Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 2

Tiếng chổi quét lá sàn sạt, tiếng bước chân huyên náo, cùng với tiếng chim anh vũ líu ríu hót trên cành cao, một ngày mới lại bắt đầu.

Lang tộc ngụ trên núi U Nham, quanh năm bao phủ sương mù dày đặc, bốn phía là bốn ngọn núi lửa hùng vĩ nhất, mang theo nhiệt tính đủ thiêu cháy vạn vật chúng sinh.

Đứng đầu Lang tộc là Úc Khuynh Tư, nhất đầu hôi lang, năm nay vượt qua thập tam vạn tuế, một thân hôi mao phát ra tinh quang chói mắt, được vạn người kính trọng. Úc Khuynh Tư sống trong U Nham điện, trước giờ đều chỉ nhận nữ đệ tử, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có tám người đáng để Úc Khuynh Tư nhận làm đệ tử.

Trước giờ Úc Khuynh Tư không nhận đệ tử bừa bãi như Long tộc và Hồ tộc, chọn đệ tử trước giờ đều rất khắc khe, nhưng so với nàng, còn có người khắc khe hơn.

Phượng tộc trước giờ không nhận đệ tử, ai xuất chúng hơn ngươi cũng chỉ nhận ba tháng rồi đuổi đi ngay, lý do chính là không có căn cốt, không thể lĩnh hội nổi bí thuật Phượng tộc. Cũng không thể trách Phượng tộc quá kiêu ngạo, bí thuật Phượng tộc nổi danh khắp tứ hải, chỉ riêng hủy thiên diệt địa chi thuật đã đủ khiến thiên giới ma giới điên đảo một phen. Nghe nói mười lăm tháng tám năm nay, trữ quân mang sức mạnh hủy thiên diệt địa sẽ ra đời, còn ra đời trong hình dạng Diêm La Phượng Hỏa, rõ ràng trái ngược với hàn tính của Phượng tộc. Chính vì điểm đặc biệt này, cho nên trữ quân Phượng tộc còn chưa ra đời đã được đính ước với trữ quân Long tộc, vừa là trò cười vừa thấy được âm mưu của Long tộc.

Tiếng gõ cửa hối hả vang lên, Ân Thần đẩy cửa bước ra, nhìn thấy nhị sư muội Nhạc Tân liền chau mày.

"A Tân, có chuyện gì vậy?"

Nhạc Tân nói: "Sư tỷ mau đi gọi sư phụ đi a, có hậu duệ Phượng tộc đến."

Ân Thần chau mày, nói: "Lại là cái hậu duệ Diêm Cư à?"

"Còn ai khác sao?" Nhạc Tân bất mãn nói: "Sư phụ đã nói không muốn gặp nàng, thế mà nàng vẫn cứ tìm đến, không biết gọi là mặt dày hay kiên trì đây nữa."

"Không nên sau lưng hậu duệ mà bình luận." Ân Thần nhắc nhở Nhạc Tân một tiếng, rồi nói: "Mang trà ra, đón tiếp hậu duệ Diêm Cư thật chu đáo, để ta đi tìm sư phụ."

"Vâng, sư tỷ."

Nhạc Tân nhận lệnh xong liền nhanh chóng rời đi, một mạch tiến ra chính điện.

Ân Thần thở dài một tiếng, đi đến U Minh cung.

Lúc này đại môn U Minh cung vẫn đóng kín, Ân Thần thầm nghĩ có lẽ sư phụ vẫn chưa dậy, đành phải đứng ở ngoài cao giọng gọi.

"Sư phụ, đồ nhi có chuyện muốn báo."

Bên trong truyền đến tiếng "ân" nhẹ nhàng.

Ân Thần chấp tay, cung kính cúi đầu: "Sư phụ, có hậu duệ Diêm Cư đến, nàng nói muốn gặp sư phụ."

"Vậy à."

"Sư phụ ngài có ra gặp không?"

"Nói với nàng ta không muốn gặp."

"Vâng."

Lúc Ân Thần định đi, lại thấy tam sư muội Thiếu Phương chạy đến, cung kính chấp tay: "Sư phụ, đại sư tỷ!"

Bên trong lười nhác than thở: "Làm sao lại chạy đến U Minh cung của ta rồi?"

Thiếu Phương vội nói: "Sư phụ, hậu duệ Diêm Cư nói nàng không phải đến vì việc riêng, đây là việc mà cả Phượng tộc nhờ vả Lang tộc chúng ta!"

"Hửm?"

Bên trong phát ra một tiếng thở dài nghi hoặc, mất một lúc cửa mới mở ra, Úc Khuynh Tư một bộ dáng lười biếng nhìn hai đồ đệ của mình.

"Lại có chuyện gì đây?"

Thiếu Phương chấp tay nói: "Thỉnh xin sư phụ dời gót đến Phàn Lan điện."

"Được rồi."

Úc Khuynh Tư biếng nhác nhấc chân về Phàn Lan điện, cũng chẳng buồn quan tâm chuyện mà Phượng tộc nhờ vả là gì, chỉ là có chút hiếu kỳ không biết Diêm Cư muốn giở trò gì mà thôi.

Đến Phàn Lan điện vừa vặn nhìn thấy Diêm Cư đang ung dung dùng trà, thấy nàng đến liền vội vàng đứng dậy.

"Diêm Cư tham kiến U Khuynh Lang Hàn thượng thần."

Úc Khuynh Tư phất tay nói: "Không cần phải gọi cái tên đó, gọi Lang thần là được."

"Vâng, Lang thần."

Diêm Cư không dám trước mặt Úc Khuynh Tư vòng vo, nàng vội vàng lấy trong tay áo một hộp gấm, đẩy đến trước mặt Lang thần nổi danh tứ phương.

"Lang thần, ngài xem."

Úc Khuynh Tư buồn chán mở hộp gấm ra xem, bên trong là một quả trứng chu sa bao bọc bảy bảy bốn mươi chín tầng băng tuyết Thiên Sơn, phát ra hàn quang lạnh lẽo gai người.

"Cái này..."

Diêm Cư bình tĩnh nói: "Bên trong là linh thú hủy thiên diệt địa Diêm La Phượng Hỏa."

"Sao?" Úc Khuynh Tư kinh ngạc không thôi, quả trứng chu sa này chính là trữ quân tương lai của Phượng tộc? như thế nào lại ra đời sớm hơn dự tính đây?

Diêm Cư lại nói tiếp: "Trữ quân vốn là Phượng Hỏa, không thể sống ở nơi cực hàn như Thiên Lãng, chỉ có thể đưa đến U Nham sơn, nhờ Lang thần ngài chiếu cố nó. Đợi khi nó hoàn hảo nở ra, liền đưa trở về Thiên Lãng, không dám làm phiền Lang thần quá lâu."

"Ta trước giờ không nhận giữ trứng gà."

Diêm Cư: "..."

Ở phía sau, Ân Thần đỡ trán, quả trứng đó chính là Diêm La Phượng Hỏa a, mang sức mạnh hủy thiên diệt địa a, vậy mà sư phụ lại thản nhiên nói là trứng gà sao?!

Diêm Cư đành phải đổi sang thuyết phục: "Lang thần, ngài biết rõ Diêm La Phượng Hỏa đối với Phượng tộc và Long tộc quan trọng đến thế nào mà. Chưa kể sau này Diêm La Phượng Hỏa sẽ là ái phi của trữ quân Long tộc, quyền thế lẫn vị trí khó ai bì kịp, nếu ngài chiếu cố Diêm La Phượng Hỏa, nàng nhất định sẽ..."

"Lại dùng từ báo đáp với ta đi?" Úc Khuynh Tư cười khẩy: "Ta cũng không cần nàng báo đáp gì cả, chỉ sợ chưa báo đáp được đã mang đến cho ta phiền toái."

"Cái này..."

Diêm Cư cắn môi suy nghĩ, rồi lại nói: "Diêm La Phượng Hỏa mang thiên tính, có thể giúp ngài tránh được thiên kiếp phi thăng nhất đẳng linh thú, ngài không suy nghĩ lại sao?"

"Úc... thật như vậy?" Úc Khuynh Tư nghi hoặc: "Thiên kiếp phi thăng nhất đẳng linh thú không phải chuyện đùa, một quả trứng có thể thay ta chịu được sao?"

"Chuyện này thì ngài yên tâm, thiên tính của Diêm La Phượng Hỏa rất lớn, có thể bảo vệ ngài thoát khỏi thiên kiếp."

Úc Khuynh Tư cầm quả trứng lên xem, thản nhiên nói: "Vậy bản thượng thần sẽ giữ nó, ngươi có thể đi rồi."

Diêm Cư vui vẻ mỉm cười, lại nói: "Đúng rồi, Lang thần, ngài nên nhớ quả trứng này kị lửa, đừng để nó gần lửa quá, lớp băng bên ngoài sẽ tan mất."

"Ta biết rồi, ngươi đi đi."

Diêm Cư biết rõ ngoài nói chính sựÚc Khuynh Tư mới bày ra một chút dáng vẻ kiên nhẫn, còn nói chuyện ngoài lề, chỉ sợ sớm đã bị đuổi đi rồi.

Cũng không thể mặt dày lưu lại, Diêm Cư vội đứng lên cáo từ, y phục màu lam lạnh lẽo nhẹ nhàng lay động, thoáng chốc đã biến mất trước màn sương mù U Nham sơn.

Úc Khuynh Tư ngắm nghía quả trứng một chút, rồi ném cho Ân Thần, nói: "Đem hấp lên đi, trưa nay ăn trứng gà hấp đông trùng hạ thảo."

Ân Thần chảy xuống một giọt mồ hôi, sư phụ a sư phụ!!!

...

"Tiểu ngũ!"

Thi Âm hơi quay đầu lại, đối Ân Thần mỉm cười, nói: "Đại sư tỷ, có chuyện gì sao?"

Ân Thần đưa quả trứng chu sa bao bọc bởi bảy bảy bốn mươi chín tầng băng đưa cho Thi Âm, nói: "Sư phụ bảo muốn ăn trứng hấp, cái này... ách... muội đem hấp lên đi..."

"Hả?" Thi Âm cầm quả trứng lên, cười khổ: "Đại sư tỷ hảo đùa giỡn, tỷ xem xung quanh trứng chu sa này bao bọc mấy tầng băng dày như thế, hấp đến bao giờ mới chín a?"

Ở bên cạnh, tiểu thất Từ Ngạn nghịch ngợm nói: "Chi bằng đập ra rồi làm trứng rán."

Thi Âm cũng nghe theo, cầm lấy quả trứng chu sa trên tay Ân Thần, rồi dùng sức đập xuống góc bàn. Nhưng cũng chỉ đủ làm vài vụn băng rơi xuống, sau đó phần băng bị vỡ lại liền trở lại.

"Đại sư tỷ, quả trứng chu sa này thật quỷ dị a!"

Ân Thần xoa cằm nhìn quả trứng, rồi nói: "Ngâm nó vào nước nóng đi."

"Nhưng mà tỷ nói cho ta biết, quả trứng này từ đâu mà có?" Thi Âm bất đắc dĩ nhìn quả trứng nói: "Đường vân trên quả trứng này đẹp như vậy, khẳng định là loại trứng chu sa quý hiếm nhất, làm sao có thể tùy tiện đem đi nấu được?"

Ân Thần thở dài, nói: "Thiên cơ bất khả lộ, lại nói muội cứ đem nó hấp lên đi, rồi mang lên cho sư phụ dùng."

"Ách... vâng, sư tỷ."

Từ Ngạn lúc này mới í ới gọi: "Sư tỷ!"

"Tiểu thất, làm sao đây?"

Từ Ngạn xấu hổ cười, nói: "Có thể cho muội thử một chút không?"

Ân Thần ngẩn ra, rồi lại nâng tay đánh vào đầu nàng: "Đồ của sư phụ mà cũng dám dành, muội càng ngày càng can đảm rồi."

Từ Ngạn xấu hổ lè lưỡi, cũng không nói nữa, cùng Thi Âm đứng lên tiễn Ân Thần rời đi.

Thi Âm nhìn quả trứng, xoa cằm suy nghĩ một hồi, lại nói: "Tiểu thất đầu muội cứng nhất, liền dùng đầu đập vỡ quả trứng đi."

"Ngũ sư tỷ, tỷ có tin ta cắt bỏ đuôi hồ ly của tỷ không!?"

Thi Âm xấu hổ thè lưỡi, còn chẳng phải nàng là người của Hồ tộc, cửu vĩ bạch hồ sao!?

...

"Sư phụ, đây là trứng hấp mà sư phụ cần."

Úc Khuynh Tư nhìn quả trứng chu sa trên dĩa, bị hun đến đỏ nhưng lớp băng bao bọc vẫn dị thường cứng cáp, không khỏi hứng thú nhìn ngắm một phen.

"A Thần, bóc vỏ ra đi."

Ân Thần khóc không ra nước mắt, sư phụ ngài không nhìn thấy quả trứng chu sa này còn đang bị băng bao bọc sao?!

"Làm sao thế?"

"Sư phụ, quả trứng chu sa này, đồ nhi bóc không được."

"Vậy lấy kiếm bổ làm đôi đi."

Ân Thần: "..."

"Lại sao nữa?"

Ân Thần vội vàng quỳ xuống, nói: "Sư phụ, bên trong quả trứng chu sa này là Diêm La Phượng Hỏa, đường kiếm vô tình làm hại đến nàng, chỉ e rằng..."

"Không sao, cứ dùng kiếm bổ làm đôi đi."

Cũng không dám cãi lời sư phụ, Ân Thần đành phải rút đoản kiếm bên hông, một nhát mạnh mẽ chém xuống, lưu loát lại không chút chần chờ. Thế nhưng quả trứng vẫn không có vấn đề gì, đột nhiên lại lăn sang một góc, rung lên vài cái, giống như đang sợ hãi trốn tránh.

Ân Thần: "..."

Úc Khuynh Tư thở dài, đưa tay ra, một luồn sáng nhạt màu cuốn lấy quả trứng chu sa, đem nó đặt lên trên dĩa.

"Haiz, xem ra trưa nay không có trứng gà hấp đông trùng hạ thảo rồi."

Ân Thần: "..."
Bình Luận (0)
Comment