Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Chương 26

Hôn lễ ngày hôm nay của Trần Viễn diễn ra thật trán lệ và lọng lẫy.Với những anh đèn xa hoa và khách sạn bặt nhất ở Đài Loan.Người đi đến đi lui đều rất bận rộn vẻ mặt của mỗi người nhìn rất hoảng hốt.Mọi người cũng tập trung vào công việc của mình.Để chuẩn bị cho ngày lễ đính hôn của Trần Viễn.Ai nấy cũng vui mừng nhưng lo sợ thì nhiều,sợ công việc làm không tốt thì bị chỉ trách,rồi lại bị đuổi việc thì không ổn.

An An cơ thể nhỏ bé nằm gọn vào bên trong bồn tắm rộng lớn mà đầy nước.Đôi mắt cô bé đã xưng đỏ lên,mắt ướt ướt nước,không biết là nước hay là nước mắt.Cô bé thống khổ nằm ngây ngốc vào trong bồn tắm.Đôi môi đỏ mộng khẽ cong lên một đường,thành ra một nụ cười,nụ cười của cô không biết là vui hay là buồn hay là chế giễu nữa.Hôm qua,thật đúng là cô bé có ý định trao tất cả đời con gái và trao cái quý giá nhất của con gái cho Trần Viễn.Nhưng ông trời quá chiêu ghẹo mói tình không có kết quả này của cô,là mói tình loạn luân này.Ông trời đã không cho Trần Viễn chấp nhận cô,và ông trời lại muốn Trần Viễn đến bên Lan Nhi mà bỏ rơi cô,làm iệng cô như đắng cay.Không lẽ,là do ông trời thương hại cô,không muốn cô trao tất cả cho Trần Viễn một cách khờ dại ngu ngốc như vậy.Chợt người An An trầm xuống một lúc,An An nhớ lại ngày hôm qua.

Trần Viễn đê mê hưởng thụ cảm giác êm ái mang tính chất dục vọng mà khao khác muốn chiếm lấy thân hình bé nhỏ của An An.Anh như đã mất đi lý tri,bàn tay cũng đã ôm gọn lấy thân hình bé nhỏ của An An chặt vào lòng mình.Mà hưởng thụ lấy cái mịn mại của cô bé vào trong mũi của mình.Nhẹ nhàn hôn lên mái tóc mịn mại của An An.

An An nhẹ nhàng vuốt lấy vật cương cứng của Trần Viễn,mỗi cái vuốt làm cho người Trần Viễn trở nên tê dại theo từng cơn.Dục vọng dân trào lên mãnh liệt,Anh như muốn cởi hết những mãnh vải đang mặc trên người do quá nóng bức.Trần Viễn đảo mắt xuống nhìn thân thể trắng nõn,như hoa tuyết vào mùa đông.Mắt anh cứ nhìn trừng trừng vào hai quả đào to của An An.Mà như muốn nuốt lấy chúng vào trong miệng mà dịu dàng ăn nó vậy.Trần Viện nhẹ nhàng rời đầu mình khỏi kế bên đầu An An.Anh nhẹ vuốt lấy cái vật trắng nõn mềm màng mà nhô lên đó,tay anh như cứng đơ mà không động đậy được.Bàn tay to rắn chắc cứ đặt yên gọn gàn ở vật nhô lên của An An.Nhìn thấy đầu nhũ hoa đỏ như hoa hồng mới nở,Trần Viễn không kiềm lại được dục vọng của mình,anh khẽ cúi đầu nhẹ nhàng cho nó xuống gần đầu nhũ hoa của An An.Khi lưỡi Anh định múc lấy đầu nhũ hoa của An An.Con người anh khẽ run rẩy,lý trí bắt đầu nổi dậy đánh đuổi đi dục vọng của bản thân mình. Đôi mắt của Anh cũng bắt đầu mơ hồ đi rất nhiều Anh buông lõng người đi nơi khác.Buông lõng cơ thể An An ra khỏi người của mình một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.

_Không …không….không…. cháu đang làm cái quái gì vậy hả??? mặc vào ngay bây giờ cho chú,_ Anh xoay người đi nơi khác,giọng khàn khàn mà cũng có một chút run rẩy vì dục vọng và có phần tức giận,tức giận là do anh quá điên dục vọng bản thân quá cao.Tại sao trước An An đứa cháu của mình anh lại ham muốn cơ thể cô bé như thế.Lúc trước hay trước những cô gái nào anh cũng có thể kiềm chế được dục vọng của mình,nhưng ở bên An An anh lại ngược ham muốn đến điên dại.Mai mắn là lý trí anh quá mạnh mẽ không một phút nữa Trần Viễn đã mất phải một sai lắm quá lớn không thể nào tha thứ được.

_An An cười khổ lòng đau buốt giá,giọng nói đều đều và không kém phần giọng như Trần Viễn,_Sao chú lại sợ hãi như thế chứ??? chú đã từng nhìn thấy hết rồi mà,những ngày chú tắm cho cháu chú chăm sóc cháu cái gì trên người cháu mà chú chưa thấy chứ. Tại sao chú không nhìn cháu chú không còn thương cháu sao. Nếu chú đối với cháu là tình cảm chú cháu thì sao chú không giám nhìn.Hay là chú đã từng yêu cháu không phải từng mà lúc này chú đang yêu cháu.Nên chú không cho phép bản thân của mình nhìn cháu đúng không???Nên chú không cho phép chính mình phạm phải sai lầm đúng không???Chú yên tâm đi chú không nói cháu không nói chuyện này sẽ không ai biết???Chú hãy chấp nhận cháu dù chỉ một đêm duy nhất là đêm nay thôi chú,_Nói dứt lời An An nhẹ trượt lên người Trần Viễn ép đôi môi mềm mại nhẹ buông thả lên môi Trần Viễn.Đồng thề ôm chặt lấy cơ thể của anh đang nằm dưới cô.Nước mắt bắt đầu tuông dài trên mặt cô và cũng rơi xuống trên mặt Trần Viễn.

Nhờ nước mắt đau khổ của An An đã giúp Trần Viễn thoát tỉnh lại sau những cơn dục vọng.Anh nhanh chân ngồi bặt dậy đứng thẳng người lên.Lấy cái mền bên cạnh đắp lại cho An An.

_Trần Viễn nói giọng lạnh lùng,_Nhanh đắp mền vào chú và cháu không thể được.Bây giờ không được và sau này cũng không được.

_Khi thấy Trần Viễn vội vàng bỏ đi một cách nhanh và không muốn quay lại nhìn mình.An An nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống,giọng nói nghẹn đắng lại và chua xót,_Chú ơi!!!!!!!!Em yêu anh???Anh có biết không hả???,_An An như một kẽ điên con người trở nên bóc hỏa,giọng cũng khẽ hét lên to hơn.Trong lòng ngực một trận đau đớn lại bắt đầu đến.

Anh không nghĩ là An An có thể làm những việc và những hành động như thế đó.Trần Viễn cảm giác như kim đâm vào ngực vậy.Có ai hiểu thấu nỗi lòng anh không???Mọi người nghĩ anh yêu Lan Nhi nên mới kết hôn với cô ta???Nhưng tim anh chưa một lần đập vì cô ta hay thề khắc nào đó nghị về cô ta.Anh kết hôn với Lan Nhi chỉ có một ý định rằng mong An An đừng nghĩ về anh.Có thể từ đó cho cô bé ngừng yêu anh.Nhưng lại không ngờ An An lại có thể làm ra việc này.Mà anh không ngờ nhất chính bản thân anh lại rất muốn An An.Lúc đó tim anh đập điên cuồng.Anh đau xót vô cùng nhưng mai mắn vẫn tốt,anh đã không làm việc gì có lỗi với An An có lỗi với gia tộc họ Trần.Anh đống mạnh cười phòng lại,người khẽ ngồi bịch xuống đất.Trần Viễn lấy tay ôm đầu lại,trong lòng đau đớn vô cùng.

An An mơ hồ nghe thấy tiếng cửa có người gọi tên mình.

_An An nhanh chân một chút đi không thì không kịp giờ đấy,_Không ai khác chính là bác Trương giọng nói đầy hối thúc.

Bên trong không có người trả lời bác lại.

_Bác Trương kiên nhẫn nói tiếp,_Cháu thay đồ chưa rồi mình cùng đi đến lễ cưới của chú cháu nè.

Vẫn không có tiếng trả lời.

_Vậy bác đợi cháu 5 phút nhé,_Bác Trương nhỏ giọng nói,mà tai kề sát vào cửa phòng,nhưng trong đó vẫn không có động tĩnh gì.

Bác Trương hê hoảng hốt nhẹ xoay trái nắm cửa tra.Bác liều mình xong vào,nhìn thấy thân ảnh nằm gọn vào bồn tấm.

Trần Viễn và Lan Nhi đang cùng nhau bước vào lễ đường,khuôn mặt của anh không biểu hiện ra một chút nào gọi là vui mừng mà chỉ có phần lạnh lùng,đến nổi Lan Nhi cầm lấy bàn tay của anh trong tay cô ta mà chư đang cầm lấy một tản băng trôi,chợt điện thoại trong túi quần của Trần Viễn van lên.Anh lấy điện thoại ra xem thấy số điện thoại nhà mình,anh khẽ bặt tắt đi.

Lan Nhi đứng kế bên mỉm cười,rồi mắt cô ta sụp lại khuôn mặt trở nên hê tối lại,vì giờ phút long trọng nhất của bản thân lại bị tiếng chuông của Trần Viễn lần thứ hai phá vỡ.Cô ta ước gì lúc này có thể đem chiếc điện thoại của Trần Viễn mà ném đi vào sọt rác cho xong.

Lần trước Trần Viễn đã tắt điện thoại,vì nghĩ giờ phút này còn nghe điện thoại làm gì.Nhưng lần thứ hai điện thoại bắt đầu reng tiếp,nếu không có việc gì nhất định người nhà anh sẽ không điện thoại liên tục như dậy.



Anh khẽ bắt nút màu xanh lên nghe,_

Không biết đầu dây bên kia nói cái gì.Khuôn mắt của Trần Viễn từ lạnh lùng chuyển sang tối đen lại,điện thoại ở trên tay cũng bắt đầu nới lõng ra và dần dần nó rơi xuống đất.Đôi chân anh run rẩy bắt đầu xoay hướng cửa chính ngoài và bước đi thật nhanh hay đúng hơn là chạy thật nhanh ra phía ánh sáng cửa chính.

Mọi người trong lễ đường dùng con mắt ngạc nhiên trước hiện tượng chú rễ bỏ đi.Họ cũng không dám than thở một lời nào.

_Lan Nhi như không tin được,Trần Viễn tại sao lại bỏ đi như thế,giọng cô ta hoảng hốt,_Anh Viễn …Anh Viễn…anh đi đâu đấy lễ cưới chưa xong mà,_Bước chân cũng chạy nhanh theo Trần Viễn.

Trần Viễn không bận tâm lời của Lan Nhi.Anh vẫn tiếp tục chay nhanh về hướng đỗ xe của mình.Nhanh chân bước lên xe láy xe đi hướng về nhà.Vừa khởi động chạy chưa được 1 phút anh thắng gấp lại “ Két”

_Khuôn mặt Lan Nhi đổ mồ hôi,đôi mắt vô hồn nhìn vào kính xe Trần Viễn,giọng nói thâm trầm,_Anh đi đâu đó???,_Hai tay cô ta gian rộng ra con người mặc bộ vái cưới trắng đứng trước đầu xe của Trần Viễn.

_Trần Viễn nhẹ hạ kính xe xuống,đầu đưa ra cửa xe,giọng anh như ra là mệnh lệnh vậy,_Tránh ra.

_Lan Nhi lắc đầu và nói,_Không.

_Trần Viễn tức giận quát lớn,_Tránh ra nhanh.

_Lan Nhi uất ức nói,_Em không tránh đâu,khi nào anh quay lại làm lễ với em rồi em mới tránh ra.,_Nước mắt cô ta bắt đầu dân trào.

_Trần Viễn bắt đầu không đủ kiên nhẫn,giọng anh quát lớn,_Cút ngay,không thì đừng tránh tôi tông thẳng vào cô.

Lan Nhi hoảng sợ khi thấy khuôn mặt cao có của Trần Viễn.Mặt cô ta đã bắt đầu tái xanh lại không còn một chút máu.Cô ta nhanh chân bước đi ra chỗ khác.

Trần Viễn láy đi hướng khác,người anh không khỏi đổ mồ hôi trầm trọng,cả người như lạnh giá bàn tay cũng bắt đầu như hết máu vì trắng bệt.Khi Trần Viễn đi về đến nhà.Anh chạy nhanh lên lầu.Lúc đó thấy bác Trương đang ngồi gần bồn tấm của An An thơ thẩn như người mất hồn. Anh cả người cứng đơ tay chân cũng bắt đầu đứng không vững vội vàng dịnh vào của bồn tấm.

An An cô bé đang nằm bắt động trong bồn tấm.Trên tay có những vết cắt do dao gạch,máu từ trong những vết cắt đó ứa chảy ra ngoài, từ trên tay chảy nhiều đường xuống dưới bồn tấm,cả bồn tấm cũng đã bắt đầu tẩm đầy máu.Cơ thể cô bé nằm chiềm xuống lòng nước đầy máu hồng tươi.Hai con mắt cô nhấm chặt lại máy tóc đen dài ướt đẩm nước.Con người trắng nõn nằm trong dòng nước hồng hào
Bình Luận (0)
Comment