Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Chương 32

Tháng này mặc dù là tháng 5 trời bên ngoài thời tiết đáng ra phải rất nóng bức.Mà thời tiết lại ngược lại ngoài trời những ngày này mưa cứ rơi lách phách như cơn mưa phùn của mùa rét.Lòng anh nặng trĩu như từng giọt mưa rơi ngoài trời,mưa rét lạnh như mùa rét tháng 12.Lòng anh đau thẩm sâu đến tận đáy xương tủy.Có bao giờ trời hiểu được nỗi đau của anh rằng anh phải gánh lấy lúc này không?????Trái tim anh bây giờ không có một ngày yên lặng hay bình yên,nó cứ hành hạ anh ầm ỉ và như đang bị cấu xé đến rỉ cả máu tươi.Nhìn con người nhỏ bé đang nằm lặng yên trên chiếc giường trải lên tấm ra nệm trắng xóa kia.Tại sao thấy cô gái này hay đứa cháu này xảy ra chuyện như thế,luôn khiến anh phải một trận đau lòng như thế?????tâm tư anh luôn phải bị chi phối bởi cô bé.Một cảm giác rất lạ,anh cảm thấy từng cơn đau đến tê liệt tê đến tận thể xát và tâm hồn,khi thấy cô bé đau đớn,thấy cô bé phải rỉ ra từng giọt nhỏ từng tí một chất lỏng đỏ hồng trong vết khứa bởi dao ở bên trong cánh tay,từng cái rỉ máu như thế làm tâm anh,tâm anh như rỉ ra từng giọt máu đỏ vết thương đau đến tận tế bào.Thể xát anh không cảm thấy đau mà lại đau trong tâm trong trái tim.Tại sao con bé lại có sức ảnh hưởng đến anh như thế này???Nó chỉ là cháu anh thôi mà sao lại cho anh một cảm giác đau đớn lạnh buốt cả người vì cơn đau xé nát tâm tư.

Trần Viễn chưa dám tưởng tượng hay nghĩ đến rằng có một ngày nào đó An An sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.Hay đúng hơn cô bé cứ sông như thế sống một cuộc sống thực vật,chỉ nằm dài trên chiếc giường trắng xóa này.Mỗi giờ mỗi khắc đôi mắt tròn xoe nhỏ xinh của cô bé sẽ không mở ra để hưởng thụ cái đẹp của mặt trời,trong đôi mắt đó chỉ còn lại là bóng tôi của sự buồn bã.Đôi chân nhỏ nhắn cũng không linh hoạt hoạt động đi nhiều nơi để biết thế giới xung quanh sống như thế nào.Thân thể này cũng sẽ không còn mặc những chiếc vái và những quần jeans đẹp nữa. Cái miệng nhỏ nhắn cũng sẽ không hé ra để nói với anh một lời yêu thương hay một lời làm nũng với anh mỗi khi con bé vui vẻ.Đôi má này cũng sẽ không đỏ lên mỗi khi tức giận với anh.Bây giờ,chỉ còn lại yên lặng và im lặng đến đáng sợ.Buổi trưa mà anh cảm giác như là đang ở trong bóng tối của sự cô đơn của sự ray rứt con tim.Anh sợ sợ lắm khi phải nghĩ đến hơn nửa đời còn lại An An phải sống một cuộc sống không như người bình thường.Vì thế những suy nghĩ đó anh không dám cho nó hoạt động trong đầu mình dù chỉ là một chút thoáng qua.Anh lặng im nhìn khuôn mặt An An tái xanh không một chút hồng hào.

Trần Viễn khẽ lấy tay vuốt ve khuôn mặt tái xanh của An An.Từng cái vuốt như từng cái khắc sâu vào trái tim đang đớn đau của anh.Bàn tay anh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An An đang để thẳng ra trên giường bệnh.Để lòng bàn tay của anh vào bàn tay cô bé,những ngón tay xen vào nhau,anh nắm chặt nó lại một cách nhẹ.Trần Viễn cảm giác như có một luồng điện lạnh giá chạy ngang sóng lưng anh,đến tận trái tim đang bị cấu xé vì đau đớn.Anh nhận thấy bàn tay An An chưa bao giờ lạnh như thế,lúc nào anh nắm lấy bàn tay đó điều là một cảm giác ấm áp vô cùng.Mà lúc này bàn tay đó như một tản băng lạnh đến ghê sợ.Ở bên An An Trần Viễn lúc nào cũng cảm giác gần gũi vô cùng gần đến anh không muốn phai cách xa dù chỉ là một khắc.Nhưng hôm nay anh cảm thấy đối với anh và An An hay người họ như sống xa nhau.Xa đến cách hai vòng tròn của Trái Đất không còn ngày để trở lại.

Một cô gái mặc đồng phục trắng của bệnh viện bước vào.Mặc dù cửa không đống nhưng cô cũng lễ phép gõ nhẹ cánh cửa”cộc cộc cộc”.Thấy Trần Viễn không có một chút phản ứng nào.Cô nàng khẽ nhếch mép lên và nói.

_ “ Thưa anh tôi có thể vào được không??? ” _Tiếng nói cô nàng nhỏ nhẹ mà trầm ấm đến lạ thường.

_ Trần Viễn nói _” Được “ _giọng nói thờ ơ,Mãi mơi suy nghĩ anh không biết cô gái này đã đứng trước cửa lúc nào.

Bàn tay của cô gái cầm lấy một cái mâm nhỏ trong đó có một cái bình chứa lấy thức ăn được nghiền nhỏ như là cháu.Ở đầu bình có một lỗ nhỏ và được gắn bịch lại bởi một cái ông truyền nhỏ.Cô gái mặc âu phục trắng cầm cái mâm nhỏ đi lại gần chỗ anh ngồi.

_” Đến giờ chuyền thức ăn cho cô ấy rồi ạ“ _Cô nàng mặc âu phục khẽ nói nhẹ.Nhìn anh chàng với một bộ mặc cảm thông.Cô biết ngày nào anh chàng này cũng đến đây thăm cô ấy.Nhưng nay cũng đã gần 1 tháng trời mà cô gái này cũng không có động tỉnh gì chỉ là im lăng cứ thế mà lặng im.Nhìn cách chăm sóc cẩn thận của anh ta mà làm cô nàng cảm thấy ghen tị với An An vô cùng.Trong lòng cô mong ước rằng chính mình cũng có một chàng trai quan tấm và yêu mến cô như thế.

_” Không cần “ _Trần Viễn lạnh lùng đáp.

_” Tại sao chứ???Anh không cho cô ấy ăn cô ấy sẽ thiếu dinh dưỡng mà chết dần dần đó “ _Cô nàng nói khẽ,hôm nay không biết tại sao anh chàng này lại không cho cô bé ăn.Không lẽ anh ta sợ tốn công sức sao.???anh ta đã bỏ ý định chăm sóc con bé rồi sao.Cô nàng không thể tưởng tưởng được đây là sự thật.Dù gì anh chàng cũng đã chăm sóc cô bé gần một tháng rồi,không lẽ độ kiên nhẫn của anh ta lại ích như thế sao???Chỉ mới một tháng đã cảm thấy không chịu đựng được nữa rồi sao??? Đột nhiên cô nàng khẽ lắc đầu vì ý nghĩ sâu xa của mình.

_” Cô đi lấy cho tôi một tô cháu đi “_ Trần Viễn lãnh đạm nói giọng anh nhỏ khẽ như không muốn dòng do.

_” Nhưng…mà còn phần… cháo… này thì sao???“ _Cô nàng mặc âu phục ấm ớ nói không ra lời.

_” Cô cứ đem đi vứt vào sọt rác hay để chỗ nào đó mà khỏi tầm mắt tôi “ _Trần Viễn khó chịu nói,mấy ngày này anh cảm thấy cái bình chứa thức ăn đó làm anh cảm giác khó chịu rồi mà lại chướng mắt ghê.

_” Sao được làm như thế thì thức ăn đâu cô bé ăn “_ Cô nàng khẽ phản bác lại ý định của anh.

_” Cô cứ đi lấy cháu đi “ _Trần Viễn như ra lệnh.

_” ồ “ Cô nàng mặc âu phục trắng khẽ ồ một tiếng như không thỏa mãn yêu cầu của anh.Chỉ là nói cho qua chuyện,cô nhẹ xoay người bước đi.Từng cái bước mà không có ý gọi là đồng tình với yêu anh của anh.

Năm phúc sau cô nàng quay lại trên tai cầm một tô cháu va cùng với bình thức ăn đặc ở trên mâm.

_ “ Thứ mà anh yêu cầu đây “ _Cô nàng khẽ nói.

_” Để lên bàn đi,còn thứ đó tôi đã kêu cô đem bỏ nó mà cô tại sao không nghe lệnh “ _Trần Viễn ày nói.

_Cô nàng lúc này đã không chịu đựng được tính cách của anh ta tức giận nói_” Tôi không đồng ý với ý kiến của anh.Dù gì cô ấy cũng là con người cần phải ăn chứ,tại sao anh kêu tôi đem thức ăn của cô ấy đi vứt bỏ “.



_” Tôi không có nói không cho con bé ăn “ _Trần Viễn lạnh lùng đáp trả.Bàn tay anh lấy khăn lau đi những vết dơ trên mặt của An An.Mặc dù ở trong bệnh viễn sẽ ích có bụi nhưng anh vẫn thương xuyên làm như thế,vì anh muốn An An lúc nào cũng sạch sẽ.

_” Không như thế vậy tại sao anh kêu tôi vứt nó chứ “_Cô nàng hỏi lại.

_Anh nói giọng khàn khàn _” Ở đây đã có tô cháo rồi và có tôi nên cô cũng không cần ở đây lâu.Tôi sẽ đút cháu cho con bé “ _Trần Viễn không muốn kéo dài thời gian vô ích với cô gái này nữa.Anh bây giờ đã thấy khó chịu về bản tính nhiều lý do của cô ta.

_” Sao được chứ.Bệnh nhân không có mở miệng ra được nên không thể đút bằng đường miệng.Chỉ có thể ăn bằng đường mũi thôi “ _Cô nàng khẽ giải thích cho Trần Viễn hiểu.Vì làm theo ý anh thì không được.

_Trần Viễn trừng mắt nhìn cô ta_” Sao cô biết sẽ không được “

_” Tôi…” _Cô nàng hơi ấm úng._” Vì từ trước giờ người thực vật như cô ấy chỉ có thể đút thức ăn bằng đường đó “ _Theo sự hiểu biết và chăm sóc của những người điều dưỡng như cô thì đây mới đúng với cách cho người thực vật ăn như thế nào.

_Trần Viễn tức giận nói _“ Cô im ngai tức thế cho tôi và đi ra ngoài lặp tức cho tôi.”_Anh không muốn nghe thấy hai chữ “ thực vật “ mà dành cho An An.Anh không cho phép mọi người nói An An là người thực vật nhất định cô bé sẽ không phải là người thực vật.

_” Không được tôi không đi.Khi nào tôi không cho cô ấy ăn hết cái này”_Cô nàng tiếp tục nói,anh muốn đuổi kệ anh.Nhưng trách nhiệm của cô là cho cô bé đang nằm trên giường kia phải ăn hết thức ăn trong bình này.

_” Tùy cô thôi, nhưng tôi không cần cô cho cô bé ăn.Việc này là việc của tôi “ _Trần Viễn cảm thấy cô ta thật phiền phúc nếu biết trước anh sẽ không nhận cô ta là người điều dưỡng cho An An.Vì anh nghe thấy cô nàng là người điều dưỡng có trách nhiệm nhất ở bệnh viện này.

Nói hết lời Trần Viễn lấy tô cháu ở trên bàn lúc nảy cô ta mang đến, anh khẽ cầm lấy tay cầm.Anh cầm lấy cái muỗng ở trong tô cháo mút một thìa nhỏ để gần lên miệng và thổi thổi nhẹ.Cảm giác được cháo đã nguội rồi anh nhẹ để lại gần miệng An An.Để thật lâu cố gắng tách môi An An ra nhưng vẫn không được kết quả gì.Cháo vẫn còn nguyên trong muỗng như thế.Chợt trong trí anh léo lên một ý định.

Rồi anh ngụm lấy muỗng cháo vào miệng của mình,ngụm một ngụm cháu ở trong miệng anh.Đầu anh từ từ cuối xuống gần đầu của An An.Môi anh đã mím chặt lại không cho cháu từ trong miệng phải tuông ra ngoài.Đôi môi mím chặt lúc này đã đặt nhẹ lên đôi môi khô cứng của An An.Đôi môi thành thạo của Trần Viễn nhẹ tách bờ môi đã bị mím chặt lại ra khỏi nhau anh cố gắng tách nó ra khỏi.Sau vài giây cuối cùng ý định của anh cũng thành công,anh nhẹ dùng lưỡi đưa ngụm cháo vào trong miệng của An An.Khi thấy miệng của anh đã bắt đầu ngúm chặt ngụm cháo từ trong miệng của anh đưa vào miệng cô bé lúc nảy.Cảm giác được An An đã ngụm lấy được cháu rồi.Rồi anh từ từ ngồi dậy tiếp tục lấy muỗng cháo khác ngụm vào miệng của mình.

Chứng kiến cảnh tượng này cô nàng mặc âu phục khẽ rùng mình.Có thể là có người đã làm như thế,nhưng chưa bao giờ cô chứng kiến được cảnh tuợng này.Nên làm cho cơ thể cô cảm thấy rợn cả da gà.Cô không thể tưởng tượng được anh ta lại có thể biến thái như vậy.Đi đút thức ăn qua đường miệng cho người khác như thế.Đúng là anh chàng này co ý định dọa chết người mà.Cô không thể ở đây được nữa nếu cứ đứng như thế chắc chắn dôi chân của cô không thể bước được nữa,mà nói khụy xuống dưới sàn lúc nào không hay.Cô nàng khẽ xoay người bước đi.

Trần Viễn cảm thấy có tiếng dày bước đi anh khẽ mỉm cười rồi đưa ngụm cháu vào miệng của An An tiếp.Nhưng anh phát hiện ngụm cháu lúc nảy vẫn còn như cũ,khuôn mặt Trần Viễn bắt đầu trầm lặng xuống.Con ngươi đen bắt đầu tỏa ra thất vọng,anh không muốn thấy cảnh tượng An An phải ăn thức ăn bằng đường mũi như thế.Vì vậy anh mới làm ý định nghĩ khác người rằng đút thức ăn bằng miệng cho An An.Anh muốn con bé không được dính dáng đến đời sống của người thực vật.
Bình Luận (0)
Comment