Herbert đang nhiệt huyết sôi trào đột nhiên lại bị Simon tàn nhẫn tạt cho thùng nước lạnh, lửa giận sôi đầy một bụng. Vì thế y liền xoay người tìm kẻ trút bầu tâm sự. Và dĩ Erickel được vinh hạnh trở thành mục tiêu. Hôm sau gã vừa mới đến nơi đoàn kỵ sĩ tập hợp một loạt ánh mắt kỳ lạ nhất tề phóng về phía gã.
"Ta biết hiện tại mặt ta rất xấu, các ngươi không cần..."
"Không phải chuyện này, ngươi đến kho vũ khí nhìn một chút đi."
Erickel không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời đến kho vũ khí, vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong đã lập tức phát khiếp. Cửa kho nằm bẹp dí dưới đất, bên trên lõm thành một vết y chang Long trảo, còn nguyên bộ áo giáp của gã bị đốt thành một đống chất lỏng, hiện tại đã ngưng kết lại thành một khối kim loại méo mó vô dụng.
"..."
Toàn bộ những trang bị khác đều vẫn còn nguyên vẹn, duy chỉ có đồ của gã là vô cùng thê thảm. Thái độ khiêu khích cực kỳ rõ ràng này khiến Erickel thật muốn rơi lệ.
"Huynh đệ, ngươi đắc tội ai không đắc, lại đi đắc tội Long tộc? Cũng lạ thật, ta cứ tưởng chủng tộc này vốn không tồn tại chứ, ai biết ngươi lại tìm được, lại còn khiến cho bọn họ ghi hận nữa. Rốt cuộc ngươi đã làm cái quái gì trên đất người ta vậy hả?"
"... Một lời khó nói hết."
Trí nhớ của Long tộc cực kỳ tốt, Herbert lại là kẻ công tư phân minh, biết ơn nhất đồng thời cũng thù dai nhất. Sau khi chỉnh xong Erickel, y lại chuyển hướng mục tiêu sang đám gian thuơng năm đó đã dùng mấy thứ tình báo rách nát ra lừa Simon, cuỗm đi một đống kim tệ. Bất kể bọn họ ở nơi nào, từng người từng người một đều bị y nhanh chóng tìm ra. Y cứ mánh cũ giở lại, từ trên trời đột nhiên đáp xuống trước mặt đám kia, buộc chúng phải trả lại cả gốc lẫn lời. Nếu có kẻ không đồng ý? Ha ha...
Herbert vác một bao "tiền bồi thường" to oạch, bay tới sơn động gần nơi ở của Simon, đem kim ngân tài bảo rải kín mọi ngóc ngách, sau đó trải cỏ khô cùng vải vóc lên, làm thành một cái "giường" cực lớn. Hoàn thành xong y thử lăn lăn vài vòng trên đó, rồi mới vui vẻ trở về phòng nhỏ của Simon.
Thấy Simon còn rúc ở trong phòng chưa chịu đi ra, Herbert không có gì làm liền bèn chạy tới phòng thuốc của hắn, xắn tay áo chuẩn bị thực hành. Chẳng hiểu y pha chế kiểu gì, mà chẳng bao lâu sau đột nhiên "Bùm" một cái, phòng thuốc oanh liệt hi sinh.
"Chuyện gì!?"
Ma Pháp Sư nghe tiếng ồn ào, mặt cắt không còn giọt máu vội vội vàng vàng tông cửa chạy ra, liền thấy thuốc phép phòng của hắn tan nát không nỡ nhìn, bên cạnh đống tàn tích là Herbert vừa bày ra vẻ mặt đau khổ vừa áy náy giải thích, y bảo y không cố ý, y vốn chỉ muốn làm chút thuốc phép thôi, ai ngờ...
"Xin lỗi mà... Ta... Ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi, ta có nhiều kim tệ lắm! Ta dẫn ngươi đi xem!"
Dứt lời, Herbert liền kéo Simon ra khỏi phòng nhỏ, cấp tốc biến thành một con cự Long, đặt Simon ngồi vững trên lưng mình rồi vèo một cái, lướt gió mà đi, chỉ chốc lát sau đã đến một cửa động. Herbert cẩn thận uốn lượn qua vách động gồ ghề, tiến vào nơi sâu nhất.
Đợi Herbert thả mình xuống mặt đất xong xuôi, Simon mới phóng ra mấy quả cầu ánh sáng, cả hang động đầy châu báu lập tức sáng bừng.
"Đây là...?"
"Tiền tiết kiệm của ta, cho ngươi hết đó."
Herbert trong lốt rồng nằm dài trên mặt đất, dùng móng vuốt khều một cái kim tệ. Nhưng Ma Pháp Sư chẳng quá mừng rỡ như y đã tưởng tượng.
"Ta không cần nhiều như vậy."
Herbert hóa thành hình người, không để tâm hí hửng đứng tại chỗ quay một vòng, "Ngươi thấy chỗ này thế nào?"
Thấy Hắc Long hai mắt lấp lánh hướng hắn chờ mong, Simon cũng không nỡ khiến y mất hứng, "Cũng không tệ."
Herbert nghe hắn nói thế liền cao hứng, nhào tới đè hắn xuống lớp vải mềm mại, "Vậy chúng ta làm đi!"
"Herbert... Đừng nghịch."
Ngữ điệu Simon rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến động tác của Herbert nháy mắt đình trệ. Y gục mặt xuống, ủy khuất chất vấn, "Simon, ngươi không thuơng ta nữa sao?"
"Ngươi là do ta nuôi lớn, dĩ nhiên ta thương ngươi nhất. Nhưng như thế không có nghĩa ngươi được phép làm những việc này... Ngươi nên tìm kẻ cùng tộc với ngươi thì hơn."
"Nhưng tim ta bảo nó chỉ muốn một mình Simon thôi."
"Không, tình cảm của ngươi chỉ ngộ nhận nhất thời..."
Herbert nghe xong lông mày lập tức nhăn tít cả lại, y vùng vằng đứng dậy, dùng sức đạp một cước cực mạnh xuống đám kim tệ dưới chân, "Ta không ngờ ngươi lại nói như thế!" Dứt lời liền nổi giận bừng bừng bay đi.
Simon thở dài, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, chống tay đứng lên, một mình chậm chạp trở về phòng nhỏ.
Sau khi bị Herbert dằn mặt, Erickel tạm thời không dám tới tìm Ma Pháp Sư, Herbert cũng biệt tăm biệt tích mấy ngày nay, cả phòng nhỏ chỉ còn lại mỗi Simon, khiến hắn cảm thấy trong lòng thật trống vắng. Hắn tự mình sửa chữa lại thuốc phép phòng, chuẩn bị tiếp tục điều chế nước thuốc, nhưng đúng lúc này lại nhận được tin báo, nguyên liệu hắn cần đều hết sạch, ít nhất phải đến một tháng sau mới có hàng.
Simon không dự đoán trước được tình huống này, nhất thời lâm vào lúng túng. Thời điểm bệnh của hắn phát tác, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc tăng thêm vài tầng phong ấn ở cửa sổ và cửa ra vào.
Nếu như là Pháo Pháo trước đây nhất định sẽ không thể nào xông vào được, nhưng hiện tại y đã sớm trở thành Hắc Long Herbert, nên chỉ cần giơ chân đạp đạp mấy cái lên cửa liền dễ dàng phá hết đám phong ấn kia. Herbert đường hoàng tiến vào gian phòng của Simon, từ trên cao nhìn xuống Ma Pháp Sư toàn thân ửng hồng hơi thở nóng bỏng đang khổ sở ẩn nhẫn trên giường, ánh mắt khát khao như đang nhìn một khối thịt thơm ngon.
Y chậm rãi bò lên giường, đem Simon bị bệnh trạng dày vò đến thần trí mơ hồ ôm trọn vào trong ngực, khẽ day cắn lỗ tai hắn.
"Simon... Ta... Chính là thuốc giải của ngươi."