có như thế, ai biết hắn có phát động tập kích phi chính nghĩa lần nữa không?”
“Vì vậy cho dù cậu không đồng ý, ngày nào đó cũng sẽ có người bắt cậu lên tòa án. Cậu là nhân chứng duy nhất, chỉ có cậu lên tòa nói chuyện mới có thể lật đổ hắn. Chúng tôi có thể đảm bảo cậu sẽ không gặp bất kì thương tổn nào.”
Andre cúi đầu rửa mặt, bên tai vẫn còn truyền đến giọng nói của Elvis.
“Chẳng lẽ cậu không hận hắn sao? Cậu nói đi, lúc cậu còn chưa trưởng thành, hắn đã bắt nhốt cậu, cậu không muốn đưa hắn vào tù nhận trừng phạt ư?”
Andre đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ướt nhẹp của mình trong gương, vẻ mặt âm trầm, nói:
“Tôi hận chứ, sao lại không hận.”
Nói xong, Andre xoay người vào phòng ngủ thay quần áo.
Elvis hiểu ý cười cười, đứng trong phòng khách chờ Andre đi xuống.
“Cậu ta đồng ý rồi?”
Cảnh sát bên cạnh hỏi Elvis.
Elvis gật đầu.
“Đúng vậy.”
Oscar nói:
“Tôi đã nói rồi mà, tên đàn ông kia chẳng phải là thứ gì tốt lành! Lúc trước hắn còn ép Andre hôn hắn ngay trên đường, đúng là đồ vô liêm sỉ! Thì ra hắn là sĩ quan Nazi?!”
Elvis mỉm cười, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ cặp mắt kính thủy tinh.