Thẩm Lạc thay một thân áo trắng, cổ áo và tay áo thêu vài cành hải đường, góp phần làm cho cả người y thêm phần tao nhã lễ độ. Giả Đa Tiền giúp y đội mũ ngọc, y đứng trước gương đồng, vẫn không vừa lòng lắc đầu.
Y hướng về người đang dọn dẹp giường đệm gọi lớn: “Mặc Huyền Khanh, ngươi mau đến xem bộ quần áo của ta thế nào?”
Mặc Huyền Khanh chạy nhanh đến, nghe lời nhìn y từ trên xuống dưới, đánh giá: “Đẹp, rất đẹp, khổng hổ là A Lạc nhà ta.”
Thẩm Lạc không hài lòng với câu trả lời của hắn, bĩu môi lầm bầm, “Ngươi chỉ biết khen đẹp, có thể nghiêm túc nhìn cho cẩn thận hãy đánh giá được không?”
Mặc Huyền Khanh cảm thấy vô cùng oan uổng, hắn thật sự nghiêm túc mà. Hôm nay A Lạc đã thay hơn mười bộ quần áo, mãi vẫn không hài lòng mà kêu Giả Đa Tiền lục trong tủ tìm hết bộ này đến bộ khác. Tiểu Giả đáng thương đã mệt đến đổ đầy mồ hôi rồi. Rõ ràng ngày thường y không phải người thích ăn diện, vậy mà thái độ hôm nay lại vô cùng kì lạ.
Thẩm Lạc biến thành bộ dạng này, nguyên nhân chính là do ngày hôm nay cha mẹ Mặc Huyền Khanh sẽ đến phủ làm khách.
Hắn ngồi xổm xuống nắm lấy tay y, nhéo đệm thịt lòng tay, dịu dàng nói: “A Lạc không cần căng thẳng. Cha và mẹ sẽ rất thích ngươi. Ngươi rất tốt, bọn họ chỉ thấy ta không xứng với ngươi mà thôi.”
Thẩm Lạc nghe hắn nói xong, cảm xúc hơi dịu lại một chút, nhưng lòng bàn tay vẫn không ngừng đổ mồ hôi. Dưới tình huống tinh thần căng chặt đó, cha mẹ Mặc Huyền Khanh rốt cuộc cũng đến phủ gõ cửa.
Cha Mặc có thân hình cao lớn, dù đã dùng phép thay đổi nhưng vẫn không thể che được khí chất phi phàm trên người. Ông nắm tay mẹ Mặc, cùng nhau bước vào cửa nhà họ Thẩm, theo sau hai người còn có vài gã sai vặt và Mặc Huyền Bắc cùng thê tử của gã.
Mắt thấy người nhà họ Mặc càng lúc càng gần, Thẩm Lạc càng lúc càng lo lắng. Y siết chặt lấy tay vịn xe, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệt. Khi hai người họ nhìn y, y vội điều chỉnh lại tấm thảm trên đùi, bảo đảm nó che kín hai chân mình mới thôi. Thấy hành động mờ ám của y, mẹ Mặc chủ động bước tới sờ đầu y, dịu dàng nói: “Đứa trẻ ngoan, bảo bối nhà ta có thể gặp được con chính là phước đức của nó.”
Cha Mặc cúi người trước mặt Thẩm Lạc, cũng nhỏ giọng nói: “Con chịu khổ rồi.”
Hai câu nói đơn giản đã phủi sạch hết mọi lo lắng bất an trong lòng y lúc trước. Y buông tay, ngẩng đầu hành lễ với hai người, “Tiểu tế Thẩm Lạc bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu.”
Phu thê Thẩm gia thân thiết hiểu chuyện, phu thê Mặc gia thông suốt dễ nói chuyện, bốn người không bao lâu đã làm thân, vui vẻ bàn bạc chọn ngày thành thân.
Mặc Huyền Khanh đẩy xe Thẩm Lạc, cùng Tứ ca và Tứ tẩu ra sau viện trò chuyện. Mặc Huyền Bắc ôm đứa con của gã và Trình Dịch, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc bị nhìn rất không tự nhiên, quay đầu ho nhẹ một tiếng. Mặc Huyền Khanh thấy thế bèn chen vào giữa, cảnh giác nhìn huynh trưởng mà dò hỏi: “Tứ ca, huynh nhìn chằm chằm A Lạc nhà đệ là có ý gì?”
Mặc Huyền Bắc không có ý tốt cười cười, “Khó trách bảo bối nhà ta lại không biết khống chế. Ngày ngày đối diện với mỹ nhân, đúng là khó lòng nhịn nổi.”
Thẩm Lạc ngẩng đầu, trợn mắt trừng Mặc Huyền Khanh, hiển nhiên là đang không vui trước việc cái gì cũng nói ra ngoài của hắn. Hắn chột dạ quay đầu nhìn Trình Dịch, “Tứ tẩu, hyunh nhanh quản người của mình đi.”
Trình Dịch lắc đầu, “Không muốn quản.”
Thẩm Lạc bất ngờ, hỏi: “Tứ tẩu?”
Vừa rồi trước mặt người nhà họ Thẩm, Mặc Huyền Khanh đã giới thiệu cả hai người đều là huynh trưởng của hắn. Hắn nhân cơ hội chạy đến giải thích, “Lúc nãy sợ sẽ dọa cha mẹ nên ta mới nói dối. Hiện tại chính thức giới thiệu một chút, vị này chính là nửa kia của Tứ ca ta, tên Trình Dịch. Y là một con giao nhân.”
Thẩm Lạc không nhịn được hỏi: “Vậy đứa nhỏ này là?”
Hai người đều là nam, y nghĩ đứa nhỏ trong lòng Mặc Huyền Bắc là con của người khác.
“Là con của huynh và Tiểu Trình Dịch, là đứa nhỏ thứ năm của hai huynh.” Mặc Huyền Bắc liếc mắt nhìn Trình Dịch, kiêu ngạo vươn năm ngón tay.
Thẩm Lạc mở to mắt, “đứa nhỏ thứ năm của họ” là ý gì?
Mặc Huyền Bắc ôm eo Trình Dịch đứng cạnh, ngẩng đầu nói: “Đàn ông mang thai sinh con đối với loài người có thể là chuyện không tưởng, nhưng với tộc của bọn huynh mà nói cũng không có gì đặc biệt. Chỉ cần uống thuốc sinh con, muốn sinh bao nhiêu cũng được.”
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Lạc không nói thành lời. Y nhìn Trình Dịch, không dám tin thiếu niên trước mắt có thể sinh con. Yêu quái quả nhiên rất lợi hại.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn đứa nhỏ, mềm mại tròn tròn, không khóc không nháo, lặng lẽ nằm trong lòng Mặc Huyền Bắc say sưa ngủ, rất ngoan. Y vừa nhìn đã mềm lòng, cẩn thận dò hỏi: “Mặc công tử, ta có thể ôm cháu một lát không?”
Mặc Huyền Bắc nghe vậy lập tức đồng ý, đưa con trai cho y xong bèn lôi kéo Trình Dịch đi dạo hoa viên.
Thẩm Lạc cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào mũi bé. Thấy cảnh này, Mặc Huyền Khanh không khỏi cảm thán, A Lạc đúng là rất thích trẻ con.
Ngày thành hôn được chọn vào nửa tháng sau, tin tức thiếu gia nhà họ Thẩm sắp cưới thê tử lan truyền khắp thành Vũ Châu. Nghe đồn thê tử của thiếu gia không chỉ đẹp như thần tiên mà gia thế còn vô cùng giàu có, nghe nói còn giàu hơn cả nhà họ Thẩm.
Ngày đại hôn, ngoài cửa nhà họ Thẩm vây kín người, tất cả đều muốn được nhìn thấy dung mạo của vị thê tử đó, nhưng cuối cùng thứ thấy được chỉ là một cái bóng cao gầy mà thôi. Lão gia tốt bụng bèn cố ý mời mọi người vào cửa ăn tiệc, lan tỏa không khí vui mừng hân hoan.
Đầu Mặc Huyền Khanh bị khăn hỉ trùm kín, tầm nhìn thu hẹp lại chỉ còn bàn chân và mặt đất, những thứ khác đều không thấy được. Hắn muốn xốc khăn voan nhìn dáng vẻ mặc hỉ phục của A Lạc, song lại bị mẹ Thẩm để ý tiểu tiết lễ nghi mà ngăn cản. Thế là, hắn đành ngoan ngoãn chờ đợi, ý nghĩ nhìn lén không an phận bay biến.
Đôi bên bái đường xong, Mặc Huyền Khanh được dẫn về phòng, để lại Thẩm Lạc ở tiền viện chiêu đãi khách khứa. Hắn ngồi một mình trong phòng, ngay cả một người để trò chuyện cũng không có, thật sự là không thú vị chút nào.
Mặc Huyền Khanh ẩn thân, chạy đến tiền viện tìm Thẩm Lạc. Hắn im lặng làm cái đuôi nhỏ theo sau y, nhìn y vui vẻ kính rượu từng người, nhận được lời chúc thì cảm ơn, nhìn y mặc một thân hỉ phục, không ngừng bận ra rộn vào. Quá tốt. Bắt đầu từ hôm nay, bọn họ chính thức kết làm phu thê, từ đây về sau nắm tay cùng tiến, bên nhau cả đời.
Thẩm Lạc cầm ly rượu, đối diện bỗng bước đến một người đàn ông mặc áo gấm. Người nọ có làn da trắng nõn, trên người có mùi vị của người đọc sách, nhìn thoáng qua có đôi phần khá giống Thẩm Lạc.
Thấy người đến, ý cười trên mặt Thẩm Lạc thu lại, biểu cảm có chút phức tạp. Y im lặng một lúc mới nâng ly, nói: “Tử Kỉ, đã lâu không gặp.”
Người nọ cũng nâng ly trong tay lên, đáp: “Đúng là đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lại kết hôn nhanh đến thế.”
Thẩm Lạc bày ra vẻ mặt ngọt ngào, cúi đầu hơi mỉm cười, “Quả thật không ngờ.”
Y không thể nào tưởng tượng được đời này sẽ thích một người đàn ông, thậm chí còn giấu trời giếm đất mà thành hôn. Cuộc đời của y đáng lẽ phải là thi đậu công danh, vào triều làm quan, cưới một thê tử hiền lành, sau cùng là con đàn cháu đống. Yêu quái nhỏ ngoài ý muốn xâm nhập vào cuộc sống y, biến chuỗi sinh hoạt bình thường xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bây giờ nghĩ lại, y còn phải cảm ơn đôi chân tàn phế này, nếu không nhờ có nó, e rằng cả đời này y cũng không thể gặp Mặc Huyền Khanh.
Người nọ cụng ly với y, cười nói: “A Lạc, chúc mừng ngươi.”
Mặc Huyền Khanh nghe người nọ xưng hô thân thiết, nụ cười vốn thường trực trên mặt lập tức biến mất. A Lạc là của hắn, người khác dựa vào cái gì mà thân thiết gọi y như thế.
Dựa trên biểu cảm của hai người, có thể thấy mối quan hệ đôi bên không hề bình thường, đặc biệt là khung cảnh vừa nãy.
Thẩm Lạc cùng người nọ trò chuyện đôi câu rồi để Giả Đa Tiền đẩy xe đi tiếp đón những người khác. Y vừa quay lưng, nụ cười trên mặt người nọ cũng biến mất, miệng khẽ “hừ” một tiếng. Toàn bộ quá trình thay đổi chỉ có Mặc Huyền Khanh nhìn thấy, những người khác đều không chú ý.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên Mặc Huyền Khanh đã không thích gã, trực giác nói cho hắn biết gã không phải người tốt, kết hợp với biểu cảm vi diệu hiện tại, suy đoán trong lòng hắn càng thêm chắc chắn.
A Lạc tâm tư đơn thuần, không có tâm nhãn, khẳng định đã coi người nọ là bạn tốt. Mặc Huyền Khanh vì y mà cảm thấy không đáng giá.
Đợi một lúc lâu, Thẩm Lạc mới phân phó Giả Đa Tiền đưa y về phòng. Mặc Huyền Khanh chạy trước một bước quay về, ngồi xuống giường, trùm khăn hỉ.
Thẩm Lạc có hơi say, gương mặt đỏ ửng. Y cầm gậy hỉ, hít sâu ba hơi liền mới nhẹ nhàng xốc khăn trùm đầu lên. Trong phòng không có người khác, Mặc Huyền Khanh đã biến về bộ dạng vốn có. Một thân đỏ, đầu đội phát quan vàng, cả người toát ra khí chất cao quý giàu có từ trong xương cốt. Hắn mỉm cười vui vẻ, đôi mắt to chớp chớp, mặt đối mặt với Thẩm Lạc, khiến y không nhịn được mà khen một câu, “Ngươi mặc hỉ phục thật là đẹp.”
Mặc Huyền Khanh bế người lên giường ôm vào lòng, đáp: “Hôm nay A Lạc cũng rất đẹp.”
“Đẹp đến mức độ?” Thẩm Lạc rúc vào lòng hắn, thổi khí bên tai.
Tai hắn đỏ lên, nói chuyện biến thành ấp úng, “Là… Rất đẹp…”
Một câu còn chưa nói hết đã nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần. Thẩm Lạc hôn nhẹ lên môi hắn, phút thoáng qua khiến cả người hắn ửng hồng. Hắn chớp mắt nhìn y, không nhịn được mà tiến thêm bước nữa.
A Lạc chủ động quyến rũ đúng là đòi mạng.
…
Mặc Huyền Khanh ôm người trong lòng, để Thẩm Lạc nằm gối lên tay mình. Hắn nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác bình yên trôi qua năm tháng, bỗng nhớ đến điều gì đó mà mở mắt, quay đầu hỏi y.
“Ngươi với tên mặt trắng kia có quan hệ gì?”
Thẩm Lạc thấy hắn tỏ ra nghiêm túc bèn kinh ngạc, khó hiểu hỏi lại: “Tên mặt trắng?”
“Chính là cái tên mặc đồ màu hồng đó, ẻo ẻo lả lả không ra sao.” Mặc Huyền Khanh tức giận
Thẩm Lạc nhíu mày suy nghĩ nửa ngày mới biết hắn nói ai, “Ý ngươi là Tử Kỉ?”
“Hình như tên đó đó.” Môi hắn sắp bĩu lên trời rồi.
Thấy Mặc Huyền Khanh làm ra bộ dáng này, Thẩm Lạc cảm thấy có chút buồn cười. Quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên y thấy yêu quái nhỏ này tỏ ra ghen tị.
“Y là Vương Tử Kỉ, là bạn tốt cùng lớn lên với ta. Trước kia bọn ta từng học chung một trường, cùng thi đậu công danh, cùng bày tỏ khát vọng to lớn trong lòng. Tiếc rằng sau khi chân ta tàn thì không còn gặp lại. Chắc do y bận quá.”
Bận cái gì chứ, tên đó vừa thấy đã biết không phải người tốt. Đoán chừng là phát hiện A Lạc bất ngờ xuống dốc, không muốn quen biết y nữa. Mặc Huyền Khanh ôm chặt người vào lòng, nói: “Tên mặt trắng đó vừa gặp đã thấy không phải người tốt, A Lạc nên ít tới lui với gã.”
Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn bình giấm nhỏ, yêu chiều nói: “Được, được, nghe ngươi hết. Ngươi cũng không được mắng y nữa, dù sao cũng từng là bạn tốt của ta.”
Mặc Huyền Khanh khịt mũi, có chút không phục gật đầu.